Chỉ một lát sau, Vệ Dịch Hiên đã đưa hai người tới ven bờ một con sông nhỏ, tuy nhỏ nhưng phong cảnh nơi đây vô cùng tươi đẹp.
“Tiểu Vệ Tử, huynh mang chúng ta tới đây làm gì, đâu có đồ ăn?” Tích Như nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có một bóng người, đừng nói gì đến việc có cửa hàng, không khỏi bĩu môi nói.
Khóe miệng Vệ Dịch Hiên nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, buồn cười nói: “Tích Như, cô đừng chỉ nhìn bên ngoài như vậy, sao không nhìn thử vào trong sông xem sao.”
“Trong sông? Trong sông làm sao có thể có cái gì ăn?” Tích Như dẩu môi trả lời.
“Trong sông có cá.” Lạc Tử Hân cười cười tiếp lời, nói: “Ta nghĩ Tiểu Vệ Tử muốn cho ngươi đi vét cá đấy.”
“Chỉ có nương nương là hiểu nô tài nhất.” Vệ Dịch Hiên sảng khoái cười một tiếng, ý vị sâu xa nhìn Lạc Tử Hân nói một câu, không biết tại sao, trái tim nàng lại đập thình thịch.
“Thật tốt quá, ta và huynh có thể cùng đi câu cá rồi.” Tích Như vừa nghe vậy thì vui mừng hớn hở, kéo tay Vệ Dịch Hiên đi tới ven sông.
“Thứ này có thể bắt được cá sao?”
“Dĩ nhiên là có thể!”
“Nhưng những con cá này trơn như vậy, làm sao mà bắt đây?”
“Dĩ nhiên là dùng tay bắt rồi.”
Tiếng nói chuyện của hai người càng ngày càng xa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn tiếng cười vui vẻ, chắc là hai người đó vội vàng đi câu cá rồi. Lạc Tử Hân nở nụ cười nhạt, thật ra thì nàng cũng rất muốn đi cùng với họ, nhưng nàng muốn ngồi ở chỗ này yên lặng một mình trong chốc lát hơn, hiếm khi mới có thể hưởng thụ bầu không khí mát mẻ này.
Nghĩ tới đây, nàng bèn ngồi xuống bờ đê, cuối cùng trong lúc cao hứng, cởi bỏ vớ giày, ngâm đôi chân trần vào trong nước, lập tức một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người. Nàng thích ý đong đưa đôi chân trần trắng nõn trong nước, không biết từ đâu đưa tới những con cá nhỏ, bơi vòng quanh chân nàng, làm cho tính ham chơi của nàng nổi lên, dùng đôi tay nhẹ nhàng vẩy nước, nụ cười thoải mái lộ rõ trên mặt.
Vệ Dịch Hiên vừa quay đầu lại thì thấy hình ảnh xinh đẹp này, bàn chân nhỏ của giai nhân không ngừng đong đưa trong nước, nét mặt chứa đầy ý cười. Hắn không dám quấy rầy nàng, chỉ dám đứng từ xa quan sát nụ cười của nàng đến ngây người, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn, khi Lạc Tử Hân đang hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh bên dòng suối, đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng gió bị xé, nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy tia sáng lạnh lóe trước mắt, giống như có một lưỡi dao sắc bén phóng từ đằng trước. Lạc Tử Hân cúi thấp người xuống theo bản năng, sau đó ngửa cổ ra sau, lưỡi kiếm bén nhọn xẹt qua mặt của nàng, khiến trái tim nàng đập dồn dập.
Tức khắc, một người mặc áo đen xuất hiện, định đâm về phía nàng một lần nữa, hướng ánh mắt muốn đâm trên người nàng, kiếm của người áo đen nọ bị một người che mặt khác đỡ được, dồn người mặc áo đen lui ra sau vài bước.
