Không trung xám xịt, mây đen giăng đầy.
Trong sơn cốc cỏ dại mọc thành cụm, nơi nơi đều là phần mộ, rất nhiều mộ bia nằm trên mặt đất ngang dọc tứ tung, huyệt mộ bị lột ra, chỉ để lại một cái hố, chung quanh thậm chí còn có hài cốt rơi rụng.
Diệp Xu Xu thật sự chấn kinh, nàng đây là xuyên đến địa phương quỷ quái gì vậy?
Gió lạnh gào thét phát ra…..khiến cho người sởn tóc gáy, tiếng quạ đen hót vang “Ô… ô…”, cách đó không xa truyền đến.
Diệp Xu Xu rùng mình…...
- “Thiên linh linh địa linh linh, ông trời ơi, ngài không nên giỡn chơi với con……” Nàng chắp tay trước ngực trong lòng thấp thỏm bất an.
Từ trước nàng xuyên qua không phải vẫn luôn đều xuyên đến bên cạnh A Bảo sao? Lần này như thế nào lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này?
Nàng nhấc chân đi vài bước, đột nhiên, lùm cây bên cạnh truyền đến một tiếng động.
Diệp Xu Xu thực sợ hãi, chính là hai chân lại không khống chế được mà đi đến nơi đó.
Vạch lùm cây ra, một tiểu hài tử cả người đầy máu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Diệp Xu Xu hoảng sợ, định nhãn nhìn lại, nhận ra hài tử kia thế nhưng là A Bảo!
- “A Bảo!”
Nàng quá sợ hãi, vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống giơ tay bế hài tử lên.
- “Tỷ tỷ……”
Tiểu nam hài suy yếu cực kỳ, hắn đã bò một đoạn đường rất dài, bản năng cầu sinh khiến hắn vẫn luôn không có từ bỏ, nghe được tiếng nàng, thần kinh căng thẳng lập tức lơi lỏng xuống, thật tốt quá, tỷ tỷ tới…… Đột nhiên có được cảm giác an toàn làm hắn trong lòng buông lỏng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
- “A Bảo! Đệ làm sao vậy? A Bảo!” Diệp Xu Xu kêu la.
Nàng nhìn thấy bụng A Bảo tựa hồ là bị người thọc một đao.
Nàng thất kinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Bảo làm sao lại bị trọng thương như vậy? Lại làm sao mà bị ném vào nơi này?
Nàng xé y phục trên người ra, băng bó bụng đang chảy máu của hài tử, thế nhưng xử lý như vậy là không đủ, phải nhanh chóng tìm được đại phu trị liệu cho hắn mới được, nàng bế hài tử lên, hoảng loạn mà chạy xuống núi.
Nhanh đến trên quan đạo, nàng thấy một chiếc xe ngựa đang chạy đến, nàng liều mạng phất tay kêu cứu, thế nhưng xe ngựa không hề dừng lại, lúc này nàng mới nhớ tới người nơi đây đều không nhìn thấy nàng cũng không nghe thấy tiếng nàng.
Làm sao bây giờ?
Hơi thở tiểu hài tử trong lòng càng ngày càng yếu, đã ở độ nguy kịch sớm tối. Diệp Xu Xu gấp đến độ nước mắt rơi xuống, nàng vọt tới trên quan đạo, nhìn nhìn trái phải, nơi này là vùng dã ngoại hoang vu, căn bản không có một nhà nào.
Nàng không biết nơi này là chỗ nào, nơi nào có thể tìm được đại phu, cho nên chỉ có thể chạy theo phía sau chiếc xe ngựa vừa mới chạy qua.
Cũng không biết chạy bao lâu, vòng qua một khúc cong, nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa kia thế nhưng ngừng ở ven đường.
Nàng vui mừng quá đỗi ôm hài tử đi qua, không nghĩ tới thế nhưng thấy Địch Uyển Dung.
Địch Uyển Dung từ lùm cây phương tiện xong rồi đi ra, đột nhiên nhìn thấy ven đường thế nhưng nằm một người cả người là máu.
- “Aa!!!” Nàng hét lên.
Trong xe ngựa, Địch Uyên cùng Địch Thanh Huyền nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra.
- “Phát sinh chuyện gì?” Địch Uyên hỏi.
Địch Uyển Dung dùng ngón tay chỉ tiểu nam hài trên mặt đất,
- “Kia kia kia…. cái……”
Địch Uyên thấy người trên mặt đất cũng hoảng sợ, ông đi qua nhìn nhìn, phát hiện là một tiểu nam hài, ông sửng sốt, nơi này làm sao lại đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử?
Trên mặt đất bên cạnh tiểu hài tử còn viết một dòng chữ,
- “Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, cầu xin các ngươi nhất định phải cứu cứu hắn!”
- “Cha!”
Địch Thanh Huyền cũng thực giật mình, hắn đi qua ngồi xổm người xuống xem xét hô hấp của tiểu hài tử,
- “Hắn giống như còn sống.”
