Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 8



Ngồi cùng bàn với Cận Duệ chỉ có một điểm lợi, đó là anh sẽ không giống như Triệu Hưng Vượng mà vứt lung tung đồ đạc sang phía cô.

Nhưng cũng không được tự do như khi cùng bàn với bọn Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng, trong lớp có thể nhân lúc giáo viên không chú ý đến mà nói chuyện riêng hoặc làm việc riêng gì đó.

Thời gian cũng trở nên hành hạ người khác.

Đến buổi chiều, Lê Tốc thật sự không chịu nổi nữa, nằm sấp lên bàn ngủ một giấc ngon lành.

Một ngày trôi qua như dài đến vô tận.

Buổi tối về nhà, Lê Kiến Quốc hỏi mắt của cô làm sao, Lê Tốc nói là không ngủ ngon.

Mẹ cô nói một chốc nữa sẽ gọi điện cho cô, Lê Tốc tranh thủ làm bài tập về nhà rồi canh chừng điện thoại di động, đợi đến hơn 12 giờ đêm.

Chỉ có Triệu Hưng Vượng gửi một liên kết “100 câu chuyện cười”.

Cô không đọc, nhưng Sở Nhất Hàm cũng rất nhanh gửi tin nhắn đến phàn nàn với Lê Tốc:

【Cái tên Triệu Hưng Vượng ngốc nghếch này, nửa đêm nửa hôm còn gửi chuyện cười gì không biết, làm tớ cười đến không ngủ được!】

Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng cũng là bạn thân từ nhỏ, quen biết nhau từ lúc học mẫu giáo, rồi học chung lớp với nhau từ tiểu học đến trung học phổ thông.

Bọn họ cũng sống gần nhau, ở tòa nhà đối diện nhau, bình thường hay cãi nhau chí chóe, nhưng đó cũng được coi là một cách khác để biểu hiện tình cảm tốt đẹp giữa hai người.

Không giống như cô và Cận Duệ …

Ngồi cùng bàn nhưng không nói chuyện.

Cái này gọi là gì?

Lê Tốc dùng ý thức đã buồn ngủ đến mơ hồ, dùng trình độ Ngữ Văn không mấy cao siêu của mình suy nghĩ một lúc, nhưng chỉ nghĩ được từ “đồng sàng dị mộng*”, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.

*Hay gọi cách khác là cùng nhà khác ngỏ: Là thành ngữ chỉ hai người hay một nhóm người bằng mặt nhưng không bằng lòng, tuy vẫn là chung một việc nhưng mỗi người mỗi ý tưởng, mỗi chí hướng khác nhau, không quan tâm đến nhau nhưng bởi vì hoàn cảnh hoặc lý do nào đó mà bắt buộc phải ở hoặc làm chung.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Ngày hôm sau nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Lê Tốc mở mắt ra, trước tiên nhìn xem điện thoại có thông báo gì không.

Quả nhiên, mẹ cô không gửi bất kỳ tin nhắn nào, cũng không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào.

Không biết bao nhiêu lần mẹ cô đã hứa rằng sẽ gọi điện thoại tới, nhưng dường như chờ mãi cũng không chờ được cuộc gọi nào xuất hiện.

Máy hút mùi cũ ở trong nhà không nhạy lắm, mùi dầu trong phòng bếp theo khe cửa bay vào phòng ngủ, Lê Tốc ngồi dậy, mặc quần áo vào, hướng ra ngoài cửa hét lớn: “Ông ngoại, ông đang chiên bánh rán vừng sao?”

Lê Tốc rất thích bánh rán vừng ông ngoại làm, vì thế rời giường sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ, rửa mặt, đánh răng, mặc đồng phục học sinh rồi vui vẻ chạy ra phòng khách.

Một đĩa bánh rán vừng vừa chín tới từ phòng bếp mang ra, vàng ươm giòn rụm.

“Nhà ông Triệu dưới tầng mang cho chúng ta nhân đậu, cũng khá ngon nên ông làm một ít bánh rán vừng.”

Cô gái nhỏ đầu tóc rối bù, dây chun vẫn đang cắn trong miệng, tóc đuôi ngựa chưa buộc đã bị thả ra, vươn tay định cầm lấy cái đĩa, lại bị Lê Kiến Quốc tránh né.

“Ông ngoại, cháu rửa tay rồi mà!”

“Cái đĩa này không cho cháu, đi qua đưa cho Cận Duệ, cho thằng nhóc ăn một chút.”

Sáng sớm đã nghe thấy tên Cận Duệ.

Đúng là xúi quẩy!

