Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 9: Tranh chấp




Như cảm nhận được bên kia có ánh mắt đang nhìn mình mình chằm chằm, Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên nghiêng mắt.

Vẻ mặt kinh ngạc của Yến Kinh Nhiên vì thế mà đập vào mắt cô.

Cô sớm nghĩ tới sẽ chạm mặt hắn ở truyền thông A, cho nên lúc này nhìn thấy hắn cũng không lộ ra quá nhiều kinh ngạc.

Thẩm Vụ Bắc rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra mà bước đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, làm như không nhìn thấy mà trực tiếp cọ vai hắn bước ngang qua.

"Học muội! Chờ một chút!" Trần Trác phản ứng sớm hơn Yến Kinh Nhiên một bước, ném máy quay phim vào lòng ngực Yến Kinh Nhiên, liền xông lên chặn người, "Anh là báo chí, có vài vấn đề muốn phỏng vấn em một chút, em có thể cho anh xin vài phút được không?"

Lúc này Thẩm Vụ Bắc mới chú ý tới bên cạnh Yến Kinh Nhiên còn thêm một người nữa.

Cô nhíu mày, mặt không biểu tình mà mở miệng: "Không thể."

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt của Trần Trác thoáng cái đông cứng lại, sửng sốt hai giây mới nói: "Chỉ, chỉ mấy phút..."

Thẩm Vụ Bắc dứt khoát đem chậu tắm để lộ ra trước mặt hai người, nói: "Xin lỗi, em không có nhiều thời gian."

Nghe vậy, vẻ mặt Yến Kinh Nhiên liền khó coi đến cực điểm.

Hắn đã sớm muốn hỏi tình hình của Thẩm Vụ Bắc ở trường học, nhưng mỗi lần gọi tới, cô đều nói mệt.

Hơn nữa mấy ngày gần đây, hắn cũng đang bận bịu chuyện tiệc tối, vì thế mà bao nhiêu lời quan tâm đều bị hắn nuốt vào vì câu "Mệt" này.

Hắn đã tính toán xong hết rồi, chờ tân sinh viên chính thức nhập học, hắn sẽ đến đại học A gặp cô ngay.

Ai ngờ bây giờ, ngay cả người lẫn trường hắn đều nghĩ sai rồi.

Yến Kinh Nhiên cảm thấy mình giống như một thằng ngốc đang bị cô đùa bỡn trong tiếng vỗ tay reo hò.

Hắn mặt lạnh, nhìn thẳng Thẩm Vụ Bắc, giọng trầm xuống: "Cần gì phải vội như vậy a, nói chuyện một chút đi?"

Thẩm Vụ Bắc rũ lông mi xuống, không lên tiếng.

Trần Trác nhìn hai người qua lại, há hốc mồm, kinh ngạc lên tiếng: "Hai người... Quen nhau hả?"

"Quen biết, cho nên xin lỗi." Yến Kinh Nhiên áy náy nói, "Hôm nay có lẽ sẽ không phỏng vấn được rồi."

Lời này là nói với Trần Trác, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng ở trên người Thẩm Vụ Bắc, "Có người cần được giáo huấn."

Trần Trác chưa bao giờ thấy Yến Kinh Nhiên tức giận đến như vậy.

Giá trị tức giận trên người hắn giống như được tích lũy dần lên, sắp chạm đến giai đoạn bùng nổ.

Hơn nữa, người sáng suốt sẽ nhìn ra được vị học muội 700 điểm này có xích mích với Yến Kinh Nhiên, thân là bạn tốt, hắn cũng không mù đến mức không nhìn thấy được điểm này.

Khẽ thở dài, Trần Trác vỗ vỗ bả vai hắn, ôm máy quay phim trở về: "Vậy mày xử lý trước đi, tao đi về ký túc xá."

"Cảm ơn."

Sau khi Trần Trác rời đi, Yến Kinh Nhiên nhếch mép một cái, liếc nhìn Thẩm Vụ Bắc: "Hoặc là ngoan ngoãn giải thích, hoặc là bị anh tẫn cho một trận, chọn đi."



Thẩm Vụ Bắc có chút phiền não mà nhíu mày: "Em cũng chưa từng nói là em sẽ thi vào đại học A."

"Nhưng nhóc cũng không phủ nhận."

