Nhị cô nương tên Mộc Uyển Nguyệt, là đứa con của Mộc đại lão gia với Vương thị, là cô nương thứ hai trong hầu phủ.
Mộc Uyển Nguyệt vốn được nuôi dưỡng trong Tiêu Tiêu viện, sau vụ việc trưởng tôn bị chết đuối xảy ra, Mộc lão phu nhân đã mang nàng về nuôi trong viện của mình. Cơm áo hằng ngày tất cả các chuyện lặt vặt đều tự mình hỏi đến, chăm sóc nàng giống như báu vật.
Được nuông chiều như vậy nhưng Mộc Uyển Nguyệt không những không trở nên bướng bỉnh, ngược lại đối với các tỷ muội đều rất dịu dàng, ôn nhu, ngay cả bà lão thô sử trong viện cũng không to tiếng đến một câu.
Chính cái người mà ai ai cũng ca tụng Nhị cô nương ấy lại để cho nha hoàn của mình đi khắp nơi gây khó dễ cho muội muội cùng cha khác mẹ của mình...
Anh Đào lúc đi lấy nước sạch thì mưa phùn đã tạnh. Một cơn gió thổi qua, lạnh đến rùng mình.
Các nô tài sống ở loại hạ đẳng của hạ phòng lần lượt đi làm việc của mình, sự trống trải của Tiêu Tiêu viện cuối cùng đã có một chút hơi người. Lúc nãy, lũ bồ câu sống đầy trong viện đã bị Vương ma ma đuổi đi, những hạt kê cùng với phân và nước tiểu của chim cũng được bà cẩn thận quét sạch.
Sự thô ráp khiến bà phải dùng nước sạch chà đến hai lần, nước bẩn theo rãnh chảy ào ào xuống hồ sen ngoài viện, quấy động cả hồ khiến nó trở nên vẩn đục.
“Cô nương, người có thể đứng dậy được không?”
Anh Đào đứng ngoài cửa, tay bưng chậu nước nóng, thái độ cung kính lễ phép. Đứng sau cô là một nha hoàn với nét mặt thật thà, so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi, đang cầm một cái hộp. Chiếc hộp trong tay chỉ đựng duy nhất một cái khay, trong khay là chiếc khăn sạch và bột đánh răng.
Thược Dược đáp rồi vội vàng ra mở cửa vẫn không quên nhắc nhở “cẩn thận”.
Mộc Uyển Vy đi ra gian ngoài, ánh mắt bình tĩnh, chiếc áo mỏng trên người đã được đổi, mà thay vào đó là một chiếc áo khoác dày màu xanh đậm, mái tóc ngang vai rối tung nhưng lại làm rạng rỡ khuôn mặt tái nhạt.
Anh Đào đặt chậu nước xuống rồi lui sang một bên, Thược Dược tiến tới vắt chiếc khăn hầu hạ Mộc Uyển Vy rửa mặt.
Thược Dược từ trước đến nay thông minh, lanh lợi, tay không dừng lại, miệng cũng không dừng, câu được câu không cùng Anh Đào nói chuyện phiếm. Anh Đào tuổi còn nhỏ, tâm tư không sâu sắc, nói mấy câu lại đảo sang chuyện sáng sớm ma ma đã giúp nàng giải vây.
Vương ma ma sáng sớm đã giúp Anh Đào giải vây đó đã hầu hạ rất nhiều năm trong Tiêu Tiêu viện, có thể truy tố vợ cả của Mộc đại lão gia, Vương thị lúc còn sống. Nhưng mà Vương ma ma khi đó không phải là kẻ bị sai khiến, xem như trong Tiêu Tiêu viện cũng là nhân vật có máu mặt.
Vương thị mất, Liễu thị vào cửa, Vương ma ma vẫn ở lại trong Tiêu Tiêu viện hầu hạ. Nhưng mà vua nào triều nấy, hoàn cảnh của Vương ma ma cũng coi như lúng túng.
Về phần sau này, Vương ma ma, lão thần ở đây cùng với chủ mới là Liễu thị hợp với nhau như thế nào thì không biết, nói chung Vương ma ma lại phát quang một lần nữa.
Rồi sau đó...
Mộc Uyển Hân bị điên hóa ngu, Liễu thị dọn ra Hầu phủ sống một mình.
Vương ma ma, “lão nguyên” hai thời, rốt cuộc lại được Nhị cô nương Mộc Uyển Nguyệt cho giữ lại đây nuôi chim bồ câu...
Mộc Uyển Vy vẫn nghe, nhận lấy chiếc khăn sạch trên tay Thược Dược, ngước mắt liếc nhìn Anh Đào, khẽ lau những giọt nước mắt giàn giụa, khóe miệng sụt xuống, rồi lại cười.
Anh Đào ngẫu nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn đến ngây dại. Ngờ ngợ sau tiếng ho nhẹ của Thược Dược, nàng mới vội vã cúi thấp đầu nói, “Ngũ cô nương, thế nhưng vì nô tỳ, một tiểu... nha hoàn, mà đem Vương ma ma... đem Vương lão bà gọi tới trả lời?”
Ấp a ấp úng cuối cùng cũng xong, cúi gập người xuống, từ trên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hai búi tóc nhỏ.
Mộc Uyển Vy lắc đầu, để Thược Dược giúp nàng chải tóc.
Trong lòng Thược Dược đắc ý, cô nương nhà mình lớn lên thật tốt, tuy rằng không có dáng vẻ tiên nữ, nhưng nhìn có thể khiến trong lòng đặc biệt thoải mái.
Đạo sĩ không phân nam nữ, đều mặc áo xanh, đỉnh đầu vấn một búi tóc.
Thược Dược vấn đến hai, ba búi tóc, tỉ mỉ cầm cái lược lướt qua tai, để lộ ra khuôn mặt trẻ con của Mộc Uyển Vy.
Chiếc lược trong tay Thược Dược vẫn chưa buông xuống, đã có hai ma ma mặc áo xanh đen từ ngoài đi vào.
Bên phải là ma ma lớn tuổi hơn rảo bước đi vào, tiến lên cầm chiếc khay trong tay bỏ xuống, sau đó quay sang véo tai Anh Đào, giữa những tiếng kêu gào thảm thiết của Anh Đào mà khiển trách:
“Cái đồ thân phận thấp hèn ham ngủ nhà ngươi, nước sạch thì dâng lên muộn, muốn tìm đến chỗ chết sao? Cơ thể Ngũ cô nương vốn yếu ớt lại bỏ lỡ thời gian ăn sáng như thế này đây là tốt sao?”
Anh Đào nước mắt lưng tròng, muốn khóc lại không dám lên tiếng, che che lỗ tai rồi liên tục cầu xin:
“Xin ma ma tha cho tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không dám nữa.”
Nàng không dám cãi lại, vì càng cãi lại lỗ tai sẽ càng đau, đây là kinh nghiệm được truyền lại từ các nha hoàn khác.
Bên kia là một ma ma trẻ hơn một chút, không hề dữ dằn ngược lại rất hòa khí còn nói đỡ cho Anh Đào vài câu.
Thược Dược đứng bên cạnh tức đến run lên, chiếc lược trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Đây nào có phải mắng chửi Anh Đào, thật ra là đang cố tình chửi móc Mộc Uyển Vy.
Lại nhìn cái khay thức ăn trong tay, Thược Dược thiếu chút nữa là thổ huyết.
Hai chén cháo, một cái đĩa vỡ đựng củ cải muối, một đĩa cà xào không, một chén canh còn không thể nhìn ra nguyên liệu. Bát canh này nhìn giống thức ăn thừa đổ vào nước trắng, hơn nữa không biết thức ăn thừa từ bao giờ.
Đúng là, đúng là ngày càng quá đáng mà.
Không ai thấy được ánh mắt như muốn giết người của Thược Dược, à không, phải nói là xem như không thấy, không có ai để tâm.
Người tốt giúp đỡ kẻ gặp nạn đúng là ít, còn những tên cẩu nô tài cậy trên chà đạp dưới khắp nơi đâu cũng có.
Ma ma trẻ tuổi tiến lên phía trước, đặt chén thuốc xuống rồi quay sang nói với Uyển Vy:
“Ngũ cô nương, trước kia ta cũng đã đem nguyện vọng của người nói với Nhị thái thái. Nhị thái thái nói Ngũ cô nương hồi phủ chưa được mấy ngày, bệnh ho chưa khỏi, không thích hợp ra ngoài. Nhưng Ngũ cô nương vừa có hiếu lại không thể phụ lòng, nên Nhị thái thái liền đem chuyện này thưa lại với lão phu nhân. Lão phu nhân xưa nay yêu thương các cô nương trong phủ, bà ấy nói nếu người ở trong phủ thấy buồn chán có thể đến Phật đường sao chép kinh, đợi đến trăm ngày Đại thái thái có thể dốt, như vậy mới cho thấy Ngũ cô nương vô cùng hiếu thuận."
Mộc Uyển Vy lẳng lặng lắng nghe, ánh măt giả bộ nhìn xuống đĩa củ cái muối được mạ vàng. Trong Hầu phủ này, chỉ sợ ngay cả cái đĩa nhỏ kia cũng tôn quý hơn nàng.
Mãi cho đến khi mụ già kia nói xong, Mộc Uyển Vy mới từ từ đứng dậy khẽ gật đầu:
“Từ bi, lão phu nhân và Nhị phu nhân suy nghĩ thật chu toàn, là Thượng Thiện lỗ mãng... khiến cho bọn họ phải hao tâm tổn sức vì Thượng Thiện... cũng vất vả cho Châu Thiện Tín đã giúp Thượng Thiện truyền đạt mấy lời này, khụ...khụ...khụ...”
Thượng Thiện là đạo úy của Mộc Uyển Vy. Còn Thiện Tín là xưng hô của các đệ tử đạo gia đối với những người thế tục (không theo đạo).
Không chịu nổi sức mạnh của cơn ho đang dồn dưới cổ họng, Mộc Uyển Vy còn chưa dứt lời lại ho lần nữa, cố nắm chặt bàn tay đến mức hai móng tay dài đâm vào nơi lòng bàn tay mềm mại đỏ bừng.
Mười ngày trước, nàng từng nhờ Châu ma ma chuyển giúp mấy lời cho Nhị thái thái rằng nàng muốn rời kinh thành trở về đạo quán tu hành.
Vốn chỉ là lời dò xét, vì muốn xem nàng còn có thể chịu đựng ở đây đến bao giờ, nhưng không nghĩ đến Mộc lão phu nhận lại nói ra những lời hoang đường như vậy. Chắc Nhị thái thái rất bất ngờ.
Nàng từ nhỏ ở trong đạo quán tu hành, đến Phật đường đọc kinh gì chứ?
Chẳng lẽ nói Phật tổ và Thượng tiên đạo gia có qua lại, không có chuyện gì tụm chung lại một chỗ mà so bì, tín đồ của ai nhìn hơn, hương hỏa của ai vượng hơn?
Nhưng cũng xem như thăm dò ý tứ của họ, sau một trăm ngày của Liễu thị là được. Đến lúc đó, chỉ xem có cho nàng mang muội muội đi không thôi.
Ban đầu, Mộc Uyển Hân cũng không sống ở An Bình hầu phủ, muốn đem nàng đi không khó...
Châu ma ma thấy Mộc Uyển Vy ho dữ dội, vội vàng tự tay cầm chén trà nóng mang tới, vẻ mặt ân cần hỏi han:
“Cô nương bệnh như thế này đã được một thời gian, tôi còn nhớ từ ngày cô nương bước vào Hầu phủ đã ho không ngừng, sao đến hôm nay vẫn không thuyên giảm gì?”
Mộc Uyển Vy nhận lấy chén trà, uống lấy một ngụm, sau khi hơi thở đã trở lại bình thường, yếu ớt cười:
“Khiến Châu Thiện Tín chê cười, từ khi vào Hầu phủ, bát thuốc đắng này vẫn chăm chỉ uống, nhưng bệnh thì một chút cũng không đỡ. Là cơ thể Thượng Thiện yếu, phụ lòng Nhị phu nhân đã mời lang trung tốt...”
Lang trung là lang trung tốt, nhưng dùng mấy phần chân tình để xem bệnh thì quả thật không biết.
Hành y cứu thế? Chỉ là lời hát của mấy nhân vật kịch bịa ra để gạt người mà thôi.
“Câu nói này của Ngũ cô nương, nếu đến tai Nhị thái thái, nhất định người sẽ đau lòng chết mất... Hôm qua, Nhị thái thái vẫn nói rằng mấy ngày này muốn đến Tiêu Tiêu viện thăm... Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Ngũ cô nương nghỉ ngơi. Ngũ cô nương nên chăm chỉ dưỡng bệnh, người nhất định phải cẩn thận dưỡng bệnh mới là...”
“Từ bi...”
Mộc Uyển Vy gật đầu, cúi thấp người xuống lĩnh giáo.
Châu ma ma thấy Mộc Uyển Vy nhu nhược, giống như đắn đo thứ gì đó, liền nói tiếp ba bốn câu, nói Thược Dược hầu hạ không chu đáo, vẫn thò tay véo Thược Dược một cái. Cho đến khi chén cháo trên chiếc bàn gần như nguội hết mới xoay người cùng Hà ma ma đi ra.
Thược Dược tức điên lên, giơ tay về hướng mấy người họ vừa đi mà mắng chửi, sau đó cầm chén thuốc đổ vào ống nhổ.
Lang trung kê thuốc đúng là liều thuốc dưỡng thân trị bệnh tốt, nhưng qua tay Châu ma ma chắc chắn sẽ thiếu đi một hai vị.
Thuốc như vậy, sao dám uống?
“Cái loại chó gậy gần nhà, gà gậy gần chuồng đó, chẳng qua cũng chỉ là một bà già thấp kém trong viện của Nhị thái thái, cả ngày đến đây nâng cao thân phận! Phì! Nếu không phải bà ta, mấy tên nô tài bỉ ổi đó sao có thể không coi cô nương ra gì...”
Mộc Uyển Vy đứng lên dừng lại chỗ góc tường, nơi Anh Đào đang khóc thút thít, nhẹ nhàng xoa lỗ tai đỏ ửng của nàng:
“Mấy ngày này vất vả cho ngươi quá, đợi khi nào ta trở về đạo quán, ngày này của ngươi cũng sẽ qua nhanh thôi.”
Trong lòng Anh Đào vô cùng cảm động, lắc đầu liên tục. Sau khi hiểu được ẩn ý trong câu nói của Mộc Uyển Vy, nhớ ra điều gì đó liền nói:
“Nhưng Ngũ cô nương, nô tỳ nghe nói lão thái thái đang dọn dẹp lại lầu Tử vy định đưa người sang đó ở.”
Nghe xong Uyển Vy thấy mình như vỡ vụn ra, sắc mặt trở nên trắng bạch.