Lê Tốc bĩu môi, rất không vui nói: “Cháu mới là cháu gái ruột của ông đấy, tại sao có đồ ăn ngon ông chỉ nghĩ đến con ——”

Ở trước mặt ông ngoại mà chó tới cẩu lui cũng không tốt, thể nào cũng không tránh khỏi một màn dạy bảo từ ông, thế là lời đến bên miệng lại bị Lê Tốc khẩn cấp phanh lại, sửa thành: “—— À thì, ông chỉ nghĩ đến người ngoài thôi vậy?”

“Ông thấy sáng nào thằng nhóc đó cũng đi học từ khá sớm, trong nhà lại không có người lớn, để bụng đói đi học như vậy cũng không được. Học hành thì vất vả, trong bụng không có gì làm sao có dinh dưỡng cho não hoạt động. Cháu cũng vậy, sau này buổi sáng dậy sớm một chút, giống như hôm nay vậy, đi học cũng không cần chạy vội, ăn sáng cũng có thể ăn ngon, đến học mới có thể chuyên tâm lắng nghe, không đói bụng không mất tập trung…”

Lê Tốc sợ nghe ông lải nhải, vội vàng nhận lấy cái đĩa: “Cháu đưa cháu đưa, để cháu đưa qua cho cậu ấy. Ông ngoại, ông không được cho cháu ít hơn cho cậu ấy! “

“Được rồi, mau đi đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon.”

Sang nhà Cận Duệ chỉ mất một vài bước chân, Lê Tốc cũng không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo hoodie, thay giày rồi chạy vội ra ngoài.

Thực ra trong lòng cô vẫn có chút xấu hổ, quan hệ giữa cô và Cận Duệ hiện tại đang thuộc kiểu thanh toán sòng phẳng.

Về chuyện mua sữa, hẳn là anh cho rằng cô khóc là vì mẹ anh qua đời, vậy nên mới băn khoăn mà vạn bất đắc dĩ làm như vậy.

Cô cũng đã nhét tiền trong hộc bàn của anh, xem như không ai nợ ai.

Nhưng bây giờ cô phải mang một đĩa bánh rán vừng qua đó…

Mặc dù là thay ông ngoại đưa qua, cô vẫn cảm thấy khí thế của mình ngay lập tức thấp thua người ta một bậc.

Trái với ý định ban đầu của cô là “thanh toán sòng phẳng”.

Bên ngoài gió lạnh tập kích, Lê Tốc rụt cổ, không tình không nguyện cầm đĩa bánh vòng qua mấy chục bắp cải mà Lê Kiến Quốc tích trữ ở cửa, đi tới trước cửa nhà Cận Duệ.

Trong túi giấy kraft bên cửa có rác. Lê Tốc liếc nhìn qua, phía trên cùng là một lon bia bị bóp bẹp dúm.

Cô không muốn gõ cửa chút nào.

Chỉ muốn quay người rời đi.

Đang lúc phiền lòng, bên trong đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Lê Tốc sợ tới mức giật mình, bánh rán tròn trên tay suýt chút nữa lăn ra khỏi đĩa.

Cô vừa mới ổn định lại cơ thể thì nghe thấy bên trong có người rất không kiên nhẫn “Alo” một tiếng, sau đó là giọng một người phụ nữ lớn tiếng hỏi, “Cận Hoa Dương ở đâu?”

Cận Duệ giễu cợt đáp: “Bà hỏi tôi?”

Anh vừa nói vừa kéo rèm cửa sổ ra, Lê Tốc nhanh chóng xoay người, bên tai có tiếng gió rít, câu chữ trong điện thoại cũng bị tiếng kéo rèm lấn át mất đi.

Cô chỉ nghe thấy người phụ nữ đang gọi điện thoại đến điên cuồng hét, “Giết người, cậu chính là kẻ giết người.”

Lê Tốc vội bước về nhà, lúc đi ra ngoài cô không đóng cửa nên một phát chạy ùa vào trong.

Trái tim đập thình thịch.

Kẻ giết người?

Trong đầu cô không kiềm chế được nhớ lại vết thương trên thắt lưng Cận Duệ, cảm thấy như mình vừa nghe được chuyện nguy hiểm mà cô không nên biết.

Cận Duệ ở trường tuy rất lầm lì và không hòa đồng, nhưng thành tích hẳn là không tệ.

Lần nào nhìn qua, Lê Tốc cũng phát hiện anh không tập trung nghe giảng, nhưng khi giáo viên gọi anh đứng dậy, anh trầm mặc nhìn đề bài trên bảng đen một hồi, vẫn có thể trả lời như nước chảy mây trôi.

Rõ ràng là anh không cùng trình độ với những người bị gọi tên đứng dậy rồi cuống quýt tìm câu trả lời trong sách giáo khoa như Lê Tốc.

Nhưng từ “giết người” thì thực sự quá nghiêm trọng.

