Bước vào bên trong tòa biệt thự nguy nga, ngắm nhìn những món đồ nội thất xa xỉ, đối diện với bóng lưng cao ngạo của Diệp Mỹ Uyên, Đào Thanh Thảo thấy ấm ức vô cùng. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra!
Trong khi cô ta tai tiếng đầy người, bị gia đình chối bỏ thì người phụ nữ họ Diệp này lại có trong tay mọi thứ làm người ta chướng mắt: vẻ ngoài xinh đẹp, sự nghiệp rạng rỡ cùng sự sùng bái được mọi người tôn vinh.
“Hình như Đào tiểu thư có chuyện muốn nói với tôi?”
Trước thái độ không một chút kiên nhẫn này của Mỹ Uyên, Đào Thanh Thảo tức giận siết tay. Chuyện đã đến nước này, cô ta cũng không muốn vờ vịt nữa.
“Đúng vậy, và trong tay tôi có thứ mà cô đang cần.”
Nét mặt của Đào Thanh Thảo tràn đầy sự đắc ý, giống như thể cô ta đã đi guốc trong bụng Mỹ Uyên. Cô ả nhẹ nhàng ngồi xuống mà không thèm nhìn sắc mặt của chủ nhà, huênh hoang mở lời.
“Ai mà có thể ngờ rằng, một tập đoàn Diệp Thị lớn mạnh như vậy lại không thể tránh được kiếp minh tranh ám đấu?”
Quan sát nhất cử nhất động của đối phương, mân mê lọn tóc dài trên tay mình, cô ta mỉa mai tiếp lời.
“Thật chẳng ngờ, vì tiền tài danh vọng, hai chú cháu nhà họ Diệp thế mà lại đấu đá với nhau. Đem chuyện này làm thành phim chắc hấp dẫn lắm đấy?”
“Nếu cô đến đây chỉ để nói những chuyện vô nghĩa này, thì xin lỗi tôi đây không rảnh.”
Bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, thay vì phải ngồi đây nghe tình nhân của chồng lải nhải thì việc về phòng, hẹn hò với cái giường yêu dấu có vẻ hợp lý hơn.
“Quản gia Hà tiễn khách!”
Thấy Mỹ Uyên muốn bỏ đi, người nào đó liền vội vàng hét lên:
“Trong tay tôi có chứng cứ để cô trả thù Diệp Tống Lâm, cô thật sự không quan tâm sao?”
Đạt được mục đích của bản thân, nữ chủ nhân của Diệp gia liền nhoẻn miệng cười hiền lành.
“Cô nói gì?”
“Hừm, đã đến nước này thì tôi sẽ nói cho cô biết, chính Diệp Tống Lâm đã sắp xếp để tôi nối lại tình xưa với Nhậm Vũ. Ông ta cũng là người giật dây để gia đình cô lục đụng dẫn đến ly hôn.”
Hay lắm, bây giờ muốn ra sức phủi bỏ mọi trách nhiệm phải ư? Có phải như cô ta đã quên mất, bản thân từng “xông pha trận mạc” thế nào? Diệp Tống Lâm đúng là kẻ đứng sau tất cả, nhưng cô ta cũng đừng mong thoát tội.
Dưới những lời “thổ lộ” hết sức chân tình của đối phương, sự bàng hoàng thoát qua trên gương mặt của Diệp Mỹ Uyên, rất nhanh chóng cô đã bình tĩnh đáp lời.
“Đúng là gần đây tôi và chú hai không tìm được tiếng nói chung, nhưng Đào tiểu thư có biết, tội danh vu khống, nói xấu bôi nhọ danh dự người khác cũng sẽ bị phạt tù đấy!”
Phạt tù?
Đào Thanh Thảo hoảng sợ siết chặt tay, cơ thể như bị người khác hung hăng tạt nước lạnh.
Không phải hai chú cháu nhà họ Diệp đang đấu đá người sống kẻ chết với nhau ư? Thậm chí Diệp Tống Lâm còn dùng tiền để bịt miệng cô ta, đáng lý người phụ nữ này phải sốt sắng dò hỏi cô ta về chứng cứ chứ? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc cô ta đã sai ở đâu rồi?
Một suy nghĩ toan tính bỗng lóe lên, khiến cô ta phần nào bình tâm lại. Diệp Mỹ Uyên phủ định hay thừa nhận cũng không thành vấn đề, quan trọng bây giờ là chứng cứ trong tay cô ta.
“Đương nhiên phải có bằng chứng tôi mới đến gặp cô.”
Dù sao đây cũng là chuyện của nhà người khác, cô ta không thể xen vào. Thế thì tìm cách moi càng nhiều tiền càng tốt.
Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Đào Thanh Thảo thẳng thừng tuyên bố.
“Chỉ là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Chỉ cần cô đưa cho tôi một số tiền, tôi sẽ giao ra toàn bộ chứng cứ.”
Đối phương đã lật bài ngửa thì cũng là là lúc một cái lưới được giăng ra. Đối sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, Mỹ Uyên nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Làm sao cô biết tôi sẽ quan tâm đến những bằng chứng đó? Và có gì chắc chắn những điều cô nói là sự thật?”
Như đoán trước cô sẽ nói vậy, Đào Thanh Thảo liền chìa ra một chiếc máy ghi âm.
[Diệp tổng…]
[Cô xem, chuyện tốt mà cô làm kìa? Được việc thì ít, thất bại thì nhiều.]
[Diệp Tổng, tôi đã cố gắng hết sức. Mong ông hãy cho tôi một cơ hội khác.]
[Được đây chính là cơ hội cuối cùng. Chẳng phải cô rất giỏi khiến người khác thương cảm sao? Hãy tận dụng lợi thế của mình.]
[Tôi phải làm cái gì?]
[Đánh tráo khái niệm, khiến mọi người đều tin: Diệp Mỹ Uyên chính là kẻ thứ ba xen vào cô và Nhậm Vũ.]
Cả người Mỹ Uyên cứng lại, trong vô thức, trên gương mặt xinh đẹp ấy lại cong lên một nụ cười châm biếm. Dù biết rõ ông ta không phải người tốt lành gì nhưng khi chính tai nghe được vẫn không khỏi thất vọng.
Chú hai à chú hai, để đối phó cháu gái chú đã tốn không ít tâm tư nhỉ? Nếu đã như vậy…
Quan sát từng biểu cảm của người trước mặt, có tức giận, có thất vọng và phẫn nộ. Đào Thanh Thảo đắc ý nói:
“Bây giờ chủ tịch Diệp đã tin rồi chứ?”
Xoáy vào cô ta một cái nhìn sắc bén, nụ cười trên môi nữ chủ nhân nhà họ Diệp càng thêm phần lạnh giá.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền.”