"Em chính là không muốn cùng anh gây gổ."

"Cho nên nhóc liền lừa gạt anh?"

Giọng điệu đối phương đầy mùi thuốc súng, Thẩm Vụ Bắc tự biết mình đuối lý, dịu giọng lại: "Không phải anh cũng ở truyền thông A sao, truyền thông A cũng không có gì là không tốt cả."

Gân xanh trên trán Yến Kinh Nhiên giật lên hai cái: "Nhóc tự nghĩ lại xem, một thủ khoa Khoa học Tự nhiên như nhóc, không đi đại học A mà tới truyền thông A, còn là chuyên ngành đạo diễn? Ai cho nhóc lời khuyên như vậy, chuyện này nhóc đã cùng bà nội thương lượng qua chưa?"

Thẩm Vụ Bắc: "Bà nội sẽ không hiểu những thứ này, cũng sẽ không can thiệp em đâu."

"Bà nội không can thiệp, nhóc cũng phải suy xét nhiều đến tương lai của mình chứ." Yến Kinh Nhiên lạnh lùng nói, "Trường học, chuyên ngành là có thể tùy tùy tiện tiện chọn sao?"

Thẩm Vụ Bắc nhẹ giọng phản bác: "Không phải là tùy tiện chọn."

"Không phải tùy tiện." Yến Kinh Nhiên cười nhạt, "Không lẽ là thích?"

Cách đây một đoạn thời gian, khi có kết quả thi tuyển sinh đại học hắn liền đi hỏi mẹ Yến, cho dù đại học A là một những trường đại học số một số hai cả nước, nhưng mẹ Yến nói với thành tích của Thẩm Vụ Bắc thì thi vào đại học A cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Mọi người cũng cho rằng cô sẽ vào đại học A, trước kia hắn cũng chưa từng nghe Thẩm Vụ Bắc đề cập tới thích "Điện ảnh" hay "Đạo diễn" này nọ, cũng có thể nói tiểu quỷ này căn bản là không để lộ ra sở thích nào cả.

Ai mà ngờ được ở giữa "Đại học A" sẽ có thêm hai chữ "Truyền thông".

Ngay cả khi trong quá khứ nếu cô có để lại một chút biểu hiện cô thật sự thích nó, thì hắn cũng đâu đến nỗi tức giận đến mức như vậy.

Hắn không tài nào hiểu được, tại sao Thẩm Vụ Bắc có thể đối với tương lai của bản thân thờ ơ đến như vậy.

Thậm chí nếu mà không bị hắn bắt gặp, thì cô ngay cả ý định thẳng thắn với hắn cũng không có.

Thẩm Vụ Bắc cũng không biện giải nữa, dứt khoát vứt ra một câu: "Anh đừng xía vào chuyện của em nữa."

Yến Kinh Nhiên: "Anh là anh trai của nhóc, nếu anh mặc kệ thì ai sẽ quản nhóc."

Yên lặng chốc lát, Thẩm Vụ Bắc thấp giọng nói: "Anh cũng đâu phải là anh trai ruột của em đâu."

Dưới ánh đèn đường, đường cong trên cằm thiếu nữ phủ xuống chiếc cổ thon dài tạo thành một bóng đen mờ nhạt, một đôi mắt đen nhánh như hòa vào trong màn đêm, không mang theo bất kỳ chút cảm xúc nào.

Yến Kinh Nhiên không thể tin được mà nhìn cô, trái tim hắn đau như bị búa bổ: "Thẩm Vụ Bắc, nhóc nói ra câu này, không cảm thấy bản thân mình đặc biệt súc sinh sao?"

Trái lại Thẩm Vụ Bắc lại nở nụ cười: "Chỉ bằng này liền súc sinh?"

Những điều mà cô đã từng muốn làm với hắn còn súc sinh hơn gấp ngàn vạn lần.

"Được, nhóc rất có khí phách." Yến Kinh Nhiên nắm chặt nắm đấm, khóe mắt có chút đỏ lên, hắn nhịn xuống xúc động muốn đấm một cái vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lần sau, nếu anh còn mẹ nó quản chuyện của nhóc, anh làm con chó!"

Nói xong liền không quay đầu lại mà đi rồi.

Thẩm Vụ Bắc ngẩn ra.

