"Trợ lý Âu Dương, anh về trước đi. Lát nữa tôi có thể tự lái xe về."
Lúc này, Quan Lệ Nguyệt rất muốn phủ nhận mọi thứ mà bản thân vừa nghe thấy. Chắc là có sự nhầm lẫn đâu đó rồi, nhưng thật tức cười thay, ở Đế Thành này Thị trưởng Trương thì còn ai khác ngoài Trương Hạo Dân. Trong giới giải trí ngoài bạn thân của cô ra thì liệu có còn một Chung Gia Hân nào khác?
Vì mối quan hệ "trong tối" đặc biệt này, nên Trương Hạo Dân vô cùng cẩn thận. Ngoài cửa lúc nào cũng có vệ sĩ canh gác cẩn thận, chỉ cần cửa phòng VIP vừa mở, hắn ta cùng với vệ sĩ sẽ nhanh chóng rời đi. Phải một lúc sau Chung Gia Hân mới thong thả bước ra.
Dù bên ngoài không nghe thấy gì, nhưng chỉ cần nhìn những vết hôn đỏ chói rải đều trên phần xương quai xanh kia, thì đến kẻ ngu cũng biết bên trong có bao nhiêu kích thích. Tuy nhiên chưa vui vẻ được bao lâu thì một lực đạo mạnh mẽ kéo cô ta vào một đoạn hành lang tối đen.
Đến khi định thần lại, Chung Gia Hân đã đối diện với đôi mắt phượng quen thuộc.
"Tiểu Nguyệt, sao cậu lại ở đây?"
Nếu biết trước sẽ đụng mặt Quan Lệ Nguyệt ở đây thì cô ta đã không cùng Trương Hạo Dân đến nhà hàng này để tìm trò kích thích. Vừa lặng lẽ quan sát đối phương, Chung Gia Hân vừa cẩn thận dùng tay che đi những dấu vết phạm tội của mình.
"Tiểu Hân… tại sao cậu lại làm vậy?"
Nếu là cách đây vài phút, Quan Lệ Nguyệt vẫn luôn ôm hy vọng đây chỉ là sự trùng hợp tai hại nào đó. Thì giây phút Trương Hạo Dân lẫn Chung Gia Hân lần lượt bước ra, cô đã ước bản thân hãy quên đi tất cả những gì mình vừa nhìn thấy.
"Cậu đã nhìn thấy hết tất cả rồi sao?"
Trong đôi mắt hạnh ánh lên vẻ kinh ngạc nhưng sau đó lại cúi xuống một cách đầy hối lỗi. Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, nhưng Chung Gia Hân chưa bao giờ nghĩ người đầu tiên phát hiện ra chuyện này lại là Lệ Nguyệt.
Đôi mắt hạnh ngập nước, từng giọt lệ nặng nề lăn dài trên khuôn mặt mỹ miều. Cô ta nức nở uất ức:
"Mình… mình cũng không muốn như thế đâu."
Là bạn thân bao năm, Chung Gia Hân biết rất rõ, trong bốn người bọn họ tuy Quan Lệ Nguyệt tính cách có phần nóng nảy nhưng chung quy lại là người dễ mềm lòng nhất. Tình hình trước mắt chỉ có thể dùng khổ nhục kế để tạm thời hòa hoãn mọi chuyện.
"Vậy chuyện giữa cậu và Trương Hạo Dân là như thế nào?"
Bản thân sống phóng túng, dù qua lại với không ít đàn ông nhưng Quan Lệ Nguyệt vẫn có những nguyên tắc của riêng mình. Và điều cấm kỵ nhất đối với cô chính là mập mờ dây dưa với đàn ông đã có chủ, đặc biệt là càng phải tránh xa đàn ông của bạn mình.
Nhưng đối diện với chất vấn của cô, Chung Gia Hân chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Điều đó càng làm Quan Lệ Nguyệt thêm mất kiên nhẫn.
"Tại sao cậu lại im lặng như vậy? Nói gì đó đi chứ?"
Ngay lúc này đây, chỉ cần Chung Gia Hân khẳng định tất cả là do Trương Hạo Dân đê tiện cưỡng ép thì dù có phải vận dụng hết mọi mối quan hệ, thậm chí là liều mạng Quan Lệ Nguyệt cô cũng phải khiến tên súc sinh họ Trương đó thân bại danh liệt.
Nào ngờ đổi lại chính là…
"Tiểu Nguyệt… mình và Hạo Dân là yêu nhau thật lòng."
Đối diện với gương mặt nhẫn nhịn đau khổ, lại đầm đìa nước mắt của cô bạn thân Lệ Nguyệt như muốn chân tại chỗ.
Chuyện này là thế nào?
"Rõ ràng là mình gặp anh ấy trước, mình là người đến trước, cớ sao lại thành kẻ thứ ba? Chỉ vì nhà họ Mộng giàu có hơn nhà mình thôi sao? Tiểu Nguyệt… cậu thấy có công bằng hay không?"
"Cậu có biết là bản thân đang nói cái gì không hả?"
Có thể nói trong nhóm bạn thân, tâm tư đơn thuần vô ưu vô lo nhất là Mộng Tịch Ái, còn Chung Gia Hân lại là kiểu người hướng nội ít chia sẻ.
Thuở mới vào nghề, Chung Gia Hân cũng từng nửa đùa nửa thật thông báo, bản thân đang tìm hiểu yêu đương với một người. Chỉ là sau này chẳng thấy cô nàng đã động đến nên mọi người cũng biết ý mà không tiện hỏi thêm.
Chẳng lẽ là…
"Người mình yêu… trước sau chỉ có mình Hạo Dân thôi."
***
[Tiểu Hân… không phải cậu không biết, Tiểu Ái bây giờ đã năm rồi. Cậu định dây dưa đến bao giờ?]
[Hức… hức… hức… mình biết chứ, nên mình đâu dám cưỡng cầu cái gì. Chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy dù phải làm tình nhân sống cả đời trong bóng tối mình cũng chấp nhận.]
[Tình yêu không có lỗi… cậu biết mà Tiểu Nguyệt.]
[Mình không dám tranh giành cái gì với Tiểu Ái… huống chi giờ cậu ấy lại chuẩn bị có con.]
Ting.
Tiếng thang máy thông báo vang lên, Quan Lệ Nguyệt thẫn thờ bước đi, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Bên tai vẫn luôn văng vẳng giọng nói nghẹn ngào của cô bạn thân.
[Tiểu Nguyệt, mình thật sự rất yêu Hạo Dân nhưng mình cũng không muốn Tiểu Ái phải đau lòng.]
Nghĩ đến tính cách nhu thuận và đứa trẻ sắp được chào đời của Mộng Tịch Ái, Quang Lệ Nguyệt lại càng thêm khó xử. Cô có thể chắc chắn, một khi biết được chuyện này sức khỏe của Mộng Tịch Ái sẽ không thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên nếu cứ im lặng như không biết gì thì liệu có phải là cách tốt nhất?
Một vòng tay rắn rỏi vươn đến ôm lấy Quan Lệ Nguyệt từ phía sau, đem đến cho cô một cảm giác an toàn ấm áp trước nay chưa từng có.
"Âu Dương Huân? Sao anh còn ở đây?"
"Trời cũng đã muộn rồi, tôi không yên tâm khi để một phụ nữ xinh đẹp như vậy tự lái xe về."
Chiếc xe hơi đen bóng nhanh chóng lăn bánh rời đi, không hề biết rằng tại một góc khuất, có một người vẫn luôn ở đấy yên lặng quan sát mọi thứ.