Trong lòng Phạm tài nhân đầy rung động, ngập ngừng, ấp úng nói: “Chàng... Siêu Bình?”
Dường như tấm lưng kia khẽ run một cái, muốn cất bước rời đi. Lại nghe Phạm tài nhân lớn tiếng gọi: “Chàng đừng đi.”
Bóng người kia dừng một chút, cuối cùng vẫn ngừng lại, cũng không quay đầu, lạnh nhạt nói: “An Dung, nàng hãy tự bảo vệ mình thật tốt, ta phải đi đây.”
“Siêu Bình, chàng thật sự là Siêu Bình đúng không?” Phạm tài nhân bất chấp tất cả vội vàng chạy ra.
“Đừng đến gần, đứng ở đằng xa là được rồi.” Lưu Siêu Bình nói, “Bây giờ ta là quỷ, nàng không thể đến gần ta.”
“Ta không sợ, cho dù chàng là quỷ, ta biết chàng sẽ không làm hại ta. Vừa rồi là chàng đã cứu ta đúng không?” Đôi mắt Phạm tài nhân chan chứa nước mắt.
Lưu Siêu Bình thở một hơi dài, âm thanh yếu ớt, mang theo vô vàn đau thương, nói: “An Dung, ta thật sự xin lỗi nàng, là ta hại nàng. Nếu như không phải là ta, bây giờ nàng vẫn là Thuận phi tốt đẹp như cũ. Nàng nên hận ta.”
“Không phải vậy, Siêu Bình, ta không cho phép chàng nói như vậy, nếu như không phải do ta xúi giục, thì chàng cũng sẽ không bồi dưỡng cao thủ ở bên ngoài, cũng sẽ không bị người thừa nước đục thả câu lợi dụng.” Đôi mắt Phạm tài nhân rũ xuống, nước mắt chảy dài.
“Aizzz.” Lưu Siêu Bình thở dài một tiếng, nói, “Sao nàng lại trêu chọc con quỷ kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phạm tài nhân nói: “Con quỷ kia chính là Ninh phi Viên Tiêm Vũ, sau khi nàng ta chết thì tới đòi nợ ta.”
“Hả? Thật sự là nàng hại chết nàng ta sao?” Giọng nói của Lưu Siêu Bình có chút trách cứ.
“Đúng, là ta hại Viên chiêu, là ta khiến Viên Tiêm Vũ ôm hận tự sát. Ta không thích dáng vẻ cao cao tại thượng của Viên Tiêm Vũ. Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể lấy được tất cả, còn ta lại chỉ có hai bàn tay trắng, không có phẩm cấp, còn mất đi chàng.”
“Nàng lại có thể động vào được Viên chiêu? Chuyện này thật khiến ta có chút ngạc nhiên.” Lưu Siêu Bình nói.
Phạm tài nhân cười cười, nói: “Vốn ta chỉ giả ngây giả dại, muốn đẩy chuyện sát thủ bên ngoài cung cho Ninh phi. Nhưng sau đó lại có người nói với ta, không bằng diệt trừ Ninh phi tận gốc thì tốt hơn, vì vậy liền nghĩ tới nhóm sát thủ chúng ta huấn luyện ngoài cung kia, để cho bọn họ đóng giả làm người Bạch Thiêu, tính kế Viên chiêu, lại gửi một phong thư mật cho hoàng thượng. Bằng chứng rõ ràng, dù thế nào đi nữa thì Viên chiêu cũng không thoát được tội. Lúc này, bởi vì chuyện của phụ thân, Viên Tiêm Vũ cũng bị dính líu, mặc dù hoàng thượng không hạ phẩm cấp của nàng ta, nhưng cũng sẽ không tin tưởng nàng ta nữa, thậm chí còn nói lời tàn nhẫn ấy. Viên Tiêm Vũ này đúng là da mặt mỏng, không ngờ lại tự sát.”
