Diệp Xu Xu không nghĩ tới phía sau nàng thế nhưng còn có người khác!
Thúy Bình nhìn thấy thế nhưng có người, nàng sợ hãi mà nắm chặt ống tay áo Diệp Xu Xu.
Người tới tướng mạo cực kỳ tuấn tú thanh nhã, thoạt nhìn hẳn là công tử ca của công hầu thế gia nào đó, hắn khoanh tay mà đứng ở nơi đó, quanh thân đều tản ra khí chất khiến người kinh tâm.
Diệp Xu Xu cũng không quen biết hắn, nàng thầm nghĩ vừa rồi cảnh tượng nàng đánh người tám phần là bị hắn nhìn thấy, trước mắt người này khí chất cường đại như vậy, phỏng chừng là công tử vương tôn hầu tước, hẳn là cũng sẽ không tính toán với nàng một cái tiểu nữ tử, hơn nữa, nàng đánh lại không phải là hắn……
Nghĩ như vậy, nàng mở miệng nói:
- “Vị công tử này, mới vừa rồi ta cùng Võ An Hầu nổi lên một chút tranh chấp, không cẩn thận thất thủ đã đánh người hôn mê, hy vọng chuyện này ngài có thể coi như không phát hiện.”
Người nọ khoanh tay mà đứng, trong mắt cười như không cười, nói:
- “Cô nương thật sự rất to gan, ngay cả Võ An Hầu đều dám đánh.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm nếu không phải Địch Thanh Huyền hắn luôn cho rằng chính hắn đúng, nàng có thể nổi trận lôi đình có thể thất thủ đánh hắn sao?
Nàng ôm quyền chắp tay với người nọ, nói:
- “Xin lỗi xin lỗi, tiểu nữ thất thủ đánh người xác thật là tiểu nữ không đúng, mong rằng công tử ngài có thể giơ cao đánh khẽ, phóng tiểu nữ một con ngựa!”
Đúng lúc này, Địch Thanh Huyền trên mặt đất “ư hừ” một tiếng, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Diệp Xu Xu sợ hãi, nàng biết nàng mà không đi liền không có cơ hội, nàng ngẩng đầu khẩn cầu mà nhìn hắn, người nọ khóe môi nhẹ mân, nhàn nhạt nói:
- “Ngươi đi nhanh đi.”
Diệp Xu Xu như được đại xá, lôi kéo Thúy Bình cũng tựa như bay mà thoát khỏi hiện trường.
Người nọ nhìn Diệp Xu Xu lôi kéo nha hoàn thiếp thân của nàng hốt hoảng chạy trốn, hắn nhất thời buồn cười, lắc lắc đầu cười.
Một nam tử thanh y từ phía sau thân cây đi tới, hỏi:
- “Điện hạ, ngài để cho người như vậy đi à?”
Người nọ liếc nhìn hắn một cái, nói:
- “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta lưu người lại?”
Thanh y nam tử cúi đầu, nói:
- “Thuộc hạ không dám.”
Người nọ liếc nhìn Địch Thanh Huyền trên mặt đất một cái, nói:
- “Thanh Huyền chịu vũ nhục này, nói vậy sẽ tức giận không nhẹ, chờ lát nữa ngươi làm bộ không phát hiện sự tình phát sinh vừa rồi, biết không?”
Nam tử thanh y gật đầu, đáp:
- “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Người nọ nhấc chân rời đi.
Không bao lâu, Địch Thanh Huyền tỉnh lại, hắn nhìn thấy nam tử thanh y bên cạnh sửng sốt, hỏi:
- “Như thế nào ngươi lại ở chỗ này?”
Nam tử thanh y cong lưng nâng hắn dậy, nói:
- “Hầu gia, vừa rồi ta đi ngang qua nơi này, nhìn thấy ngài cư nhiên té xỉu trên mặt đất, thật là làm ta giật cả mình, là người nào đánh ngài hôn mê vậy?”
Địch Thanh Huyền nhớ tới chuyện hắn bị Diệp Xu Xu đánh ngất đi, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nam tử thanh y nghĩ thầm Võ An Hầu bị một nữ tử cho một cước ngất đi, nói vậy đây là hắn vô cùng nhục nhã đi? Mình vẫn là không cần lắm mồm, miễn cho Võ An Hầu biết hắn thấy hết sự tình trải qua sẽ tâm sinh không vui.
Địch Thanh Huyền nói:
- “Ta không có việc gì, chính là gặp một đồ đệ đạo chích đê tiện.”
Hắn nói xong đứng lên, h.ạ thân còn ẩn ẩn đau, trên cổ cũng nhức mỏi lợi hại, nhớ tới Diệp Xu Xu cư nhiên dám đánh lén hắn, hắn âm thầm cắn răng, rất giận dữ.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu mang theo Thúy Bình hốt hoảng thoát khỏi Đào Xuân Viên, Thúy Bình nhớ tới sự tình phát sinh vừa rồi mặt mũi trắng bệch hỏi:
- “Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?”
Diệp Xu Xu hít vào một hơi vững vàng tâm thần, nói:
- “Không có việc gì, ngươi không cần hoảng loạn, chúng ta chỉ cần trước tiên về đến nhà, lại qua dăm ba bữa, chuyện này cũng liền qua đi.”
- “Thật vậy chăng?”
Thúy Bình vẻ mặt đưa đám, nàng vì sao cảm thấy đại tiểu thư của nàng nói như vậy không đáng tin cậy đây?
Diệp Xu Xu trở lại trên xe ngựa Diệp phủ, Diệp Chân Chân cùng Liễu thị đã ở bên trong, Diệp Chân Chân thấy nàng tới, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhẹ giọng gọi:
- “Tỷ tỷ.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, ngồi ở một bên liền không hé răng.
Liễu thị vừa rồi nghe Diệp Chân Chân nói sự tình phát sinh ở Đào Xuân Viên, trong lòng bà đè nặng một cổ tử khí, nhìn trộm đánh giá Diệp Xu Xu trên dưới, trong lòng thầm nghĩ nàng từ trước không phải đàn cầm vẫn luôn rất kém cỏi sao? Vì cái gì hôm nay cư nhiên có thể kỹ kinh tứ tòa*, thậm chí còn được Thái Tử điện hạ ưu ái? Tưởng tượng đến Diệp Xu Xu ở trong yến hội nổi bật, trong lòng Liễu thị khó chịu dường như mèo cào, thế nhưng lại không biết nên mở miệng dò hỏi như thế nào.
(Chú thích: kỹ kinh tứ tòa nghĩa là kỹ thuật giỏi chấn kinh bốn phương)
Diệp Chân Chân hỏi:
- “Tỷ tỷ, ở trong yến hội tỷ đàn cũng thật hay, là khi nào tỷ học được cầm khúc này vậy?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm quả nhiên nàng kìm nén không được! Trong yến hội, nàng nhận thấy được ánh mắt của Diệp Chân Chân nhìn mình thực không thích hợp, dường như chính mình đoạt cái vật quan trọng gì của nàng ta vậy!
- “Ta khi nào học được thì quan trọng lắm sao?” Diệp Xu Xu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi ngược lại.
Diệp Chân Chân cắn môi, nếu hôm nay không có Diệp Xu Xu chặn ngang một chân, nguyên bản nàng nắm chắc có thể khiến cho Địch Thanh Huyền chú ý. Nàng đã sớm hỏi thăm ra cái Địch Thanh Huyền yêu thích, nguyên bản trông cậy vào ở trong yến hội nhất minh kinh nhân*, không nghĩ tới nửa đường lại bị Diệp Xu Xu giành nổi bật……
(Chú thích: Nhất minh kinh nhân là chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi)
Diệp Xu Xu nhìn ra trong mắt Diệp Chân Chân không cam lòng, nàng nghĩ thầm quản các nàng như thế nào nghi kỵ đây, dù sao chỉ cần nàng chính mình vui vẻ thì tốt rồi.
Diệp Chân Chân thấy vẻ mặt Diệp Xu Xu không phối hợp, trên mặt nàng lộ ra ủy khuất, nói:
- “Tỷ tỷ, muội cũng không có ý khác……”
Diệp Xu Xu cũng nói:
- “Ta cũng không có ý gì khác nha, muội đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Diệp Chân Chân rốt cuộc ngậm miệng lại, trong lòng nàng rõ ràng lại như thế nào đều không thể cạy được miệng của Diệp Xu Xu.
Trở lại Diệp phủ, Diệp Xu Xu dẫn đầu xuống xe ngựa, Thúy Bình cầm lẵng hoa trong tay chạy theo bên cạnh nàng.
Tề lão thái thái biết các nàng đã trở lại, ra nghênh đón, nhìn thấy Diệp Xu Xu mang theo một rổ hoa đầy tràn trở về, bà vui vẻ cười, xem ra lần này đại tôn nữ của bà ra cửa thu thập bốn phương đấy!
- “Thế nào? Thế nào? Hai người các cháu có tìm được người ái mộ không?” Đợi mọi người đều vào phòng, lão thái thái gấp không chờ nổi hỏi.
Diệp Chân Chân cúi đầu, nhớ tới Địch Thanh Huyền cuối cùng vẫn là tiếp nhận túi thơm của nàng, nàng nghĩ thầm Địch Thanh Huyền hẳn là đối với nàng có hảo cảm đi?
Lão thái thái nhìn Diệp Xu Xu, vẻ mặt chờ mong, hỏi:
- “Ta vừa rồi nhìn thấy trong rổ của cháu có nhiều hoa như vậy, có tiểu công tử nào tìm các cháu không?”
Diệp Xu Xu bị hỏi có chút đau đầu, lão thái thái này nóng nảy mạnh mẽ, giống như cha mẹ ở hiện đại lải nhải thúc giục chuyện hôn nhân.
- “Không nha, không ai tìm cháu.” Diệp Xu Xu nói.
- “Sao có thể?”
Lão thái thái không tin, hỏi:
- “Cháu đã thu được nhiều hoa như vậy, sao có thể không ai tìm cháu?”
Diệp Xu Xu trong lòng suy nghĩ nàng có nên đem sự tình Thái Tử đưa hoa cho nàng nói cho lão thái thái biết hay không?
Không đợi đến nàng mở miệng, Diệp Chân Chân liền giành trước một bước, nói:
- “Đại khái là bởi vì Thái Tử điện hạ đưa hoa cho tỷ tỷ, cho nên bọn họ vì tị hiềm cũng không dám tới tìm tỷ tỷ.”
Lão thái thái kinh ngạc mà mở to hai mắt, hỏi:
- “Thái Tử? Cháu nói là thật? Thái Tử thế nhưng đưa hoa cho Xu Xu?”
Diệp Chân Chân gật đầu, nàng liếc Diệp Xu Xu một cái, mở miệng nói:
- “Ở trong yến hội Tỷ tỷ kỹ kinh tứ tòa, đàn tấu một khúc gọi là ‘Thập Diện Mai Phục’, tất cả mọi người ở đó thập phần kinh ngạc cảm thán, lúc ấy rất nhiều người đều tặng hoa cho tỷ tỷ, thậm chí ngay cả Thái Tử đều hiến hoa cho tỷ tỷ. Sự tình hôm nay vừa ra, nói vậy tỷ tỷ ở trong nhóm khuê tú kinh thành đã một trận chiến thành danh rồi.”
Lão thái thái kinh ngạc mà không khép miệng được, bà nhìn Diệp Xu Xu, hỏi:
- “Đây chính là sự thật? Xu xu, khi nào thì cháu đàn giỏi như vậy? Không phải cháu không thích nhất là âm luật sao?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm Diệp Chân Chân đây là đang mượn miệng lão thái thái để ép hỏi nàng nha? Bất quá cũng được thôi, nàng đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi.
- “Nãi nãi, cháu nha từ trước là không thông suốt, chính là từ sau khi đi chùa trên núi năm kia, cháu gặp một vị cao nhân, được cao nhân chỉ điểm một chút, cháu đã từ từ thông suốt.” Diệp Xu Xu thuận miệng bịa chuyện.
- “Cao nhân? Cao nhân gì? Đến từ nơi nào? Ngụ ở đâu?” Lão thái thái còn muốn truy vấn chi tiết.
Diệp Xu Xu ôm đầu khó chịu nói:
- “Nãi nãi, hôm nay cháu mệt mỏi một ngày, cháu đau đầu, ngài trước tiên để cho cháu nghỉ ngơi được không?”
Vì thế Lão thái thái không còn lời nào để nói, lúc này Diệp Xu Xu mới có thể chạy thoát...
Sự tình hôm nay ầm ĩ đến Diệp gia ồn ào huyên náo, Diệp Thịnh Hồng nghe nói Diệp Xu Xu ở trong Đào Hoa Yến trở thành nổi bật, thậm chí dẫn đến Thái Tử điện hạ tặng hoa, ông nghe qua thế sự quả thực không thể tin được, lúc sau trở về liền kêu Diệp Xu Xu đến hỏi chuyện.
Lần này Diệp Xu Xu bịa chuyện kỹ càng tỉ mỉ một chút, nàng nói chính mình đụng phải một cao nhân rất lớn tuổi, ông chỉ điểm nàng mấy canh giờ, tặng nàng một quyển cầm phổ liền biến mất không thấy, nàng cũng không biết ông tên họ là gì, đánh giá hẳn là vị cao nhân lánh đời……
Diệp Thịnh Hồng nói:
- “Vậy cầm phổ kia đâu? Ở nơi nào? Lấy tới cho phụ thân nhìn xem.”
- “Sau khi con có được cầm phổ liền vẫn luôn dốc lòng nghiên cứu, hai ngày trước con thất thủ không cẩn thận đánh nghiêng giá cắm nến, đã đốt cháy cầm phổ.” Diệp Xu Xu nói.
Diệp Thịnh Hồng giỏi âm luật, vừa nghe cầm phổ thế nhưng đã huỷ hoại, ông vỗ đùi vô cùng đau đớn, nói:
- “Con, nha đầu này, cầm phổ trân quý như thế, làm sao con lại không cẩn thận như vậy?”
Diệp Xu Xu nhanh chóng nói:
- “Tuy rằng cầm phổ bị huỷ hoại, thế nhưng con lại ghi tạc trong lòng, đêm nay con sẽ chép nó lại, đưa cho ngài xem qua.”
Diệp Thịnh Hồng nghe được lời này nhẹ nhàng thở ra, ông suy tư trong chốc lát, nói:
- “Hôm nay, ở Đào Hoa Yến con tỏa sáng rực rỡ, thậm chí dẫn tới Thái Tử điện hạ tặng hoa cho con, mặc dù Thái Tử điện hạ có lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi, thế nhưng phần thù vinh này cũng là thật sự ghi tạc trên đầu con.”
Diệp Xu Xu không biết ông có ý gì, hỏi:
- “Cha, vậy ngài cảm thấy đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Diệp Thịnh Hồng nói:
- “Tự nhiên là chuyện tốt, đối với hôn sự trong tương lai của con cũng là cực hữu ích.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm chỉ sợ không tính là cái chuyện tốt gì, hôn sự gì đó vẫn là thôi đi, nàng một chút đều không có hứng thú.
Trở lại phòng, nàng liền bắt đầu viết cầm phổ, chờ nàng viết xong, đêm đã khuya, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, nàng vội duỗi tay bưng lên cái đĩa đựng đầy phù dung tô* trên bàn.
Không bao lâu, nàng liền biến mất không thấy. Lại vừa mở mắt, quả nhiên, nàng lại đi vào tiểu sơn thôn trong trí nhớ.
Bất quá lần này, nàng không trực tiếp xuyên đến trong viện Lưu gia, mà là đi tới một mảnh đất trồng rau dưới triền núi, cách đó không xa, nàng nhìn thấy tiểu nam hài đưa lưng về phía nàng, đang ngồi xổm, bên cạnh có một cái sọt, hắn đang nhổ củ cải.
Diệp Xu Xu đi qua, chào hắn một tiếng,
- “Hai, tiểu bằng hữu.”
Tiểu nam hài nghe được thanh âm sửng sốt, hắn quay đầu nhìn về hướng thanh âm truyền đến, vừa mừng vừa sợ, hỏi:
- “Tỷ tỷ là tỷ sao?”
Diệp Xu Xu cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, nói:
- “Đúng vậy, là tỷ đây.”
Trên mặt tiểu nam hài tràn ra nụ cười xán lạn, ngày hôm qua sau khi đột nhiên không thấy tỷ tỷ, hắn còn khổ sở đã lâu, hắn sợ hãi tỷ tỷ sẽ không bao giờ đến nữa, hiện giờ biết tỷ tỷ lại tới nữa, hắn thật là vui vẻ cực kỳ.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, xoa xoa tay lên trên áo chính mình, nói:
- “Tỷ tỷ, đệ có thứ tốt phải cho tỷ.”
Diệp Xu Xu ngồi xổm trước mặt hắn nhìn hắn, tiểu nam hài sờ sờ trong lòng ngực của hắn, móc ra một vật, dùng đôi tay thật cẩn thận đưa đến trước mặt Diệp Xu Xu.