“Giờ tôi mới được mở rộng tầm mắt, người ta đã không tìm con trai bả đòi phí thanh xuân thì thôi… đằng này còn…”
“Chời ạ, gặp quả mẹ chồng này thì có xui xẻo ba đời!”
“Đúng là cái loại vô sĩ, hãm lìn mà!”
Dưới sự lan truyền mạnh mẽ của internet, những mặt tối trong cuộc sống hôn nhân của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị đã hoàn toàn phơi bày trước mặt công chúng. Trung bình cứ một nhóm năm người thì sẽ có ba người bàn luận về việc này. Nhưng đa phần đều là chửi rủa người mẹ chồng trong clip.
Nhìn mấy cô gái đang bàn luận sôi nổi trước mặt, Lệ Nguyệt chỉ bình thản hưởng thụ những tia nắng ấm áp mà mặt trời mang lại.
“Thật không giống chị chút nào!”
Quan Mỹ Chi khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn người bên cạnh.
“Với bản tính gà mẹ bảo vệ con của mình, sao giờ chị còn ung dung ở đây thế?”
Đối với câu hỏi này, Tổng biên tập của tòa soạn Nadzieja chỉ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi lại:
“Em đang xem thường bản lĩnh của nữ chủ nhân Diệp gia sao Tiểu Chi?”
Biết mình đã hỏi thừa, cô út nhà họ Quan đành gãi đầu cười hì hì. Nói cũng phải, nếu bàn về thủ đoạn thì ai qua được chị Mỹ Uyên của cô chứ! Thôi đành im lặng nghe ngóng tiếp vậy.
Mấy cô gái kia vẫn tiếp tục bàn tán.
“Haizzz quả là người giàu cũng khóc. Chủ tịch hay tổng giám đốc gì chứ, chung quy cũng chỉ là một đàn bà bị chồng ruồng bỏ.”
“Nếu biết trước lấy chồng sẽ khổ như vậy thì thà ở giá cho rồi.”
“Đúng vậy, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Mỹ Chi thầm cảm thán. Thời gian dạo gần đây, trên mạng mười tin thì đã hết ba tin là đánh ghen với ngoại tình, đa phần đều phụ nữ tự cấu xé lẫn nhau, giành giật một gã đàn ông khốn nạn.
Nếu hôn nhân đã là nấm mồ thì tại sao nhiều người lại cứ lao đầu vào? À đúng rồi hình như…
“Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”
“Em chợt nhớ đến buổi xem mắt sắp tới của mình thôi, haizzz…”
Để cô không nối gót học theo người chị họ đào hoa, từ khi trở về nước, cha mẹ đã đặc biệt sắp xếp cho cô những buổi tiệc xem mắt. Dù sao cũng đang độc thân, Mỹ Chi liền vui vẻ đón nhận. Chỉ là… mọi thứ hơi khác với mong đợi của cô.
“Xem mắt?"
Lệ Nguyệt nhìn em họ như vừa gặp ma, đôi mày liễu hơi nhíu lại.
“Không ngờ em đã muốn đeo gông vào cổ sớm đến vậy!”
Trong trí nhớ của Tổng biên tập Quan, xem mắt chính là cuộc gặp mặt “chồng tương lai” do trưởng bối sắp xếp. Mà không đúng lắm, Mỹ Chi cũng chỉ vừa về nước, công việc ổn định còn chưa có, thì xem mắt lúc này liệu sớm quá không?
“Em biết chị đang nghĩ gì, làm ơn thu lại cái biểu cảm đó đi.”
Mỹ Chi phiền não thở dài, lại nhìn chị gái với đôi mắt ngưỡng mộ. Rõ ràng hai người đều lớn lên cùng nhau, có thể cô không xuất sắc bằng Lệ Nguyệt nhưng sao vận đào hoa lại thua kém đến vậy.
Hầu hết đàn ông bên cạnh chị đều vừa có sắc vừa có tài. Còn cô thì sao? Không phải trạch nam thì cũng là mọt sách. Tuy rằng những người mẹ sắp xếp, cô thấy rất ưng ý nhưng đa phần bọn họ đều sẽ mất tích vào sáng hôm sau.
“Nếu đã biết chị nghĩ gì thì em phải tự biết cảnh giác. Đàn ông bây giờ đều mang lốt sói cả đấy.”
Cô nàng nào đó liền bĩu môi xem thường.
“Em chị còn muốn thử cảm giác bị lừa cơ. Mà không nói nữa nắng gắt rồi, chúng ta về phòng thôi.”
Chủ đề xem mắt cứ nghĩ đến đó là kết thúc nhưng không ngờ vài tiếng sau Lệ Nguyệt lại nhìn thấy em gái mình đang đứng múa may quay cuồng trước gương.
“Mày đang bị cái gì kích thích đấy em?”
Sau khi dùng xong bữa trưa thì Mỹ Chi đã lôi hết quần áo trong vali ra ướm thử, còn nàng còn chép miệng tiếc nuối.
“Ba em cũng thật là, sát giờ rồi mới báo làm em chẳng biết phải làm thế nào?”
Vận dụng hết toàn bộ chỉ số thông minh, khi đã xâu chuỗi lại toàn bộ quá trình. Lệ Nguyệt ngạc nhiên hỏi:
“Đừng nói với chị, đối tượng xem mắt của em cũng đang ở đây nhé?”
Đi du lịch còn phải xem mắt, không ngờ dì chú lại ‘khát’ con rể lắm sao?
“Chị đoán đúng rồi đó!”
Ướm thử bộ đồ mình đã kỳ công lựa chọn, cô nàng hào hứng cười tít mắt:
“Cũng may em mang theo khá nhiều đồ. Chị thấy em mặc như vầy đi xem mắt có ổn không ạ?”
Trái ngược với em gái, Tổng biên tập của tòa soạn Nadzieja lúc này lại ôm mặt thở dài.
“Em định mặc thế này thật à?”
Làm ơn hãy nói là không đi!
Nội tâm của Quan Lệ Nguyệt không ngừng gào thét. Trần đời này có ai lại mặc quần jean áo thun đi xem mắt bao giờ?
“Có vấn đề gì sao chị, trước giờ em đều mặc như thế mờ?”
Sự bất lực hiện rõ trên gương mặt của Quan Lệ Nguyệt. Dù biết Mỹ Chi là tín đồ của phong cách Hippie nhưng… có cô gái nào tự tin khoe cá tính như thế ngay lần đầu gặp mặt chưa?
“Nếu mày còn gọi tao một tiếng chị thì hãy mau dẹp ngay cái bộ đồ lố bịch đó đi.”
Thật đúng là tức chết mà, nếu con nhóc này cứ hồn nhiên đi xem mắt như vậy thì chẳng phải đang bôi tro trát trấu lên mặt cô sao?
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Mỹ Chi, Lệ Nguyệt dúi vào tay em gái một đôi giày cao gót mới toanh.
“Trong tối ngày hôm nay, mày phải tập đi giày cao gót thuần thục cho chị.”
“Gì cơ?”
Mặc kệ vẻ mặt đau khổ của người nào đó, một khóa học “địa ngục” đã bắt đầu.