Khi vào phòng ngủ.
Tiểu Ngôn đang ngồi trên giường.Tôi tắm xong và bước vào phòng.
-Mộc Cảnh,vừa nãy em sao vậy?Có phải...
-Ah..Dạ không,chỉ là lúc đó em bị chuột rút thôi.- tôi nói dối vì không muốn phả huỷ tình bạn Anh em tốt đẹp của họ.Chỉ là vì một cô gái tầm thường như tôi mà khiến họ căm thù nhau thì.....Không,tôi không thể làm như vậy được.Tôi phải nói dối.Tiểu Ngôn,em xin lỗi.
-Tiểu Ngôn,tối rồi,em đi ngủ trước đây!-tôi ngoảnh mặt và nằm trên chiếc ghế so pha ấm áp, tôi nằm xuống,nhắm mắt.
Quái, đèn sáng thế kia thì làm sao mà ngủ được.Tôi mở mắt dậy định tắt điện thì thấyTiểu Ngôn lù lù,chằm chằm nhìn tôi.Tôi giật mình kêu lên:
-Áh,Tiểu Ngôn,sao Anh ko ngủ đi mà còn đêm hôm dọa em sợ chết khiếp?
-Anh có dọa em đâu? Anh chỉ đang chờ em.
-Anh chờ em làm gì?Anh mau đi ngủ đi.
Chưa kịp nói hết câu,Tiểu Ngôn vội bế tôi lên giường.Tôi nói:
-Tiểu Ngôn,Anh làm cái gì vậy? Chẳng lẽ...
- giường đây mà em không nằm.Ngủ đi!-ảnh hôn tui một cái vào trán rồi nằm xuống. Điện đã tắt...
Tim tôi như đập thình thịch khi nằm cạnh Tiểu Ngôn.Tôi có thể cảm nhận nó ngày càng rõ.Bình tĩnh nào,không thể để Tiểu Ngôn nghe được trái tim mình đang đập rộn ràng vì Anh ấy.Mộc Cảnh,ngay bây giờ mày Cần một sự Bình tĩnh.
Tôi quay người sang bên trái,bàn tay nắm chặt gối.Tiểu Ngôn Bỗng cất tiếng nói:
-Mộc Cảnh,em hồi hộp khi nằm cạnh tôi sao?
Trời! Trời.... Ảnh đã đoán trúng tâm can tôi rồi. Tôi phải trả lời với Anh ấy ra sao bây giờ???