Cận Duệ chủ động qua đây, Lê Kiến Quốc thực sự rất vui.
Cách một cánh cửa bếp vẫn có thể nghe được tiếng ngân nga đứt quãng của ông lẫn lộn trong tiếng máy hút mùi đã cũ, “Hãy hát lên, chúng ta, quê hương thân yêu, từ nay hướng tới, phồn vinh thịnh vượng…”
Nguyên liệu nấu ăn trong nồi, xẻng sắt và chảo sắt kêu vang leng keng.
Bầu không khí vô cùng ấm áp, nhưng Lê Tốc vừa hỏi cái gì?
“Cậu thật sự đã giết người sao?”
Lê Tốc rất căng thẳng, hai tay đang níu lấy tay áo của Cận Duệ bất giác siết chặt, các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Cô hỏi như vậy cũng không phải là đột nhiên, mà trong lòng đã sớm suy đoán qua rất nhiều lần.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Sáng hôm đó, cô nghe thấy người trong điện thoại tra hỏi Cận Duệ về tung tích của “Cận Hoa Dương”, rồi nói rằng anh là kẻ giết người, làm trong lòng Lê Tốc nảy ra vô số suy đoán. Cô biết “Cận Hoa Dương” là tên của ba Cận Duệ, bởi lúc dì Tiểu Vũ nhận được điện thoại của ông, dì ấy thường ngọt ngào gọi ông ta là “Hoa Dương”.
Vì vậy, cô lo lắng cho rằng việc “mất tích” của ba Cận Duệ có liên quan đến Cận Duệ.
Còn có vết thương trên thắt lưng anh vẫn luôn khiến cô canh cánh trong lòng…
Nỗi sợ hãi trước những nguy hiểm không rõ, cùng với thái độ hờ hững của Cận Duệ khiến Lê Tốc mãi vẫn không thể hỏi ra miệng.
Hôm nay nếu đã hỏi, cô dự định sẽ hỏi đến cùng.
“Hoặc là nói, cậu giết ba mình rồi sao?” Khi Lê Tốc hỏi câu này, cô có chút căng thẳng đến mức răng run lên cầm cập, càng nói thanh âm càng nhỏ.
Dường như còn mang theo một chút thận trọng, như thể sợ rằng người vừa nhặt lá bắp cải ở ngoài hành lang kia sẽ trở mặt mà giết cô diệt khẩu.
Nhưng người đứng trước mặt rõ ràng không căng thẳng bằng cô.
Cận Duệ thậm chí còn khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt vô cùng nhạt nhẽo: “Tôi ngược lại còn muốn như vậy nữa.”
Anh nói anh muốn!
Lê Tốc từ nhỏ đã là một con hổ giấy, bình thường chỉ giỏi gào thét, nhưng thực ra gặp gió sẽ ngã liền.
Khi còn nhỏ cũng vậy, cô sẽ thừa dịp người lớn không ở nhà mà thúc giục Cận Duệ lén lút mở TV cho cô xem đĩa CD “Thám tử lừng danh Conan”.
Kết quả là khi xem một tập phim “Án mạng trong lâu đài cổ màu xanh”, trong mật thất dưới lòng đất của lâu đài cổ có một bộ hài cốt, suýt chút nữa dọa Lê Tốc sợ chết khiếp, còn bóp tím cổ tay của Cận Duệ.
Tuần đó, Cận Duệ phải xin nghỉ học piano với lý do cổ tay bị thương.
Khi Trần Vũ qua đời, không một ai rơi nước mắt vì bà ấy.
Có lẽ Lê Tốc vì chuyện Trần Vũ qua đời mà khóc khiến Cận Duệ cũng mơ hồ cảm động.
Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có Lê Tốc đã khóc rất to vì cái chết của mẹ anh.
Anh nhìn vẻ mặt của Lê Tốc, đôi mắt cô không dám chớp lấy dù một cái, đủ hiểu trong lòng cô gái nhỏ này đã suy đoán lung tung về anh như thế nào.
Cận Duệ rút ống tay áo ra khỏi tay cô: “Tôi đã hứa với mẹ tôi rằng mấy chuyện vi phạm pháp luật như vậy sẽ không làm. Tôi cũng không phải thần thánh gì, giết người rồi còn có thể yên lành đứng ở đây sao?”
Lê Tốc phản ứng lại trong chốc lát, cảm thấy có lẽ mình đã có chút phản ứng thái quá.