Mặc dù người kia che mặt, nhưng vừa liếc thấy vạt áo ướt nhẹp thì biết ngay đó chính là Vệ Dịch Hiên. Lúc này hắn vẫn còn nhớ phải che mặt lại, suy nghĩ rất nhạy bén. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, đã thấy đao quang kiếm ảnh của hai người đã lóe lên. Chỉ có điều, “kiếm” trên tay Vệ Dịch Hiên là một cành cây khô mà thôi.
Nhưng mà tình hình như vậy, công phu của Vệ Dịch Hiên không hề kém cỏi, ép người nọ liên tục lùi lại phía sau. Chỉ là ban đầu còn nghĩ Vệ Dịch Hiên chiếm thế thượng phong, người áo đen kia cũng không còn sức lực chống đỡ nữa thì bất ngờ lại xuất hiện thêm một người tới, trực tiếp chĩa mũi kiếm về phía Lạc Tử Hân. Phía Vệ Dịch Hiên bị người mặc áo đen gắt gao cuốn lấy, bên này thì có người đánh tới chỗ Lạc Tử Hân đang đứng, không có biện pháp, hắn không thể quay người lại cứu nàng kịp lúc.
Lạc Tử Hân bị người nọ ép lui thẳng về phía sau, nàng thấy được lệnh bài thấp thoáng bên hông người nọ, lập tức hiểu được tất cả, rõ ràng hai người này là do hoàng hậu cố ý phái tới. Thật không ngờ hoàng hậu vẫn còn ý muốn nàng phải phơi thây ngoài cung, gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, lúc ấy chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng không thể truy cứu. Đúng là một nữ nhân ác độc!
Lạc Tử Hân hít vào một hơi lạnh, vừa lui về sau, tiếng kêu hoảng sợ của Tích Như đã truyền tới tai, nàng ấy cầm một hòn đá liều mạng đập vào người áo đen đang chĩa kiếm về phía Lạc Tử Hân. Tích Như nóng lòng bảo vệ chủ ngân, ngay cả khi bản thân không có một chút xíu võ công cơ bản nào, phương pháp hạ tiện này lập tức khiến nàng ấy bị đối thủ đá văng ra xa, rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy người nọ sắp đánh tới Lạc Tử Hân, Vệ Dịch Hiên kịp lúc thoát khỏi sự tấn công của người kia, hắn phi thân tới chắn trước mặt nàng, cũng bởi vì bảo vệ nàng, vô ý bị đối phương đả thương cánh tay.
“Đi.” Vệ Dịch Hiên kéo cổ tay nàng, hai người lập tức chạy về phía trước.
Mặc dù trong lòng Lạc Tử Hân cũng muốn cứu Tích Như, nhưng mà ở thời điểm này nàng không có thời gian để ý tới nàng ấy, chỉ có thể nhắm mắt thoát khỏi nơi này cùng Vệ Dịch Hiên trước.
Đoạn đường chạy trốn của hai người gặp phải một trận mưa xối xả như trút nước, trên đường, họ tìm thấy được một sơn động có thể trú mưa.
“Nương nương không sao chứ?” Đợi tâm trạng ổn định lại, Vệ Dịch Hiên vuốt cánh tay của nàng, lo lắng hỏi xem nàng có bị làm sao không.
Lạc Tử Hân lấy tay gạt những hạt mưa đọng trên trán mình, cười nhạt nói: “Hoàng hậu muốn giết ta, có thể thoát khỏi một kiếp này, mạng ta thật lớn nhỉ?”
Vệ Dịch Hiên khẽ thở dài, nói: “Tình huống hôm nay nguy hiểm thật, người vẫn còn muốn hồi cung, trở về bên cạnh hoàng thượng ư?”
“Nếu không trở về bên cạnh hoàng thượng thì ta phải đi đâu đây? Một mình phụ thân làm sao có thể bảo vệ được cả gia đình chứ, ta cũng không thể ích kỷ như vậy được.”
“Nhưng mà người biết rõ đó là hố lửa tại sao vẫn muốn nhảy vào chứ?” Câu nói này của Vệ Dịch Hiên có vài phần kích động.