“Hả? Nói như vậy, đám sát thủ chúng ta huấn luyện ngoài cung kia vẫn nghe theo lệnh của nàng sao?” Giọng nói của Lưu Siêu Bình có vẻ rất thoải mái.
“Phải, vẫn còn ở chỗ ngõ nhỏ cách đây ba dặm đó, lời ta nói bọn họ vẫn nghe, ngày sau vẫn có thể dùng đến những người này. Đúng là, lần này đã giúp ta một việc lớn rồi.” Giọng nói Phạm tài nhân có vẻ hài lòng, sau đó con ngươi lại phai nhạt, có chút đau buồn, “Chỉ là, chàng không ở bên cạnh ta nữa rồi, ta rất nhớ chàng.”
“Ta thật sự không nghĩ ra, Lưu Siêu Bình có tài đức gì, lại có thể khiến Phạm tài nhân quan tâm như thế.” Đột nhiên Lưu Siêu Bình cao giọng nói.
“Siêu Bình? Lời này của chàng...” Phạm tài nhân chợt thấy khác thường, trong lòng hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn tấm lưng trước mắt.
“Không sai, ta căn bản không phải Lưu Siêu Bình gì cả.” Người nọ đột nhiên xoay người lại, cởi áo khoác, hiển nhiên chính là thái giám Vệ Dịch Hiên.
“Ngươi...” Lúc này Phạm tài nhân lập tức phản ứng kịp, cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng chuyện ma quỷ ngày hôm nay. Nói thẳng ra là bị mắc mưu, nhưng đã không còn kịp nữa, trong bụi hoa bên cạnh đã lập tức xuất hiện bóng dáng Lưu Nghệ Long và hoàng thượng.
Thì ra đây là cái bẫy, tất cả đều muốn lừa nàng nói ra sự thật, nhất thời, sắc mặt Phạm tài nhân trắng bệch, mà lúc này, bạch diện quỷ(quỷ mặt trắng) dọa nàng hồn vía lên mây lúc trước cũng đứng dậy, tháo mặt nạ ra, rõ ràng là Ninh phi đã chết.
“Không phải ngươi đã chết rồi sao, ngươi...” Phạm tài nhân chỉ vào Lạc Tử Hân, kêu lên đầy sợ hãi.
“Tiện nhân.” Hoàng thượng đột nhiên tát nàng một cái thật mạnh. Khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hoàng thượng, âm u, lạnh lẽo như hàn băng, còn có đôi mắt chứa đầy sát ý.
“Hoàng thượng, tần thiếp...” Phạm tài nhân muốn giải thích.
“Không cần nói nhiều, trẫm đã nghe được hết, giả ngây giả dại, huấn luyện sát thủ ngoài cung, lén lút qua lại với thị vệ, hãm hại trọng thần triều đình. Trẫm thật không ngờ, đằng sau gương mặt xinh đẹp này, lại có thể lòng lang dạ thú như thế, ngươi làm trẫm thấy ghê tởm.” Hoàng thượng tức giận nói, hoàn toàn không có ý định nghe Phạm tài nhân giải thích bất cứ cái gì.
“Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, xin hoàng thượng thứ tội.” Phạm tài nhân bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, cuống quít đến mức dập đầu cầu xin tha thứ.
“Người đâu, loạn côn đánh chết tiện nhân này, trẫm không muốn thấy người này nữa.” Hoàng thượng vung tay lên, ý bảo thị vệ bên người ra tay.
“Không, hoàng thượng, trong bụng tần thiếp còn có máu mủ của người đấy.” Phạm tài nhân kinh hoảng kêu loạn, tay vuốt ve bụng mình, đây là lợi thế cuối cùng của nàng.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Có người mẹ như ngươi, đứa trẻ sinh ra cũng không phải thứ gì tốt. Người đâu, còn đứng ngây ra đó làm gì, hành hình.”
Nói xong, hoàng thượng cũng không quay đầu lại, đầy tức giận rời đi.
“Không, không thể như vậy...” Phạm tài nhân thì thào trong miệng, ánh mắt rã rời, xụi lơ trên mặt đất.
“A.” Lúc thị vệ dùng gậy đánh lên người nàng mới kéo ý thức của nàng trở lại. Nàng liều chết bảo vệ bụng mình, khóc kêu, “Hoàng thượng, người không thể như vậy, hổ dữ không ăn thịt con, người không thể ngay cả con của mình cũng giết.”
Tiếng kêu rên truyền đi rất xa, chỉ là hoàng đế sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Theo số đòn của bọn thị vệ, một đòn lại một đòn, rốt cuộc nhìn thấy một bãi máu đỏ tươi chói mắt trên mặt đất, còn có chút máu trên khóe miệng của Phạm tài nhân.
“Ninh phi, ngươi không đắc ý được lâu đâu, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ đến lượt ngươi.” Phạm tài nhân đau đớn di chuyển ánh mắt, nhìn Lạc Tử Hân thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.
Lạc Tử Hân đi tới trước người nàng, khẽ ra hiệu, bọn thị vệ tạm ngừng hành hình, lùi lại hai bước, để lại không gian cho nàng.
Lạc Tử Hân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Phạm tài nhân, nói nhỏ: “Nếu như không phải ngươi vẫn muốn hại bổn cung, ngươi cũng sẽ không nhận kết quả như vậy, đây là do ngươi gieo gió gặt bão.”
“Hừ.” Phạm tài nhân cười lạnh, “Ngươi chớ đắc ý, ta gieo gió gặt bão, ngươi cũng chả thanh cao được mãi đâu. Những lời ta vừa mới nói ở trong phòng đều là sự thật, ngay cả người bên cạnh ngươi, người ngươi tin tưởng nhất cũng muốn hại ngươi, ngày này của ngươi sẽ tới rất nhanh thôi.”
Nhìn đôi mắt do dự mang theo tức giận của Lạc Tử Hân, đột nhiên Phạm tài nhân cười điên cuồng, đẩy nàng ra, không khỏi làm nàng ngã nhào trên đất.
Thị vệ thấy vậy, cũng không chậm trễ nữa, lại tiếp tục đánh Phạm tài nhân. Vệ Dịch Hiên nhẹ nhàng đỡ Lạc Tử Hân dậy, nhìn nàng một cái thật sâu sắc, coi như an ủi.
Sở Lăng Thiên? Rốt cuộc là Phạm tài nhân nói bậy hay chính là sự thật? Trong lòng Lạc Tử Hân chợt lạnh run một cái.
Nhớ lại một loạt lời nói ban nãy của Phạm tài nhân, ngầm cảm thấy nàng ta không cần thiết phải nói dối. Thế nhưng nếu đây là lời nói thật thì Sở Lăng Thiên muốn làm gì? Viên gia và hắn thân như ruột thịt, mà hắn lại tràn đầy tình ý với nàng, thật sự không nghĩ ra bất kỳ lý do đáng giá nào khiến hắn có thể hại nàng như vậy, vì sao?
“A!” Theo một tiếng kêu thảm thiết, chói tai, cuối cùng Phạm An Dung cũng bất tỉnh, thị vệ thăm dò hơi thở của nàng, nói đã chết.
Nữ nhân kiêu ngạo lại đáng thương hại này, cuối cùng lại dùng phương thức này để kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của mình, nhắc tới cũng khiến người ta thổn thức. Lạc Tử Hân hít một hơi thật sâu, nhìn vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, trái tim cũng trở nên rét lạnh.
“Nương nương, nô tài đỡ người hồi cung.” Vệ Dịch Hiên nhẹ nhàng vỗ cánh tay của nàng.
Lạc Tử Hân đảo mắt, nhìn hắn một cái, con ngươi sâu lắng của hắn dường như phủ lên đáy lòng của nàng một tầng ấm áp, nhàn nhạt gật đầu theo hắn rời đi.