Trong một xã hội pháp quyền, đánh nhau còn phải đến đồn cảnh sát chứ đừng nói đến giết người.
Nếu thật sự anh là “kẻ giết người”, liệu người ta còn có thể để anh chạy về Linh Thành không?
“Vậy thì tại sao người phụ nữ kia lại nói cậu là kẻ giết người..”
Điện thoại di động bị Lê Tốc ném trên sô pha rung lên bần bật, tin nhắn chưa đọc hiện lên từng cái một, chi chít trên màn hình.
Cận Duệ cụp mắt xuống, thấy cái tên “Triệu Hưng Vượng” hiện lên liên tục: “Bạn cậu đang tìm cậu kìa.”
Anh không trả lời câu hỏi sau, trực tiếp vào phòng bếp phụ giúp Lê Kiến Quốc một tay.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Lê Tốc nói thầm trong lòng, Triệu Hưng Vượng tìm cô còn có thể có chuyện gì nghiêm túc chứ, xem hay không xem cũng được, vì chắc chắn cậu ta chỉ nói chuyện phiếm hoặc chia sẻ chuyện cười gì đó. Nhưng còn Cận Duệ, anh chạy vào phòng bếp là đang tránh bị nghi ngờ sao?
Có lẽ anh không muốn trả lời câu hỏi của cô nên đã cố ý bỏ đi.
Cô thậm chí còn chưa hỏi tại sao anh lại có vết thương ở thắt lưng.
Chê Triệu Hưng Vượng quấy rầy việc sắp đào được chân tướng của mình, Lê Tốc không thèm để ý đến cậu ta. Cô xịt thuốc vào mắt cá chân của mình, thuốc không nhanh khô, cái chân đi lại khập khễnh nên cô chỉ có thể ngồi trên sô pha, quá chán nản mới cầm lấy điện thoại di động lên xem.
Nhìn thấy những gì Triệu Hưng Vượng đã gửi cho cô, Lê Tốc quả thực dở khóc dở cười.
【Đại ca! Tớ đang chơi bóng thì tình cờ gặp Phương Lộc Minh!】
【Tớ cảm thấy nhé, cho dù cậu có thích kiểu ngang tàng đến đâu thì cũng đừng dính dáng với anh ta.】
【Dưới sân bóng có một cô em gái đang liếc mắt đưa tình với anh ta!】
【Tớ nghe bạn tớ nói, mỗi lần anh ta đánh bóng đều có một cô em gái khác nhau.】
【Đm, đm, đm, hôn rồi!】
【Chờ chút tớ chụp lén cho cậu xem!】
【Hình ảnh】
【Hình ảnh】
【Hình ảnh】
……
Phương Lộc Minh thành crush của cô từ khi nào vậy? Hơn nữa, anh ta thay bạn gái như thay quần áo là chuyện cả trường trung học phổ thông số 3 đều biết mà?
Lê Tốc cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có chút quan hệ gì với Phương Lộc Minh, nhưng Triệu Hưng Vượng là một người hay buôn chuyện, từ khi nghe cô nói thích một người bạn trai ngang tàng thì tự động đặt Phương Lộc Minh vào vị trí đó.
Bên kia gửi tới một đống ảnh chụp lén, mơ hồ không rõ.
Lê Tốc dùng hai ngón tay phóng to ra mới nhìn thấy, dưới gốc cây trụi lá, có một đôi nam nữ đang hôn môi nhau.
…… Gửi cái thứ này cho cô để làm gì?!!
Ai muốn xem Phương Lộc Minh hôn chứ?!
Lỗ tai Lê Tốc nóng lên, trả lời Triệu Hưng Vượng bốn chữ, “Cậu bị bệnh hả?!”
Cô đưa tay lên, khẽ vỗ nhẹ vào mặt mình hòng cố gắng hạ nhiệt.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cũng trùng hợp lúc này, Cận Duệ và Lê Kiến Quốc một trước một sau bưng đồ ăn từ phòng bếp bước ra, Lê Kiến Quốc vừa nhìn Lê Tốc đã bật cười: “Hôm nay trời lạnh như vậy mà cháu vẫn thấy nóng sao? “
Cận Duệ không nói gì, lúc đi ngang qua ghế sô pha, ánh mắt của anh thoáng chốc dừng lại trên điện thoại di động Lê Tốc đang cầm.
“Đến đây các cháu, mở nồi cơm ra đi!”
Cổ chân của Lê Tốc không quá nghiêm trọng, cho dù có hơi sưng, nhưng sau khi xịt thuốc cũng không đau lắm.