Trong lòng Lạc Tử Hân cũng rất buồn bực, nhẹ nhàng đẩy cánh tay của hắn ra, giọng nói cao lên: “Cho dù đó có là hố lửa thì ta vẫn phải vượt qua, ta cũng không tin hoàng hậu có thể giết chết ta.”
Vệ Dịch Hiên không để ý đến sự phản đối của nàng, một lần nữa nắm chặt lấy cánh tay nàng nói: “Người cứ để người khác phải lo lắng cho mình thế này sao?”
Nụ cười của Lạc Tử Hân càng thêm thê lương lạnh lẽo, trong tươi cười mang theo sự đau buồn, nói: “Ai sẽ lo cho ta chứ?”
“Ta lo lắng cho nàng.” Bàn tay của Vệ Dịch Hiên càng dùng thêm sức nắm lấy cánh tay nàng, mà nàng vì vùng vẫy lại không cẩn thận trượt chân té ra sau, hai người mất thăng bằng ngã lăn trên đất.
Cơ thể Vệ Dịch Hiên vừa khéo đè lên người nàng, tư thế này càng khiến hắn giữ chặt cánh tay nàng hơn: “Nàng nghe rõ đây, ta mặc kệ trong lòng nàng nghĩ cái gì, ta không hy vọng nàng lại xảy ra chuyện gì nữa. Cho nên, đừng hồi cung nữa, ta không muốn nàng trở lại bên cạnh tên bạo quân đó.”
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, lập tức ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ hắn sẽ kích động đến thế.
Mà ánh mắt của hắn nhìn nàng ngày càng sâu sắc nồng nhiệt hơn, sau đó, liền dần dần trở trở nên nóng rực. Mà nơi mẫn cảm của nàng nhạy bén cảm nhận được sự khác thường phía dưới của hắn, khuôn mặt đỏ ửng trong nháy mắt.
“Ngươi...... Quả nhiên ngươi không phải là thái giám.” Trái tim của nàng đập mãnh liệt hơn.
Vệ Dịch Hiên thu hồi ánh mắt, lông mi khẽ cụp xuống. Bây giờ khoảng cách nhìn hắn gần như vậy, nàng cảm thấy hắn rất tuấn tú nho nhã nhưng cũng không mất đi vẻ cương nghị, đường nét khuôn mặt sắc nét rõ ràng. Nàng cứ nhìn hắn như vậy trong giây lát, đôi mắt lo lắng đảo liên tục. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mập mờ như thế, ánh mắt nàng nhìn hắn bây giờ, khi đã biết hắn là nam nhân, thật sự quá bất nhã.
Trái tim đang đập thình thịch, nàng lấy tay đẩy hắn ra, thế nhưng hắn lại càng ôm chặt cánh tay của nàng hơn, một bàn tay khác nhẹ vuốt ve sợi tóc của nàng, giọng nói dịu dàng vang lên: “Ta chưa từng phủ nhận chuyện này, và cũng chưa bao giờ phủ nhận tình cảm ta giành cho nàng.”
Lạc Tử Hân giật mình, lời nói của hắn khiến lòng nàng hoảng hốt, nhưng cũng không muốn kháng cự loại cảm giác này, đáy lòng sinh ra một chút rung động khác thường. Nhưng lý trí lại mách bảo nàng không thể tiếp tục suy nghĩ chuyện này, hai tay dùng sức đẩy hắn qua một bên, không khéo lại đụng trúng cánh tay bị thương của hắn, khiến lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Nhìn cánh tay đang chảy máu, trong lòng Lạc Tử Hân xuất hiện một tia áy náy.
“Ta không sao.” Vệ Dịch Hiên xé một miếng vải trên áo, nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay mình, đang chuẩn bị tự mình băng bó, lại bị Lạc Tử Hân giành lấy miếng vải.
Nàng đích thân băng bó vết thương cho hắn: “Ngươi vì ta nên mới bị thương, đừng nghĩ đến việc gì khác.”