Cô nhìn bóng lưng bực tức của Yến Kinh Nhiên, bàn tay buông thõng chậm rãi siết chặt lại.

Dừng mấy giây.

Môi cô khẽ mở, cổ họng nghẹn lại, tự giễu mà cười một tiếng: "... Cũng tốt."

"Tốt cái gì vậy?"

Không biết Ân Đồ cùng Bành Bồng xuống từ khi nào, thấy Thẩm Vụ Bắc đứng yên tại chỗ, mặt Ân Đồ đầy vẻ khó hiểu: "Không phải mày đi xếp hàng trước rồi sao, sao lại còn đứng ở đây?"

Thẩm Vụ Bắc không nói đến chuyện chạm mặt với Yến Kinh Nhiên, chỉ nói: "Còn muốn tắm nữa không?"

Ân Đồ: "Dĩ nhiên là muốn tắm rồi! Không tắm thì toàn thân sẽ dính nhớp rất khó chịu."

Vì vậy ba người cùng nhau đi về phía nhà tắm.

Trước mặt đã có một hàng dài người đang xếp hàng.

Cũng may tắm rửa đều có thời gian quy định, mỗi một người đều có thời gian trung bình để sử dụng phòng tắm, xếp hàng khoảng chừng được nửa tiếng, rốt cuộc cũng phiên phòng 413.

Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ đều đã đi vào, kế tiếp chính là Bành Bồng, cô xách theo thùng nước nhỏ, vừa muốn vui vẻ đi vào.

Bên cạnh bỗng xuất hiện một cánh tay chặn lại.

"Bạn học à, lùi ra sau một chút đi."

Người nói chuyện là một học sinh nhuộm một đầu vàng khè, giọng điệu láu cá lưu manh.

Bành Bồng nhíu mày lại: "Tôi xếp hàng bên này trước rồi mà, nếu cậu muốn tắm thì ra sau xếp hàng đi."

Tên vàng khè nhếch mép: "Ô, giọng điệu rất ngông cuồng a, nhưng bố mày không muốn xếp đấy."

Nói xong, hắn bỗng áp sát lại gần Bành Bồng thêm một bước, vươn tay qua người cô, chống ở trên vách tường, nâng đuôi mắt, cả người đều toát lên khí tức của một tên lưu manh: "Hỏi mày lần nữa, có nhường hay không?"

Bành Bồng đã quen làm một học sinh ngoan, nào có gặp qua tình huống này bao giờ.

Sắc mặt cô lập tức liền trở nên tái nhợt.



Cô liếc mắt nhìn sau lưng tên vàng khè, cửa phòng tắm đã sớm bị người chặn lại, nhìn là biết ngay người nọ cũng cùng chung một loại người với vàng khè.

Yếu không thể địch lại mạnh.

Mà những người phía sau hiển nhiên là càng sợ bị dính vào, tất cả đều im lặng mà lùi ra sau một bước.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, nếu gây rắc rối thì hình phạt sẽ được tăng lên gấp đôi.

Bành Bồng không dám gây chuyện với bọn họ, nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà dung túng cho những người này hoành hành ngang ngược.

Đang lúc cô đang do dự, thì trong phòng có một bạn học khác vừa vặn mới tắm xong bước ra.

Thế là, bên trong liền có một vị trí trống.

Bành Bồng giống như nhìn thấy được vị cứu tinh, vội vàng nghiêng người sang một bên, chuẩn bị đi vòng qua vàng khè.

"Đứng lại..."

Vàng khè chợt lên tiếng, lanh tay lẹ mắt kéo lấy cổ áo cô lại: "Bố mày đã để cho mày đi chưa?"

Bành Bồng sợ hãi mở to mắt: "Hai cái vị trí bên trong cũng đủ để cậu tắm rồi mà, cậu còn muốn như thế nào nữa?"

"Đó cũng đéo phải là chuyện của mày."

Vàng khè đẩy cô lùi về phía sau, lưu manh nói: "Không thấy phía sau còn có rất nhiều huynh đệ của tao nữa à?"

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lục tung toàn bộ những đồ dùng trong xô tắm của Bành Bồng, như đang cố ý vạch lá tìm sâu: "Đi tắm mà mang nhiều đồ quá nhỉ, đúng là người có tiền a."

Bành Bồng đỏ mặt lên, gạt ra tay hắn.