Nhìn thấy Lê Kiến Quốc cầm hộp thức ăn, cô thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì vậy ạ?”
“Cận Duệ mang đến, đồ ăn mua từ nhà hàng về.”
Lê Tốc dựa vào sofa đứng lên, khập khiễng đi qua xem chữ trên hộp.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, cô vô cùng sửng sốt: “Đây là … Tụ, Tụ Bảo Cư? Cận Duệ, cậu đi đến Tụ Bảo Cư mua đống đồ ăn này trở về? “
Vừa nghe đến Tụ Bảo Cư, Lê Kiến Quốc cũng ngạc nhiên.
Hai ông cháu cô ngày nào cũng nghe người ta khoe khoang về Tụ Bảo Cư, nhưng chưa từng thấy ai ăn qua, nghe nói giá cả đắt đỏ, một bữa ngon cho bốn người cũng phải tốn 2.000 tệ.
Lương ở Linh Thành khá thấp, ăn một bữa mất đến nửa tháng tiền lương, người bình thường quả thật sẽ không đến đó ăn uống.
Cận Duệ thấp giọng nói: “Cảm thấy món ăn này làm cũng không tệ, nên mua về cho ông nếm thử.”
Sau đó, Lê Kiến Quốc thẳng thắn chỉ trích anh, nói với Cận Duệ rằng anh chỉ có một mình, mua đồ ăn bên ngoài không tiện, nếu muốn ăn thì cứ đến nhà ông ngoại, không được phép mang theo đồ ăn tới nữa. Ông ngoại cái khác thì không được, nhưng nấu ăn thì vẫn rất khá.
“Lê Tốc nói ông có thể đến Tụ Bảo Cư làm đầu bếp đấy, có phải không Lê Tốc?” Lê Kiến Quốc hỏi.
Lê Tốc gắp một miếng thịt kho tàu hầm cùng bào ngư, sau khi ăn xong, cô quay đầu nghiêm túc nói với Lê Kiến Quốc: “Ông ngoại, cháu cảm thấy chắc là ông không vào Tụ Bảo Cư được đâu, đầu bếp bên đó lợi hại vậy mà…”
Lê Kiến Quốc giống như một đứa trẻ, cầm lấy đũa của Lê Tốc: “Vậy cháu đi kêu đầu bếp của Tụ Bảo Cư là ông ngoại đi. “
Đương nhiên cô gái nhỏ tránh né, bưng bát cơm lên, cười ngọt ngào nói: “Cháu không đi đâu, chỉ có ông ngoai là tốt nhất trên đời! Ông ngoại còn có thể làm bánh rán vừng, đừng nói đầu bếp Tụ Bảo Cư, cho dù tỷ phú có tới đây cháu cũng không đổi ông ngoại đâu.”
Không khí nói chuyện của hai ông cháu rất thoải mái, Lê Kiến Quốc nấu canh miến bắp cải trộn lẫn với mùi thơm của Tụ Bảo Cư, nồi cơm mở vung, hương thơm ngọt ngào của gạo phương Bắc cũng được lan tỏa.
Ngoại trừ nhà của Lê Tốc, đã nhiều năm rồi Cận Duệ chưa từng trải qua bầu không khí ăn uống nào ấm áp như vậy.
Ông ngoại có bình rượu trắng tự nấu, trong bình rượu thủy tinh lớn đựng các loại dược liệu như nhân sâm. Bình rượu có màu vàng trong suốt, ông uống một ngụm rồi thở dài nói: “Chờ các cháu tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ trưởng thành, ông ngoại cũng sẽ cho các cháu nếm thử rượu dưỡng sinh này của ông!”
Thực ra, Lê Kiến Quốc không thường xuyên uống rượu, ông chỉ uống trong những dịp liên hoan, tụ tập với hàng xóm láng giềng hoặc bạn bè cũ trong khu phố.
Sau khi uống một chén rượu xuống bụng, lời nói so với bình thường cũng nhiều hơn một ít.
Đầu tiên là vỗ vai Cận Duệ, nói với anh rằng, mấy năm nay Tiểu Duệ chắc chắn đã rất vất vả, bây giờ trở về Linh Thành, sống bên cạnh ông ngoại, ông ngoại cũng không cần phải lo lắng nữa. Sau này nhớ qua nhà ông nhiều hơn, ông ngoại sẽ nấu cơm cho ăn. Sống một mình đừng làm khổ bản thân, học sinh trung học cần phải bồi dưỡng, ông ngoại sẽ làm sủi cảo nhân thịt cho cháu ăn.
