Lê Tốc là một người chậm tiêu.
Lúc Cận Duệ nói hơi thở của cô khiến cổ anh ngứa ngáy, thân là con gái mà thậm chí một chút trực giác là mình đã chọc đến người ta cũng không có, cô hoàn toàn không hiểu ý của Cận Duệ là gì, chỉ tập trung vào từ ‘Ngứa’.
Theo quan điểm của Lê Tốc, câu nói này của Cận Duệ cũng giống như câu ‘Sau lưng bị muỗi chích một cái, mẹ nó, ngứa quá, lại không gãi tới, phiền chết đi được’ mà lúc trước Triệu Hưng Vượng đã nói với bọn họ. Vào thời điểm đó, cô và Sở Nhất Hàm mà nghe được đều sẽ tiện tay vỗ cho Triệu Hưng Vượng vài lần.
Vậy yêu cầu của Cận Duệ chắc cũng nhờ cô gãi giúp nhỉ?
Cô xê đầu sang chỗ khác, còn vô cùng chân thành vươn tay ra tùy tiện sờ vài cái trên cổ Cận Duệ: “Ngứa chỗ nào? Chỗ này à?”
Nhưng chuyện của Cận Duệ còn bức bách hơn Triệu Hưng Vượng rất nhiều.
Cô thậm chí còn nghe thấy anh thở dài một hơi, sau đó nói với cô: “Cậu yên lặng đi, đừng nhúc nhích.”
Sao vậy chứ? Chẳng lẽ anh bế không nổi rồi?
Lê Tốc yên tĩnh một lúc, thẳng người lên, lo lắng hỏi: “Bây giờ tớ không nhúc nhích nữa, cậu bế chặt lên, tuyệt đối không được vứt tớ xuống.”
“Tớ sẽ không vứt cậu xuống đâu.”
“Chắc một chút, thật sự không vứt chứ?”
“Không vứt.”
“Thực sự bế không nổi thì cho tớ xuống đi, không mất mặt, thật đấy.”
Cận Duệ không quan tâm đến cô, bước chân vững chắc, bế Lê Tốc lên tầng 6, mãi đến khi tới cửa mới thả cô xuống. Một chân của Lê Tốc đặt xuống đất, vịn vai Cận Duệ, nhảy hai cái rồi từ từ đứng vững.
Buổi tối trên hành lang gió thổi mát mẻ, không biết nhà ai đang xem chương trình giải trí, cả nhà cười rất vui vẻ.
Những con chim yến trên trần nhà vẫn chưa bay đi hết, ríu rít chui vào chiếc tổ bên cạnh bóng đèn trên hành lang.
Lúc này, chuông điện thoại của Cận Duệ vang lên, là Tào Kiệt gọi đến.
Anh cầm điện thoại lên, vừa nghe Tào Kiệt nói vừa móc chìa khóa nhà từ trong túi quần ra.
Trong điện thoại, Tào Kiệt đang nói về chuyện công việc, có lẽ một lúc không làm được hai việc, suy nghĩ của anh đang đặt vào công việc, đút tay vào túi quần một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, đột nhiên có chút giống đang làm ngầu.
Lê Tốc đứng bên cạnh cũng không nhìn tiếp được nữa, đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Trong túi quần bên này sao?”
Cận Duệ vô thức gật đầu. Sau đó thì cảm nhận được bàn tay nhỏ của Lê Tốc chạm vào mu bàn tay anh rồi thò vào trong túi quần của anh.
Suy nghĩ của anh dừng lại trong chốc lát, Tào Kiệt đang gấp gáp nói gì đó, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy.
Lê Tốc lấy chìa khóa ra, tự mình mở cửa. Sau lưng không nghe thấy giọng nói của Cận Duệ nữa, còn tưởng rằng Cận Duệ đã cúp điện thoại.
Cô vịn tay trên tủ đặt chỗ lối vào để nhảy vào nhà, bày tỏ sự công nhận về thể lực của Cận Duệ: “Thể lực của cậu đúng là tốt thật đấy, tớ cũng không ngờ là sức khỏe của cậu lại tốt như vậy. Lúc trước thấy tòa nhà đối diện có người kết hôn, chú rể bế cô dâu xuống lầu, nhưng chưa đi được mấy bước đã quỳ xuống rồi, nghe nói suýt chút nữa còn bị cô dâu đánh chết…”
Cận Duệ vẫn đứng ở cửa.
Tào Kiệt ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của Lê Tốc, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Không đúng, hai người các cậu… Đang làm gì vậy?”
“Chẳng làm gì cả.”
“Sao tớ lại nghe Lê Tốc nói thể lực của cậu tốt chứ? Còn nói kết hôn gì đó nữa? A Duệ, tốc độ của cậu nhanh quá đấy, người ta vừa mới trở về đã tiến triển thành thế này rồi sao? Kịch liệt vậy? Có phải lúc này tớ không nên gọi điện thoại cho cậu không? Tớ cúp máy trước nhé?”
Sợ Lê Tốc sẽ nghe thấy nên Cận Duệ phải ho vài lần để che giấu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Anh chạm vào nút âm lượng trên điện thoại, ấn nhỏ âm lượng xuống, sau đó lùi về sau vài bước, tựa vào lan can trên hành lang: “Lê Tốc ngã bị thương đầu gối, tớ vừa mới bế cô ấy lên. Đầu óc cậu suy nghĩ nghiêm túc một chút đi.”
“Bây giờ hai người các cậu cô nam quả nữ sống chung một nhà, cậu nói xem tớ có thể nghĩ nghiêm túc được sao? …”
Tám chuyện đủ rồi, Tào Kiệt mới nhớ ra hỏi Lê Tốc bị ngã có nặng không.
Cận Duệ nhìn Lê Tốc đang lê một chân tới sô pha, nhíu mày lại: “Có thể cũng nặng.”
“Thử rượu thuốc lúc trước ba tớ mang đến xem sao. Không phải lần trước cậu ngã bị thương dùng nó cũng thấy có tác dụng rất tốt sao?”
Việc Cận Duệ bị thương là ngoài ý muốn.
Là chuyện xảy ra vào mùa đông năm ngoái, khi khu trượt tuyết ngoài trời mở cửa, một lô ván trượt tuyết mới được làm theo yêu cầu được giao đến.
Sau khi đóng cửa, Cận Duệ và Tào Kiệt đã cho một số hướng dẫn viên trượt tuyết ở lại làm thêm giờ để thử ván trượt tuyết.
Cận Duệ vốn dĩ trượt tuyết rất tốt, nhưng chú Tào đưa bạn mình là chú Lý đến, lúc đó Tào Kiệt vừa đứng xem Cận Duệ trượt tuyết vừa ăn oden, quay đầu lại thì thấy hai vị trưởng bối đang đứng phía sau, giật mình một cái, lớn giọng gọi “Ba”, “Chú Lý”.
Cậu ta đang nhai miếng thịt viên giòn tan, đột nhiên hét lên một tiếng, phát âm không rõ.
Cận Duệ nghe nhầm từ ‘Chú Lý’ của Tào Kiệt trở thành ‘Lê Tốc’, đầu óc của anh lập tức trở nên trống rỗng, quên hết kỹ thuật trượt tuyết, trực tiếp từ bậc cao ngã xuống.
*Trong tiếng trung thì chú Lý và Lê Tốc phát âm gần giống nhau*
Anh ngã mạnh đến nỗi hơn một tuần mà cẳng tay vẫn còn tím tái.
Cũng may nhờ rượu thuốc mà ba của Tào Kiệt nhờ người mang từ Giang Thành đến thật sự có tác dụng tốt.
Đến khi Tào Kiệt chuyển chủ đề sang chuyện chính, Cận Duệ cầm điện thoại đi vào nhà.
Lê Tốc ngồi trên sô pha, nhìn thấy Cận Duệ vừa nghe điện thoại, vừa khom người lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra.
Anh lục tìm rồi lấy ra một chai thủy tinh màu hổ phách rất tinh xảo, sau đó cả người dựa vào tủ, nghịch cái chai thủy tinh trong tay.
Cái khác thì không nói, nhưng ngón tay của Cận Duệ thực sự rất đẹp.
Anh dựa người vào tủ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Lê Tốc chớp chớp mắt.
Sau khi cúp điện thoại, Cận Duệ mới nói: “Đây là rượu thuốc mà ba của Tào Kiệt nhờ người mang từ Giang Thành đến, tác dụng rất tốt.”
Anh hất cằm nhìn cô: “Đầu gối sao rồi? Tự cậu xoa bóp được không?”
Lê Tốc mặc một chiếc quần jean ống rộng, không chút phòng bị xắn ống quần lên đến đùi, để lộ đầu gối thâm tím và sưng tấy.
Mùi của rượu thuốc không dễ chịu cho lắm, nhưng đầu gối của cô thực sự rất đau, chỉ có thể thử kiên trì bôi thuốc.
Cô gái nhỏ không thể tự mình dùng lực, đầu ngón tay chấm vào rượu thuốc, loay hoay một hồi lâu cũng chỉ chạm nhẹ vào chân, còn bày ra bộ dạng đau đến nỗi sắp ngất đi, còn nhăn mũi lại.
“Để tớ làm cho.”
Cận Duệ không thể đứng nhìn tiếp được nữa, anh lấy chai thủy tinh từ tay Lê Tốc lại, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay.
“Đừng, chờ một chút…”
Lê Tốc dặn dò Cận Duệ “Nhất định phải nhẹ một chút”, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Cận Duệ ngồi xổm trước mặt Lê Tốc.
Đôi chân của cô gái nhỏ rất trắng, vừa thon lại còn dài, vết thương trên đầu gối của cô khiến anh nhìn thấy mà đau lòng.
Anh nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên, Lê Tốc lập tức hét lên: “Không được đâu Cận Duệ, tớ sắp chết rồi.”
“Chịu đựng một chút.”
“Cậu đừng cử động, tớ thực sự không chịu được. Cận Duệ, đồ chó, cậu nói dối! Sao lại không đau?! Đau chết đi được…”
Cận Duệ thở dài một hơi.
Nếu những lời này bị người khác nghe được thì chắc sẽ hiểu lầm mất.
Anh chỉ bôi một ít rượu thuốc lên cho cô mà cô đã hét lên như có chuyện gì đó đang xảy ra vậy.
Khiến bản thân Cận Duệ cũng có chút không thoải mái, lòng bàn tay đặt ở trên đầu gối của Lê Tốc nhất thời không dám nhúc nhích.
Nhưng anh không cử động, Lê Tốc cũng không vừa ý.
Cô nghiêng người nằm trên sô pha, chôn đầu vào trong gối ôm: “Cậu nhanh một chút, động đậy đi, xoa nhanh cho xong đi, tớ đau quá.”
Giữa tiếng hét của Lê Tốc, Cận Duệ xoa rượu thuốc, thu tay lại, đưa mắt tìm kiếm nắp chai rượu thuốc.
Lê Tốc vẫn nằm dài trên sô pha, nắp chai rượu thuốc nhỏ màu nâu ở ngay bên cạnh người cô.
Cận Duệ đứng dậy, nghiêng người lại để lấy. Nhưng ngay lúc này Lê Tốc cũng từ trên sô pha đứng lên, đụng phải anh, trán đập vào cằm anh.
Cô gái nhỏ đỡ trán, tố cáo anh trước một bước: “Cằm của cậu làm bằng đá sao?!”
Cận Duệ trêu chọc cô: “Còn tưởng cậu từng luyện thiết đầu công chứ.”
Lê Tốc nhặt cái gối ôm lên, ném về phía Cận Duệ: “Sao tớ lại không đụng chết cậu nhỉ!”
Khi chiếc gối ôm đập vào người Cận Duệ, anh cảm thấy mình giống như mắc nợ, bị đập một cái mà cũng cười được.
So với vẻ ngoài tiều tụy, cô gái nhỏ cười đùa quậy phá như vậy vẫn khiến anh yên tâm hơn rất nhiều.
Điện thoại của Lê Tốc rung lên vài cái liên tục, cô cũng không đùa với Cận Duệ nữa, mở điện thoại lên đọc tin nhắn.
Là do Sở Nhất Hàm gửi tới, nói ngày mai sẽ đến chơi với cô, mang mặt nạ cho cô, còn nói sẽ mang máy làm móng của mình đến làm móng cho cô nữa.
Sau khi Lê Tốc trả lời tin nhắn xong, thoát ra, nhìn thấy ảnh đại diện của Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng nằm cạnh nhau trong danh sách WeChat.
Kỳ lạ?
Tại sao Triệu Hưng Vượng cũng sử dụng ảnh của Sở Nhất Hàm để làm ảnh đại diện chứ?
Cô không nghĩ nhiều, còn hỏi Sở Nhất Hàm rằng có phải Triệu Hưng Vượng cá cược gì với cô ấy thua rồi hay không.
Trên màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập…” một lúc lâu, Sở Nhất Hàm mới trả lời cô:
【Triệu chó đang theo đuổi tớ [xấu hổ]】
Cận Duệ không biết Lê Tốc đang nói chuyện với ai, lúc anh vặn nắp chai rượu thuốc, tình cờ nghe thấy tiếng hét nhỏ của cô từ trên ghế sô pha, chân còn đạp vài cái.
Chân không còn đau nữa sao?
Cận Duệ nhìn Lê Tốc một cái, trong mắt cô tràn đầy hưng phấn.
Lại là đàn anh đó?
Trò chuyện thôi mà có thể vui đến vậy?
Chai rượu thuốc trên tay bị anh vặn một cái ‘Cạch’, suýt chút nữa chết yểu.
Cận Duệ đặt chai thủy tinh lên bàn trà, không nhịn được nói: “Cái tên đàn anh…”
“Cận Duệ! Triệu Hưng Vượng đang theo đuổi Sở Nhất Hàm đó! Cậu có biết chuyện này không?” Cô gái nhỏ nằm dài trên sô pha, hưng phấn gọi anh.
“….Biết.”
“Chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao tớ lại không nhận ra nhỉ!”
Cận Duệ nhìn cô một cái.
Nói thầm trong lòng, anh thích cô đến vậy mà cô cũng không nhận ra.
Còn trông đợi cô nhận ra người khác sao?
Chuyện Triệu Hưng Vượng đang theo đuổi Sở Nhất Hàm đã phân tán tất cả sự chú ý của Lê Tốc, thậm chí cô cũng không cảm thấy đau đầu gối nữa. Cô cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Sở Nhất Hàm một hồi lâu.
Buổi tối sau khi tắm xong, Lê Tốc cảm thấy còn quá sớm, cô suy nghĩ một chút rồi trèo xuống giường, khập khiễng đi tới cửa phòng ngủ, mở ra một kẽ hở, thò đầu nhìn ra phòng khách.
Phòng khách đang bật đèn dưới sàn, Cận Duệ cũng chưa ngủ, anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám sẫm ngồi trên sô pha đọc tài liệu.
Chiếc quần có họa tiết sọc kẻ sẫm màu, phía trên ngực trái có một túi nhỏ với họa tiết gấu trúc, bên trong cắm một cây bút.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Cận Duệ cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Không ngủ được à?”
Có người lên tiếng, Lê Tốc vịn vào tường một cách tự nhiên, khập khiễng đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Cận Duệ: “Đúng là ngủ không được, mới 11 giờ.”
“Bình thường mấy giờ cậu ngủ?”
“Có khi 12 giờ hơn, có khi 1, 2 giờ.”
Cận Duệ đặt tài liệu trên tay sang một bên, Lê Tốc tùy ý nhìn một cái, đột nhiên cảm thấy cây bút anh dùng để vẽ điểm quan trọng có chút quen thuộc, cô chớp chớp mắt, hỏi: “Có phải lúc trước tớ từng mua cho cậu một cây bút highlight như vậy không? Là màu xám, bên trong còn có ngôi sao nhỏ.”
“Chính là loại cậu mua.”
Nhiều năm như vậy Cận Duệ chỉ sử dụng loại bút highlight này.
Nhưng suy nghĩ của Lê Tốc lại rất kỳ quái: “Chứng tỏ mắt nhìn và thẩm mỹ của tớ tốt, chỉ cần tùy tiện chọn một cái là cậu đã cảm thấy đẹp, mê nó ngay?”
Cận Duệ bật cười.
“Cậu cười gì vậy, màu này đẹp hơn màu vàng huỳnh quang hay hồng huỳnh quang nhiều.”
“Đúng vậy, đẹp hơn.”
Cận Duệ nhịn cười, hỏi Lê Tốc: “Ngủ không được là cố ý thức khuya hay là mất ngủ?”
“Có lúc là cố ý thức khuya, có lúc là mất ngủ. Như hôm nay, thực ra tớ có chút phấn khích, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng sẽ trở thành một cặp.”
“Tớ nhìn thấy thuốc ngủ cậu để trên giường rồi, bây giờ còn uống không?”
“Bây giờ không uống nữa, tớ không thích uống thuốc ngủ cho lắm, uống thuốc đó thì có thể ngủ được, nhưng lúc nào cũng có cảm giác như không ngủ, không có tinh thần.”
Lê Tốc ôm gối, vô thức túm lấy lông bên mép gối: “Lúc mới đến Đế Đô là mất ngủ, ngày nào cũng ngủ không được, nếu ngủ được cũng luôn mơ thấy những chuyện không vui. Cả khoảng thời gian đó, mỗi ngày tớ đều phải uống thuốc ngủ mới trụ được, cũng không biết có phải là tác dụng phụ hay không, khoảng thời gian đó da dẻ của tớ không được tốt lắm, còn nổi rất nhiều mụn.”
Nói đến đây, cô sáp người đến trước mặt Cận Duệ, chỉ vào mặt mình: “Bây giờ tớ còn sẹo mụn không?”
Sô pha chẳng rộng bao nhiêu, cô gái nhỏ vừa tắm xong mang theo mùi thơm ngọt ngào, xen lẫn một chút vị đắng của rượu thuốc, không chút phòng bị mà sáp người qua, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Cận Duệ lùi về phía sau một chút, dựa vào tay vịn của ghế sô pha, nhìn cô.
Khuôn mặt của Lê Tốc mềm mại đến nỗi khiến người khác muốn nhéo một cái, làm gì có bóng dáng sẹo mụn nào chứ.
“Không có.”
“Thật sự không có sao? Cậu nhìn kỹ một chút, tớ nhớ là có mà.”
Thấy cô lại muốn dựa sát vào, Cận Duệ đưa tay ra, dùng ngón trỏ đẩy trán cô về phía sau: “Đè tài liệu của tớ rồi.”
“Ồ.”
Lê Tốc nói với Cận Duệ rằng cô muốn xem một bộ phim rồi mới đi ngủ, hỏi anh có đề xuất nào không.
“Những chuyện này cậu phải hỏi Tào Kiệt.”
Mấy năm nay anh có rất nhiều việc bận, lần gần nhất anh xem phim có lẽ vẫn là khi anh đi xem phim ở trung tâm thương mại ở thành phố cùng với cả đám Lê Tốc.
Anh cũng không phụ trách thông tin rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại mới được đầu tư, anh thực sự không hiểu biết nhiều về phim ảnh, ấn tượng về phim ảnh trong đầu anh vẫn chỉ dừng lại ở những bộ phim nước ngoài cũ mà Trần Vũ thường nói với anh.
Nhìn dáng vẻ này của Lê Tốc cũng không giống là có thể ngồi yên tĩnh xem những bộ phim cũ.
Cận Duệ gửi một tin nhắn cho Tào Kiệt, hỏi một vài bộ phim đáng để xem.
Lê Tốc thật sự có chút không ý thức được ‘độ dính người’ của mình.
Điện thoại đang sạc pin trong phòng ngủ, nhưng cô không quay về phòng ngủ, ngồi bên cạnh Cận Duệ, mượn điện thoại của Cận Duệ để xem phim, còn hỏi anh có muốn xem cùng mình không.
“Không đâu, tớ có chút việc phải làm.”
“Vậy thì cậu làm đi, tớ xem một mình.”
Thật ra cô xem cũng chẳng được bao lâu, Cận Duệ cảm thấy đầu người bên cạnh nghiêng ngả rồi dựa vào vai anh, cổ tay đang cầm điện thoại cũng buông xuống, còn chưa xem được nửa bộ phim.
Thực sự một chút suy nghĩ khác cũng không có sao?
Cũng không phải.
Muốn ôm cô.
Muốn vuốt ve cô.
Thậm chí còn muốn hôn cô.
Nhưng những năm qua cô gái nhỏ đã phải chịu quá nhiều ủy khuất, anh cũng không biết liệu cô đã sẵn sàng để yêu đương hay chưa.
Nói cách khác, anh không rõ liệu bây giờ Lê Tốc có còn thích anh không, hay là giống như lưu luyến và ỷ lại mà cô dành cho Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng vậy.
Cận Duệ thở dài một hơi, cẩn thận dìu cô, tự mình đứng dậy, cánh tay quàng qua khuỷu chân của Lê Tốc rồi bế cô trở về phòng ngủ.
Sợ đánh thức Lê Tốc dậy nên động tác của rất nhẹ, quỳ một gối trên giường rồi mới nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Cũng may là cô gái nhỏ không trở nên quá nhạy cảm và hay giật mình như anh lo sợ.
Trông có vẻ như cô đang ngủ say, ngay khi chạm vào gối, cô đã chủ động tìm một tư thế thoải mái, nghiêng người cuộn mình lại.
Cận Duệ giúp cô đắp chăn lại, nhưng anh còn chưa kịp rút tay ra thì Lê Tốc đã nép người vào, dụi trán vào cổ tay anh một cách thân mật.
Xúc cảm ấm nóng.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt ôn hòa không chút phòng bị của Lê Tốc.
Chẳng phải chết người sao?
Cận Duệ rút tay ra, đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp ngã người lên ghế sô pha.
Hai phút sau, anh lại nhíu mày đứng dậy, lấy một chai nước khoáng đông lạnh từ trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai.
Khi Tào Kiệt gọi điện đến đã hơn 12 giờ khuya.
Cận Duệ đang chuẩn bị đi ngủ, giọng nói của anh khi nghe điện thoại có chút lười biếng: “Nói đi.”
“Nói với cậu cái này, tớ vừa kiểm tra việc vận chuyển tấm nệm đó của cậu.”
“Là chuyện này?”
Tào Kiệt nghe giống như bị anh trách: “Nói thì có vẻ qua loa, cậu lại quên cái điệu bộ lúc cậu đi chọn nệm rồi sao? Cái chất liệu tốt thì cậu bảo sờ không mềm, cái sờ mềm thì lại bảo nhãn hiệu không đủ tốt, sợ cấm sử dụng, nhãn hiệu tốt thì lại bảo màu sắc bình thường. Mẹ nó, tớ còn tưởng cậu đang chọn nệm cho ông trời đấy.”
Cận Duệ khẽ cười vài tiếng: “Vất vả rồi.”
“Tấm nệm đó ngày mai sẽ có, có rồi thì tớ giao đến cho cậu à?”
Cận Duệ “Ừm” một tiếng.
Đưa đến đi, nếu còn không giao đến thì anh cũng sắp chịu không nổi rồi.
“Có thật là ngày mai có thể giao đến không?”
Giọng nói của Tào Kiệt có chút giễu cợt: “Nói thật là bây giờ Bím Tóc Nhỏ có hơi ốm, nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Sống chung một nhà với một cô gái đáng yêu như vậy mà cậu nhịn được à? Dù sao thì tớ cũng không phải là quân tử gì đâu, nhưng nếu là tớ thì tớ sẽ không nhịn được, cơ hội tốt vậy mà, thật sự không làm gì sao?”
Đêm khuya là thời điểm ý chí suy yếu, Tào Kiệt giống như một khẩu súng máy, nói chuyện điện thoại một lúc lâu.
Cận Duệ nghe cậu ta nói đến nỗi đau đầu: “Thôi đi, có nệm thì giao đến cho tớ.”
“Giao đến thật sao? Cậu nghĩ kỹ rồi chứ, giao đến rồi thì có hối hận cũng không còn cơ hội đâu. Một khi thay nệm, Bím Tóc nhỏ sẽ sang nhà bên cạnh ngủ đấy, không bao giờ có thể…”
“Tào Kiệt.”
“Hả?”
“Câm miệng.”
Cúp điện thoại, Cận Duệ có chút mất ngủ.
Trong một giao diện nào đó của điện thoại vẫn dừng tại bộ phim mà Lê Tốc đã xem được một nửa, anh dứt khoát kéo về đầu bộ phim, đeo tai nghe, vừa dựa vào ghế sô pha vừa xem toàn bộ bộ phim rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Vì ngủ quá trễ nên khi tỉnh lại âm thanh đầu tiên anh nghe thấy là từ phòng bếp vọng ra.
Rèm cửa ngoài phòng khách kéo lại, sô pha chìm trong bóng tối, phòng bếp sáng sủa, Cận Duệ đưa mắt nhìn sang——
Trong phòng bếp, một bóng người mảnh khảnh đang lê cái chân bị thương, không mấy linh hoạt chậm rãi di chuyển trong ánh nắng chói chang của phòng bếp, giống như một tiểu yêu tinh.
Anh rời khỏi ghế sô pha, xoa mặt.
Lê Tốc đeo chiếc tạp dề màu đen, đang đứng trước nồi canh, cô cầm vá múc một ít canh trong nồi đưa lên miệng nếm thử.
Sau đó hạ thấp giọng thì thầm nói nóng, nóng, nóng, nóng…
Vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ hoang đường, nhìn thấy cảnh tượng quá động lòng người này, Cận Duệ cũng có chút xao động.
Thực sự là thách thức quá lớn đối với sự tự chủ của anh.
Hình như Lê Tốc cũng nhận ra anh đã thức dậy, đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay nói với anh: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cận Duệ dừng lại: “Đói rồi à?”
Cô gái nhỏ trông rất vui vẻ, cười ha ha nói: “Vẫn chưa, tớ chỉ muốn trổ tài cho cậu xem. Lúc ở Đế Đô tớ đã biết nấu ăn, tớ sẽ cho cậu nếm thử tay nghề của tớ! À mà này, chai gia vị nhà cậu cao cấp quá, lại không dán nhãn, trong hai cái này, cái nào là nước tương vậy?”
Lê Tốc cầm hai chai thủy tinh màu nâu đen, khập khiễng từ trong phòng bếp đi đến chỗ anh.
Vừa nếm thử canh nóng nên môi của cô rất hồng hào, Cận Duệ phải tốn rất nhiều sức ép mới dời ánh mắt của mình ra khỏi đôi môi cô: “Cái có hoa văn kim cương là nước tương.”
“Cái này thì sao?”
“Giấm.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Lê Tốc quay trở lại phòng bếp.
Điện thoại của Cận Duệ có một tin nhắn mới, Tào Kiệt nói rằng đã có nệm rồi, đang trên đường giao đến.
Âm thanh canh sôi và tiếng ngâm nga lạc điệu của Lê Tốc từ trong phòng bếp vọng ra.
Thực sự muốn cô chuyển đi sao?
Cận Duệ dựa lưng vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, đặt mu bàn tay lên mí mắt.
Trực tiếp bảo Tào Kiệt vứt tấm nệm đó đi.