Không nghĩ tới vàng khè trực tiếp đem thùng nước nước để ở đằng sau, rồi tùy tiện cầm một chai sữa tắm giơ cao lên, đọc to từng chữ trên bao bì: "Dưỡng ẩm cho da mềm mượt như sữa... Ha ha ha ha ngọa tào, bố mày cười chết, chúng mày có thấy Alpha nào dùng thứ đồ này bao giờ chưa?"

Cả phòng cười rộ lên, thanh âm mỉa mai vang lên tứ phía.

Bành Bồng đứng đó như một tên hề, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cho mình cái lỗ để chui vào.

Cô siết chặt nắm đấm, mặt đỏ tới mang tai: "Mấy người thật quá đáng!"

"Thế nào, không phục?"

Tên vàng khè lưu manh mà cười một tiếng, ném mạnh chai sữa tắm vào thùng rác.

Một tiếng "Rầm" vang lên thật lớn.

Bả vai Bành Bồng không chịu khống chế mà co rúm lại.

Vàng khè đem bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của cô thu hết vào đáy mắt, đẩy người sang một bên, bước lên một bước, vừa đi về phía phòng tắm, vừa giơ ngón giữa lên với cô: "Không phục thì câm miệng lại!"

Bọn tiểu đệ sau lưng hắn cũng hi hi ha ha mà chen vào phòng, như thần giữ cửa mà đem toàn bộ lối vào chặn lại.

Xung quanh đều là người xem kịch, ai cũng không nguyện ý bước ra làm chim đầu đàn, Bành Bồng cũng không còn cách, chỉ đành phải câm miệng lại chịu đựng, cô cắn môi, lui về phía sau một bước, chuẩn bị đi xếp hàng lần nữa.

Nhưng lúc này, tên vàng khè vừa mới đi vào lại từ trong phòng tắm đi ra với một chiếc quần đùi, lên tiếng gọi cô lại: "Đứng lại!"

Bành Bồng không để ý tới, cô định đoạt lại thùng nước từ trong tay thằng tiểu đệ bên cạnh.

Ai ngờ lại bị người đẩy lùi về phía sau thêm lần nữa.

Bành Bồng lảo đảo hai bước, còn chưa hoàn toàn đứng vững đã bị một thùng nước dội lên đầu.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Bị ướt như chuột lột rồi kìa, thật đáng thương..."

Tiếng cười chói tai thay nhau vang lên.

Bành Bồng đứng ngây người ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Tóc ướt dính vào mặt, nước chảy vào hốc mắt đau đớn vô cùng, rõ ràng là nước không lạnh đến mức thấu xương, nhưng cả người cô lại đang run lên.

Sau khiếp sợ, chính là tức giận, Bành Bồng trừng mắt lên tức giận nhìn vàng khè, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ôm bụng cười to không chút kiêng dè gì của vàng khè, cô mở miệng ra rồi lại khép lại.

Vàng khè rất hài lòng với phản ứng này của cô: "Ha ha ha, nhìn con ngu này xem, ngay cả miệng cũng dám mở."

Dừng một chút, hắn ngả ngớn mà vỗ vào gò má cô một cái, trong giọng nói mang theo uy hiếp: "Xem ra dạy dỗ rất thành công nha, nhớ kỹ, sau này ăn nói với Tuần ca cho đàng hoàng, hiểu chưa?"

-

Màn đêm dần buông xuống, Yến Kinh Nhiên lang thang không có mục đích trong trường.

Thật ra khi hắn buông ra những lời độc ác kia với Thẩm Vụ Bắc, hắn liền cảm thấy hối hận.

Từ trước đến giờ, Thẩm Vụ Bắc là một người rất có chủ kiến, cô lựa chọn học truyền thông A, khẳng định là có lý do.

Có lẽ là do con nhóc này có cái gì cũng không muốn nói cho hắn, giống như là quyết tâm ngăn cách hắn ra khỏi thế giới của cô vậy.

Lý trí nói cho Yến Kinh Nhiên, Thẩm Vụ Bắc không phân biệt được trái phải, việc hắn nên làm bây giờ chính là buông tay không nên quản cô nữa, để mặc cô tự sinh tự diệt.

Những cái như tình thâm nghĩa trọng khi còn là niên thiếu, mấy ngày này đã sớm bị cô dẫm đạp đến không còn một mảnh.

Nhưng khi nghĩ như vậy xong, Yến Kinh Nhiên vẫn là ngăn không được mà khổ sở.



Gió đêm oi bức lại dính nhớp, như muốn báo hiệu một trận mưa giông sắp ập đến, hắn đi qua những ngọn đèn đường, trong lòng vắng vẻ.

Cái ngày mà hắn biết được Thẩm Vụ Bắc muốn tới thành phố A, trong lòng hắn vui vẻ biết bao, dù cho cô đến không phải để gặp hắn đi nữa.

Có nhiều lúc hắn cũng ảo não, nếu ban đầu hắn có thể càng thêm thành thục một chút, không bởi vì không lấy được đáp án từ cô mà chọn chiến tranh lạnh với cô, có lẽ sẽ không đến nỗi bỏ lỡ cô nhiều như vậy, để rồi bây giờ ở vào thân phận không trên không dưới, ngay cả khoảng cách của cả hai cũng không tiêu trừ hết được.

Yến Kinh Nhiên thất hồn lạc phách mà trở về ký túc xá.

Vừa đẩy cửa phòng ra, Trần Trác liền nhào lên: "A a a a, tiểu Yến, mày quen biết học muội 700 điểm tại sao lại không nói cho tao!"

Yến Kinh Nhiên bị lôi kéo đến suýt chút nữa ngã xuống, hắn ổn định thân thể, đẩy tay Trần Trác ra: "Mày cũng thấy rồi đó, quen thì quen, nhưng tối nay tao cũng không biết nó cũng ở truyền thông A."

"Ai kêu mày không chú ý đến diễn đàn làm chi." Trần Trác nói, "Nhưng mà phải nói thật, em ấy ở ngoài đời còn đẹp hơn so với trong hình nữa, chỉ mới nhìn một cái, tao đều cảm giác được mặt đỏ tim đập."

Yến Kinh Nhiên chậc một tiếng.

Con nhóc này luôn có khả năng khiến người khác luôn thiên vị nó.

Dừng lại một chút, Trần Trác cẩn thận mà nhìn hắn một cái, thăm dò hỏi: "Tiểu Yến, mày có quan hệ như thế nào với học muội đó vậy?"

Yến Kinh Nhiên: "Chi vậy?"

Trần Trác cười một tiếng: "Thực không dám giấu diếm, tao rất muốn theo đuổi em ấy."

Yến Kinh Nhiên kinh ngạc mà nhìn hắn.

"Nhưng nếu ẻm là Alpha mà mày coi trọng, vậy thì tao sẽ chúc phúc cho hai chúng bây." Trần Trác nhìn một lượt từ trên xuống dưới Yến Kinh Nhiên, cười nhạo nói, "Nói thật tao nghe xem, mày có hứng thú với ẻm không?"

Yến Kinh Nhiên: "..."

Trần Trác: "Vẻ mặt này là sao? Nếu mày không theo đuổi thì để tao à."

Yến Kinh Nhiên nhấp môi: "Theo đuổi cái gì, tao chỉ xem nó như là em gái thôi."

"Vậy thì tao yên tâm rồi."

Trần Trác nâng mặt khoa trương nói: "A a a, nếu thật sự có thể cùng ẻm yêu đương một lần thì tao cảm thấy cuộc sống đại học này của tao sẽ rất viên mãn! Cảm ơn đã tác thành!"

Không hiểu sao, Yến Kinh Nhiên khi nghe được lời này, đáy lòng liền cảm thấy khó chịu lên.

Hắn có chút phiền não mà nói: "Mày đừng có mà có ý đồ với em ấy."

"Sao lại không thể có ý đồ với em ấy?" Trần Trác nghi ngờ nhìn hắn, "Ẻm không phải em gái của mày sao."

"..."

Yến Kinh Nhiên cũng không giải thích được, mấp máy môi, định theo thói quen qua loa một câu "Em ấy còn là tiểu bằng hữu", nhưng lời đến bên miệng, hắn mới nhớ tới bây giờ cô đã trưởng thành rồi.

Thế là nghẹn nửa ngày, chỉ nói ra được một câu: "Bởi vì hai chúng bây..."

"Người và súc sinh khác nhau."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng may là hôm sau cậu sẽ làm chó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv