Ngụy Đông thấy được không khí giữa hai anh em dần trầm xuống thì vội vã hoà giải :
" Anh xin lỗi, do anh nóng vội, muốn nhanh chóng tìm cách giúp đỡ tập đoàn mà làm khó em."
" Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự không phù hợp làm việc trong ngành thời trang."
Nói thật lòng, Ngụy Đông cũng có chút ghen tỵ người em trai của mình.Anh dù rất muốn kế thừa mẹ, có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, có điều mọi thiết kế anh mất rất nhiều thời gian lẫn công sức tạo ra thì đều thất bại.Thậm chí, khi Ngụy Đông đã bỏ một thời gian dài đi du học để nâng cao tay nghề, có điều tình hình vẫn hệt như vậy.Biết rằng mình không có tài, anh đành bỏ đi ước mơ mình muốn, trở thành người quản lý cho tập đoàn thời trang như bây giờ.
Trái ngược với anh, Ngụy Kiệt lại là một người có một đôi mắt và tư duy thời trang tốt.Có lẽ do cậu từ bé đã luôn ở bên mẹ nên cũng bị ảnh hưởng đôi chút, tuy là Ngụy Kiệt đối với việc thiết kế cũng rất có hứng, cũng rất có tài năng, tuy nhiên do ám ảnh vì sự việc mẹ đột ngột qua đời, cậu không bao giờ muốn thiết kế nữa.
Ngụy Đông cũng không hề giấu cậu, anh nói thẳng :
" Ngụy Kiệt, anh từng xem lén thiết kế của em."
" Anh..." Ngụy Kiệt tức giận, cậu nắm chặt tay lại.
" Dù đó là một thiết kế sơ sài do em lúc rảnh rỗi tiện tay vẽ ra, nhưng anh đảm bảo, toàn đội ngũ thiết kế vắt nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được ý tưởng ấy."
Đối với anh trai, Ngụy Kiệt rất yêu thương anh, không nỡ nổi cáu, cậu cố trấn tĩnh bản thân, giọng nói đã dịu hơn không ít :
" Anh à,..em không có tài năng gì đâu, như ba nói, em chỉ là một đứa trẻ thất bại thôi ạ."
" Em muốn uống rượu không ?" Ngụy Đông nâng chai rượu vang lên, mỉm cười hỏi cậu." Không nói mấy thứ kia nữa, hai anh em chúng ta vui vẻ chút đi."
" Anh cho em uống rượu sao ạ ?" Ngụy Kiệt bất ngờ, bởi lẽ trước giờ Ngụy Đông luôn cấm cản cậu.
Ngụy Đông rót rượu vào ly cho cậu, anh đưa tay nựng nhẹ má của Nguỵ Kiệt rồi nói :
" Anh có chuyện buồn, cần người tâm sự, hôm nay sẽ đặc cách cho em uống.Anh cũng biết thừa, khi em ở New York tự do như vậy, thứ này hẳn cũng đã thử qua không ít rồi."
•••
" Xem nào...những thứ mà Ngụy Kiệt thích..." Tần Húc nằm trên sofa, nghiềm ngẫm tờ danh sách được Dư Huy đưa cho.
" Một bộ sưu tập giày, một chiếc túi xách bản giới hạn hay một bộ vest từ thương hiệu nổi tiếng,...dù thế nào cũng không thể đáp ứng nổi." Tần Húc thở dài.
Lướt đến cuối danh sách, Tần Húc nhìn thấy một câu ghi chú nhỏ, là chỉ dẫn mà Dư Huy đã ghi lại, hẳn cậu chàng cũng biết Tần Húc sẽ chẳng thể đáp ứng được những món hàng xa xỉ mà Ngụy Kiệt muốn.
" Mặc dù nhìn bên ngoài Ngụy Kiệt là một thiếu gia giàu sang không thiếu thứ gì, tuy nhiên cậu ấy lại thấy rất cô đơn.Muốn tỏ tình, trước tiên phải quan tâm cậu ấy nhiều lên một chút, tự khắc Ngụy Kiệt sẽ dần động lòng thôi."
" Ngụy Kiệt..." Tần Húc khẽ mỉm cười.
Tối đó Tần Húc đang ngủ thì chợt tỉnh, bởi bên ngoài có người mở cửa bước vào phòng anh.Vì tắt đèn nên không nhìn rõ, có điều anh nghĩ đó là Ngụy Kiệt, dáng vẻ có hơi loạng choạng, cậu đi thẳng đến giường mà nằm xuống, đè lên trên người Tần Húc.Thân thể Ngụy Kiệt áp sát vào người anh, dù đã qua một lớp chăn có điều Tần Húc cũng đã ngượng đến đỏ cả mặt.
Tần Húc khẽ lay người cậu, không thấy có phản ứng, mùi rượu trên người Ngụy Kiệt đã cho anh thấy việc gì đã xảy ra.Ngụy Kiệt chưa đủ tuổi uống rượu, hẳn là được anh trai dung túng lên cậu đã uống không ít.Tần Húc bật dậy, đặt Ngụy Kiệt nằm lên giường, giúp cậu cởi bỏ áo khoác và nới lỏng quần áo.Anh nhường chỗ ngủ của mình cho Ngụy Kiệt, mình thì vác gối xuống nền đất nằm, anh không dám nằm cạnh Ngụy Kiệt khi cậu chưa cho phép.
" Ngụy Kiệt, ngủ ngon." Tần Húc đắp chăn cẩn thận cho cậu không bị lạnh, anh nói.