Vệ Dịch Hiên và Lạc Tử Hân trở lại Thanh Dương cung, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, liền bảo Tích Như đi lấy canh gừng mang tới, giúp nàng làm ấm người.
Tích Như vừa mới đi, Lạc Tử Hân liền tóm tay Vệ Dịch Hiên, nói: “Sở Lăng Thiên thật sự là hung thủ sao?”
Vệ Dịch Hiên nhìn nàng thật sâu một lúc lâu, con ngươi hơi loé lên một chút khác thường: “Nương nương, người sợ hắn là hung thủ đúng không? Nhưng thật ra trong lòng người cũng hơi tin tưởng lời nói của Phạm tài nhân.”
“Không hề, mặc kệ ta tin lời nói của Phạm An Dung hay không, ta chỉ muốn tìm ra sự thật.” Lạc Tử Hân gầm nhẹ.
“Nô tài cho là nương nương đối với Sở thái y...” Vệ Dịch Hiên khẽ liếc Lạc Tử Hân một cái, con ngươi nhàn nhạt dời đi chỗ khác.
Kể từ ngày bóp cổ Vệ Dịch Hiên ở phòng chính, Vệ Dịch Hiên trước mặt nàng cũng thay đổi hẳn. Từ một nô tài lúc nào cũng hi hi ha ha, trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, hơn nữa còn thêm mấy phần khí chất kiên nghị, khiến nàng có cảm giác rất khó coi hắn là một gã thái giám. Có lúc nàng nghĩ, có lẽ đây mới là bộ mặt thực sự của Vệ Dịch Hiên.
Hôm nay, ánh mắt hắn lại thâm trầm như vậy, khiến cho nàng không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng vẫn nghe được rõ ràng hàm ý trong lời nói của hắn.
“Bổn cung chỉ coi Sở thái y là một người bạn, không phải loại như ngươi nghĩ.” Ánh mắt Lạc Tử Hân trong suốt như nước, khiến Vệ Dịch Hiên nhận ra được, lời nàng nói đúng là sự thật, không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Dịch Hiên gật đầu một cái, nói: “Thật ra thì lần này có thể thoát khỏi nguy hiểm, cũng coi như là do nương nương phản ứng nhanh nhạy, biết lợi dụng chuyện Lưu Siêu Bình.”
Lạc Tử Hân rũ mi mắt, cười nhạt, cũng không khỏi cảm khái trong lòng. Lúc ấy nàng nhìn thấy phụ thân bị giam, đúng là lòng như lửa đốt, sau lại cái khó ló cái khôn, liền bảo Tích Như đi tìm Vệ Dịch Hiên nhờ hắn tìm cách để biết thói quen hàng ngày của Lưu Siêu Bình. Vệ Dịch Hiên quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, rất nhanh đã có tin tức. Nhờ thị vệ quen thuộc nhất bên cạnh Lưu Siêu Bình nên đã biết được chuyện của Lưu Siêu Bình lúc còn sống, vì thế Vệ Dịch Hiên mới giả dạng hắn thành công, mà Phạm An Dung mới nhất thời không nhận ra.
Sau đó nàng lại tìm hoàng thượng, xin cho nàng một cơ hội tìm chứng cớ để chứng minh cha mình vô tội, hoàng thượng quả thật đồng ý, hơn nữa còn phối hợp với nàng diễn một vở kịch, đó chính là giả vờ tuyên bố Viên chiêu đã chết, Ninh phi tự sát. Trong lòng Phạm An Dung có quỷ, nên lúc này mới bị lời nói của quỷ dọa sợ.
Nhưng mà, dù thế nào nàng cũng không ngờ tới, chân tướng sau lưng này lại lôi ra thêm một Sở Lăng Thiên.
Sở Lăng Thiên, rốt cuộc ngươi có thật sự giống như lời nói trong miệng Phạm An Dung hay không? Lạc Tử Hân không khỏi nắm chặt quả đấm, trong lòng lo lắng.