Nàng chỉ đang tìm một bậc thang cho hành động này của mình mà thôi, nhưng lời nói chưa đánh đã khai của nàng lại làm cho Vệ Dịch Hiên hiểu được mọi chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt xuất hiện sự dịu dàng. Mà nàng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu chuyên tâm băng bó cho hắn.
“Tại sao phải trà trộn vào hoàng cung, tại sao lại tự ép mình làm thái giám?” Lạc Tử Hân hỏi.
Vệ Dịch Hiên thở dài một hơi, yên lặng một lúc lâu sau mới nói: “Nếu như ta nói là vì nàng, nàng có tin không?”
Lạc Tử Hân cười cười, nghịch ngợm trả lời: “Tin, nhưng cũng không tin.”
Vệ Dịch Hiên nhìn nàng, nụ cười lan ra cả đáy mắt, đôi mắt đổi hướng, nhìn về phía trước, ung dung nói: “Đã là nam tử hán, đâu thể sợ một cái uất ức này được.”
“Ngươi tiếp cận ta, rốt cuộc có mục đích gì?” Nàng hỏi vấn đề đã luôn quanh quẩn trong lòng hắn bấy lâu nay.
Vệ Dịch Hiên không trả lời nàng ngay, qua một lúc lâu sau mới nói: “Nói chung, ta sẽ không hại nàng, nhưng ta thừa nhận, quả thật có đôi khi ta lợi dụng nàng làm một vài chuyện. Nhưng mà, ta không phải là Sở Lăng Thiên, nếu như những chuyện này làm nàng bị thương, ta nhất định sẽ không làm.”
“Ta tin ngươi.” Lạc Tử Hân chưa nghĩ ngợi gì đã thốt lời này.
“Một ngày nào đó, nàng sẽ biết thôi, đến lúc đó ta sẽ nói cho nàng nghe tất cả.” Vệ Dịch Hiên mỉm cười, dựa lưng vào vách động, đôi mắt chậm rãi khép hờ.
Hai người dựa vào nhau, cùng tựa vào trên vách đá trong sơn động, rất nhanh nàng đã tiến vào giấc mộng, không biết rằng khi mình ngủ say, người nam nhân này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, cả đêm không hề chợp mắt một tí nào.
Ngày thứ hai, cuối cùng mưa cũng ngừng, hai người lảo đảo trở lại chùa, lúc này Tích Như cũng đã về tới, đang nôn nóng như kiến bò trên chảo, vừa thấy hai người mệt mỏi xuất hiện trước cửa chùa thì không kìm được, để nước mắt ào ào rơi xuống. Cuối cùng, cũng không biết là Lạc Tử Hân đang an ủi nàng, hay là nàng an ủi chủ nhân của mình.
Sau chuyện này, mỗi ngày Vệ Dịch Hiên đều không rời Lạc Tử Hân dù là một tấc, phòng thủ rất nghiêm ngặt. Vào một sáng sớm, Lạc Tử Hân đã quen với việc nhìn thấy bóng dáng hắn, nhưng khi đó, lại không thấy nữa.
Cũng không biết vì sao, khi không thấy hắn thì trong lòng nàng lại có cảm giác không yên, hơi lo lắng, đành bước ra ngoài cửa chùa, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn đã đi đâu.
Vậy mà nàng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nhưng trong nháy mắt khi nàng thu hồi tầm mắt của mình thì thấy được hai bóng người, mà một trong hai người đó chính là Vệ Dịch Hiên, người còn lại thì đang đưa lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn rõ được diện mạo của đối phương. Nhưng mà, nhìn vẻ mặt rất nghiêm trọng của Vệ Dịch Hiên khi nói chuyện với người nọ, dường như không phải trò chuyện bình thường mà là đang bàn chuyện rất quan trọng. Hai người nói chuyện một hồi, người nọ liền thở dài rời đi. Song, chính lúc ấy, rốt cuộc thì nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, trong lòng không khỏi sinh nghi.