Sau khi Lê Tốc lớn lên, trận đánh nhau gần đây nhất trong đời cô là vụ xích mích giữa Triệu Hưng Vượng và những người khác trên sân bóng rổ vào đầu năm lớp 11, lúc đó nhà trường đã xử phạt cả hai bên, nhưng cũng chỉ đến mức độ mặt mũi bầm dập sưng vù chứ không đổ máu.

Cô bưng đĩa bánh rán vừng, đứng ở cửa sửng sốt nửa ngày.

“Ơ? Sao cháu vẫn chưa đưa qua đó? “

Lê Kiến Quốc cầm bánh vừng mới rán từ phòng bếp bước ra, thấy sắc mặt của Lê Tốc không được tốt lắm, còn tưởng đâu cô vẫn còn khúc mắc với Cận Duệ nên không chịu đi.

Ông ngoại kéo cô ngồi xuống bàn ăn, cười nói: “Không phải lúc Cận Duệ đi cháu đã khóc hơn nửa tháng sao? Bây giờ thằng nhóc đó đã quay về, sao cháu lại phớt lờ người ta thế? Thôi, ăn bánh rán trước đi, nóng mới ngon.”

Lê Tốc cầm tờ giấy bốc một chiếc bánh rán lên, ủ rũ cắn một miếng: “Ông ngoại, cháu cứ cảm thấy Cận Duệ đã thay đổi rất nhiều…”

Lê Kiến Quốc ngồi xuống, bàn tay già nua vỗ nhẹ vai Lê Tốc, thở dài nói: “Thay đổi thì nhất định phải thay đổi. Dù sao thì mấy năm nay, gia đình của thằng nhóc chắc cũng không yên ổn gì…”

Ngày Cận Duệ chuyển đi, Lê Tốc nhớ rất sâu sắc.

Nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, chỉ để ý mỗi chuyện bạn thân của mình đã chuyển đi nơi khác.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Năm đó ba mẹ cô vẫn chưa ly hôn, trước ngày mùng Tám tháng Chạp một ngày, gia đình nhà người em họ hàng xa của ba đến Linh Thành nên ở nhờ nhà cô.

Người lớn vừa uống rượu vừa chơi mạt chược, chơi đến tận khi tối muộn, Lê Tốc bị cô em gái của nhà bà cô đó giật mất điều khiển từ xa, tức giận đến mức nghe tiếng mạt chược mà cả đêm ngủ không được.

Có lẽ ngày đó đã được định sẵn là một ngày không hạnh phúc.

Ngày mùng Tám tháng Chạp cô ngủ đến giữa trưa mới rời giường, chợt phát hiện cô em gái kia đang mặc quần áo mà cô để dành cho năm mới, vốn có mười phần không vui, định ra ngoài tìm Cận Duệ nói chuyện thì ông ngoại đã ngăn cản cô lại.

Ông ngoại nói gia đình của Cận Duệ đã dọn vào Nam làm ăn.

Những ngày đó, Lê Tốc chỉ quan tâm đến nỗi buồn của mình, không hề để ý đến những lời bàn luận của hàng xóm về gia đình Cận Duệ.

Những lời đồn đại đó, dưới sự bảo vệ cố ý của Lê Kiến Quốc đã không mài mòn được sự ngây thơ hồn nhiên của Lê Tốc.

Lê Tốc chỉ nhớ rằng, bà cô họ hàng xa và cô em gái xấu tính ăn trộm quần áo của cô không biết đã nói gì khi ở nhờ nhà cô, mà đã bị ông ngoại luôn luôn ôn hòa của cô lớn tiếng quát mắng.

Sau đó người cô ở xa kia làm ầm lên muốn đi, ba mẹ cô đành đưa bọn họ đến bến xe, để lại ông ngoại ở nhà.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Ngày hôm đó, Lê Tốc cũng rất nhớ Cận Duệ, khóc rất lâu rồi lăn ra ngủ.

Khi cô tỉnh dậy, cô thấy ông ngoại ngồi bên cửa sổ, thở dài nhìn bông tuyết trắng trên cửa sổ.

Có vẻ tâm tình của ông ngoại cũng không tốt lắm, nhưng vẫn giúp Lê Tốc lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, nói một câu gì đó mà cô nghe không hiểu được.

Ông nói, Tốc Tốc của chúng ta lớn lên đừng trở nên như vậy.



Bánh rán vừng đã nguội, mặt ngoài vàng ruộm dính đầy những hạt vừng xẹp xuống, mềm nhũn.

Lê Kiến Quốc từ tốn kể cho cô nghe nội tình mà Lê Tốc không hề hay biết khi còn nhỏ.