Địch Uyên nhíu mày nhìn xem trái phải, chung quanh cũng không có người, mới vừa rồi thời điểm bọn họ đi ngang qua cũng không phát hiện đứa nhỏ này, vậy tiểu hài tử này là như thế nào xuất hiện? Còn có dòng chữ trên mặt đất kia là ai viết?
- “Thôi, rốt cuộc là một mạng người, mang về đi.” Địch Uyên kêu xa phu xe ngựa bế tiểu nam hài lên xe.
Đứng ở một bên Diệp Xu Xu nhìn thấy thì rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu nam hài được Địch Uyên đưa đến y quán trong thành cứu trị.
Thương thế của hắn rất nặng, lão đại phu cắt mở y phục của hắn, nhìn thấy vết thương trên bụng hắn, ông nhăn mày lắc đầu, thở dài nói:
- “Ai da, các ngươi tới quá muộn, đứa nhỏ này mất máu quá nhiều chỉ sợ lão phu cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế.”
Diệp Xu Xu nghe xong trong lòng đau xót.
Không cứu sao…… A Bảo…… Nàng đi đến bên cạnh tiểu nam hài.
Tiểu nam hài nằm ở trên giường nhắm mắt lại, khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn thập phần an tường, giống như là đang ngủ vậy.
Diệp Xu Xu đi qua nhẹ nhàng v.uốt ve mặt hắn, xúc cảm lạnh lẽo làm nàng khống chế không được mà nghẹn ngào,
- “A Bảo…… A Bảo, hài tử ngoan, đệ tỉnh, tỉnh lại, được không……”
Hắn còn nhỏ như vậy, còn chỉ là một hài tử…… Sao lại có thể liền chết đi như vậy?
Đại phu nói xong, Địch Uyên cũng không nói cái gì, ông chỉ là đi ngang qua nhặt được đứa nhỏ này, mang hắn lại đây xem đại phu đã là tận tình tận nghĩa.
Địch Uyển Dung lại khóc, ở trong xe ngựa, nàng nhận ra A Bảo, nàng nói:
- “Ô ô ô, A Bảo ca ca! Đại phu, chẳng lẽ ngài thật sự không có cách nào cứu hắn sao?”
Lão đại phu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát nói:
- “Biện pháp nhưng thật ra cũng có, chẳng qua…….”
Ông dừng một chút không có tiếp tục nói.
Đôi mắt Diệp Xu Xu đột nhiên lại bậc sáng lên lửa hy vọng, nàng vội vàng mà nhìn lão đại phu.
Địch Uyên hỏi:
- “Chẳng qua cái gì?”
Lão đại phu nói:
- “Cách chỗ này của ta một con phố có Tế Đức đường, nơi đó có thuốc giống như thần dược, nếu như người bị trọng thương uống vào, một viên có thể giữ tánh mạng mười ngày. Nội tạng Đứa nhỏ này không có bị tổn thương quá lớn, chỉ là mất máu quá nhiều, nếu như có thể được uống ba bốn viên thuốc đó, lại tịnh dưỡng một thời gian, có lẽ sẽ không có việc gì.”
Địch Uyển Dung cao hứng lên, nói:
- “Cha, vậy chúng ta nhanh nhanh đi mua thuốc đó để cứu A Bảo ca ca đi!”
Địch Uyên nhíu mày, nghĩ thầm thuốc mà giống như thần dược, nghĩ đến giá cả sẽ không rẻ…..
Quả nhiên, lão đại phu nói:
- “Thuốc đó kêu Cố Tâm Hoàn, một viên giá trị ba ngàn lượng bạc trắng.”
Nghe được giá cả, Địch Uyên cái gì cũng không nói, ông xưa nay không quen biết tiểu nam hài, không có khả năng vì hắn mà chi ra nhiều tiền như vậy. Địch Uyển Dung khóc nháo thỉnh cầu Địch Uyên cứu người, thế nhưng Địch Uyên trầm mặc không nói gì liền túm nàng đi ra ngoài.
Diệp Xu Xu biết Địch Uyên sẽ không tiêu phí nhiều tiền như vậy để cứu tiểu nam hài, nàng xoa xoa nước mắt, chạy nhanh ra ngoài, Tế Đức Đường cách nơi này không xa, nàng thực mau liền đến.
Vào tiệm thuốc, nàng tìm thuốc khắp nơi, quầy thuốc đều xem qua nhưng không nhìn thấy Cố Tâm Hoàn.
Tìm không thấy thuốc, lòng nàng nóng như lửa đốt.
Thẳng đến có một dược đồng đi tới báo cáo chưởng quầy, nói có một hương thân bị bệnh cấp tính muốn mua Cố Tâm Hoàn cứu mạng. Chưởng quầy nghe xong vội vàng đi vào hậu đường, Diệp Xu Xu liền chạy theo phía sau hắn.
Đi vào hậu đường, nàng theo chưởng quầy vào một gian phòng kín, chưởng quầy ở trước quầy thuốc chuyển một phen, quầy thuốc đột nhiên mở ra một ngăn bí mật, bên trong lộ ra một cái bình sứ màu đen.
Chưởng quầy thật cẩn thận lấy ra một viên thuốc màu đỏ sậm từ trong bình sứ, ngay sau đó vội vàng rời đi.
Chờ sau khi hắn rời đi, Diệp Xu Xu cũng học động tác của chưởng quầy mở ra cơ quan, thế nhưng khi nàng bắt được bình sứ, trong ngăn bí mật đột nhiên bắn ra một mũi tên, bắn về phía nàng!
Nàng không kịp tránh né, bị bắn trúng, mũi tên kia cực kỳ sắc bén, chui thật sâu vào bả vai nàng.
Diệp Xu Xu đau kêu rên ra tiếng.
Sau khi mũi tên kia bắn ra, lục lạc trong phòng đột nhiên vang lên.
- “Ai đó?”
Bên ngoài có người nghe được động tĩnh vội vàng hô to,
- “Không tốt! Có người trộm dược! Mau, bắt ăn trộm!”
Diệp Xu Xu cắn chặt răng, nhét thuốc vào trong ngực thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng, tiểu nhị bên ngoài vọt vào đều không nhìn thấy nàng, nàng thuận lợi chạy ra ngoài.
Rốt cuộc trở lại bên cạnh tiểu nam hài, tiểu nam hài nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở đã cực kỳ yếu.
Cánh tay Diệp Xu Xu đã chảy rất nhiều máu, mũi tên còn cắm ở trên bả vai nàng, nàng chịu đựng đau đớn, run rẩy mà mở bình thuốc ra, đếm đếm, bên trong có năm viên thuốc, nàng nhét một viên thuốc vào trong miệng tiểu nam hài.
Tiểu nam hài lại không có nuốt xuống, nàng nâng hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
- “A Bảo…… Ngoan…… uống thuốc đi….”
Như là có điều cảm ứng, tiểu nam hài nuốt xuống viên thuốc.
Diệp Xu Xu cực kỳ vui vẻ, tuy rằng tiểu nam hài hôn mê, thế nhưng vẫn có ý thức.
Nàng chịu đựng đau đớn dồn dập thở d.ốc, nhét bình thuốc vào trong ngực tiểu nam hài, ở bên tai tiểu nam hài nói:
- “A Bảo…… Cố Tâm Hoàn…. tỷ đã lấy về cho đệ, đệ nhất định phải khỏe lại, ngàn vạn lần không thể có việc gì, nhất định phải sống sót…… Nghe được không?”
- “A Bảo…… Đáp ứng tỷ, đệ nhất định phải sống sót……”
Lông mi tiểu nam hài run rẩy……
….. ….
…..
- “A Bảo…… Đáp ứng tỷ, đệ nhất định phải sống sót……”
Trên giường.
Thái Tử vẻ mặt giãy giụa mồ hôi đầy đầu, bỗng nhiên mở hai mắt.
- “Tỷ tỷ!”
Hắn vươn tay kêu gọi một tiếng, Tống Tử Minh bên ngoài nghe được tiếng nhanh chóng chạy vào.
- “Điện hạ, xảy ra chuyện gì?”
Thái Tử che trán, thở dốc thật sâu, nói:
- “Ta không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng.”
Tống Tử Minh thấy sắc mặt Thái Tử tái nhợt, vẫn là có chút không yên tâm, nói:
- “Điện hạ, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần truyền thái y lại đây nhìn xem không?”
Thái Tử xua xua tay, nói:
- “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.”
- “Chỉ là……”
Tống Tử Minh không yên lòng.
Thái Tử nhìn hắn nói,
- “Đi ra ngoài.”
Tống Tử Minh đành phải bất đắc dĩ mà đi ra ngoài.
Thái Tử ngồi ở trên giường tin thần run rẩy kịch liệt, bên tai quanh quẩn lặp lại câu nói cuối cùng tỷ tỷ nói với hắn.
- “A Bảo…… Đáp ứng tỷ, đệ nhất định phải sống sót……”
Thời điểm nàng nói câu nói kia phảng phất là đang chịu đựng thống khổ thật lớn, khi đó tuy rằng hắn hôn mê bất tỉnh, thế nhưng lại còn có ý thức, hắn nghe được lời nàng nói, trong lòng cực kỳ lo lắng, tỷ tỷ làm sao vậy? Tiếng nói của nàng vì cái gì lại thống khổ như vậy? Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện sao?
Thái Tử khó chịu mà chống trán.
Tỷ tỷ……
*** *** *** *** ***
Bên kia doanh địa.
Diệp Xu Xu sắc mặt trắng bệch, mũi tên kia theo nàng xuyên trở về, mũi tên chui thật sâu vào bả vai nàng, máu đã nhiễm đỏ cả bả vai cùng ngực nàng.