Có một khoảnh khắc, Lê Tốc buông đũa xuống, đưa mắt nhìn anh.
Bóng đèn trong phòng khách đã cũ, ánh đèn không còn được sáng lắm, có lẽ cô đã nhìn nhầm, nhưng thật sự cô đã nhìn thấy một chút cô đơn trên khuôn mặt kiêu ngạo của Cận Duệ.
Cận Duệ ở trước mặt Lê Kiến Quốc rất ngoan, biểu cảm ‘xa cách ngàn dặm’ kia cũng tiết chế lại không ít.
Ông ngoại nói câu gì, anh cũng gật đầu đáp một tiếng, còn chủ động rót rượu và gắp thức ăn cho Lê Kiến Quốc.
Lê Tốc nhớ vài ngày trước, cô nói rằng Cận Duệ đã trở nên hư hỏng, nhưng ông ngoại lại nói anh chắc hẳn đã sống không được hạnh phúc.
Cô nghĩ, nếu Cận Duệ không rời khỏi Linh Thành, vẫn sống ở bên cạnh và được ông ngoại kèm cặp, có lẽ anh sẽ không hút thuốc và uống rượu, chứ đừng nói đến việc tự làm mình bị thương và chảy máu.
Đang suy nghĩ, Lê Kiến Quốc sau khi say rượu bỗng ngâm nga một giai điệu nhỏ, sau đó đổi giọng, cười tủm tỉm vạch trần câu chuyện lúc nhỏ của Lê Tốc: “Tiểu Duệ à, lúc cháu chuyển đi rồi, Lê Tốc cũng không ít lần đứng trước cửa nhà cháu khóc đến thảm thiết, có lôi kéo thế nào cũng không chịu đi. Lúc ấy thân thể thì nhỏ bé mà sức lực rất lớn … “
Động tác của Cận Duệ dừng lại.
Khi bọn họ chuyển đi, lúc ngồi trong xe, rõ ràng anh nhìn thấy bóng dáng Lê Tốc đang điên cuồng chơi đùa cùng những đứa trẻ khác ở phía xa xa.
Cô đã khóc ư?
Khi nào vậy?
Cận Duệ khẽ nhíu mày, sau đó anh cảm thấy Lê Tốc đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên lao về phía mình …
Bàn ăn nhỏ của nhà Lê Tốc có hình chữ nhật, Lê Kiến Quốc ngồi ở bên kia, bên cạnh chất đống không ít vật dụng không dùng đến trong nhà, Lê Tốc chỉ có thể ngồi cùng một bên với Cận Duệ.
Cũng không có gì, dù sao trong lớp hai người bọn họ cũng ngồi chung một bàn.
Nhưng hôm nay chân cô không linh hoạt, ông ngoại lại đột nhiên kể về chuyện cô bám lấy cửa nhà người ta khóc lóc thảm thiết khi còn nhỏ, cô cũng không thể nhanh chân qua ngăn cản ông ngoại lại, đành phải nhào về phía Cận Duệ, bịt lỗ tai của anh lại.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô gái nhỏ xuống tay cũng khá nặng, dùng sức ấn vào tai Cận Duệ.
Anh lờ mờ có thể nghe thấy giọng nói xù lông của cô: “Ông ngoại! Tại sao chuyện gạo xưa thóc cũ rồi mà ông còn lôi ra kể vậy?!!”
“Sao không để cho ông nói sự thật chứ? Hơn nửa tháng trôi qua, người ngày nào cũng đứng trước cửa nhà người ta khóc lóc thảm thiết không phải là cháu sao? Còn hơn cả đi thăm mộ nữa, đặt đồ ăn vặt trước cửa nhà người ta…”
“Đừng nói nữa mà, cháu không có!”
“Sao không có, ngủ đến giữa trưa mới dậy, tỉnh lại phát hiện người ta chuyển đi liền bắt đầu náo loạn…”
Lê Kiến Quốc uống cạn phần rượu trong ly: “Được rồi được rồi, ông ngoại không nói nữa.”
Đôi tay nhỏ ấm áp đang ôm bên tai Cận Duệ rút đi, thế giới lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
Nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy, suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, có một số việc bắt đầu nghĩ không ra ——
Tại sao những lời ông ngoại Lê nói lại không giống như trong trí nhớ của anh?
Là anh nhớ nhầm rồi sao?