“Bọn họ nói tài xế nhà họ Cận có quan hệ bất chính với dì Tiểu Vũ của con. Sự việc lúc đó rất ồn ào, cũng được coi như một vụ bê bối. Hôm đó cả nhà họ Cận đều chuyển vào Nam. Bên đó là nhà bà nội của Cận Duệ, ông thiết nghĩ, đứa nhỏ Tiểu Vũ này chỉ e là cuộc sống sẽ không dễ chịu, nhưng không nghĩ tới…”

Lê Tốc xúc động đập bàn đứng dậy, dựa vào ký ức tuổi thơ, thề chết bảo vệ người dì dịu dàng nhất trong lòng: “Không thể nào! Dì Tiểu Vũ tuyệt đối không phải là người như vậy!”

Những lời bàn tán kia đã được Lê Kiến Quốc giấu đi, nhưng Lê Tốc vẫn không thể buông bỏ, trong lòng gấp đến độ hận không thể xuyên về quá khứ để nói rõ cho mọi người hiểu.

Nhưng loại tâm trạng này …

Có lẽ Cận Duệ của lúc nhỏ so với cô còn mãnh liệt hơn cả triệu lần.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trước khi Lê Tốc ra khỏi cửa, Lê Kiến Quốc cầm một cái túi nhỏ trong tay, hỏi Lê Tốc: “Ông ngoại muốn cháu mang đến trường cho Cận Duệ mấy cái bánh rán vừng, cháu xem…”

“Đưa cho cháu đi.”

Lòng người quá xấu xa rồi.

Đã có rất nhiều người đối xử tệ bạc với anh, vậy nên cô tạm thời cho phép ông ngoại thiên vị anh.

Nhưng ông ngoại cũng không chỉ thiên vị một mình Cận Duệ, ông còn giúp Lê Tốc đeo khăn quàng cổ, rồi nói: “Hôm qua lại đợi điện thoại của mẹ cháu phải không? Mẹ cháu cũng thật là, lần sau gọi điện về, ông ngoại sẽ nói với mẹ cháu. “

“Ông ngoại là tuyệt nhất.”

Khi Lê Tốc đến lớp học, Cận Duệ đã ngồi sẵn trong lớp.

Lớp 11/3 vẫn ồn ào như vậy. Sáng nay trong điện thoại bị một người phụ nữ nổi điên gọi là “kẻ giết người”, vậy mà người có vết thương ở thắt lưng, biết hút thuốc và uống rượu giờ phút đang nhàn hạ ngồi trong ánh nắng ban mai, nhắm mắt dựa lưng vào ghế.

Đôi chân dài của anh không thể để vừa dưới bàn học, một chân bá đạo chiếm không gian lối đi.

Giày màu trắng sạch sẽ, đồng phục học sinh gọn gàng thẳng thớm.

Không biết từ lúc nào anh lại ho khan, vị trí nuốt ruồi nhỏ trên yết hầu lại bị anh làm cho đỏ ửng.

Anh sở hữu một khuôn mặt thanh tú làm người khác phải ghen tị, nhưng sự cau có trên ấn đường của anh lại khiến một cô gái 16 tuổi như Lê Tốc không thể hiểu nổi.

Có lẽ là do cuộc điện thoại lúc sáng, tờ giấy kiểm tra đang trải trên bàn chỉ mới viết được mấy dòng, một cái sim điện thoại đã bị bẻ đôi, lẳng lặng nằm trên tờ giấy kiểm tra.

Ngay cả khi anh đã nhắm mắt lại, xung quanh vẫn còn tồn tại sự thù địch.

Lê Tốc đối với Cận Duệ có một tình cảm rất phức tạp.

Cô vừa giận vừa thất vọng về anh, nhưng cũng lo lắng, tò mò và sợ hãi anh.

Cô ngồi vào chỗ của mình, đặt túi bánh rán vừng lên bàn của Cận Duệ.

Nhận thấy có tiếng động, Cận Duệ lập tức mở mắt ra. Lê Tốc đột nhiên cảm thấy áp lực như mây đen bao phủ trước bão tố, cô nhanh chóng rụt tay lại, quay mặt đi chỗ khác: “Ông ngoại nhờ tôi đưa cho cậu.”

Cận Duệ rũ mí mắt xuống, nhìn mấy viên bánh rán vừng trong túi nilon.

Cô gái nhỏ này chắc chắn không muốn mang nó cho anh, nên cũng không giữ gìn cẩn thận, mấy cái bánh rán đã bị dính lại với nhau đến mức biến dạng, thậm chí một trong số chúng còn lộ ra nhân đậu đỏ.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Anh nhìn chằm chằm vào đồ trong túi, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại.

Cuối cùng, anh nhàn nhạt mở miệng: “Cảm ơn ông ngoại giùm tôi.”

Không hề trông đợi cô gái uống sữa anh mua xong còn trả tiền lại cho anh sẽ đáp lời, nhưng người bên cạnh giả vờ như đang cầm sách giáo khoa, vài giây sau không được tự nhiên trả lời anh một câu: “Ừm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv