“ Thần thiếp khôngsao.” Sau chốc lát, Trình thường tại dần tỉnh lại, vuốt trán của mình,ra sức muốn giãy ra khỏi lòng của Lục quý nhân đứng lên.
”Qủathật không sao? Cũng đừng nói bản cung ức hiếp muội.” Như phi thấy nàngtỉnh dậy, trong con ngươi nháy mắt thả lỏng, kéo chiếc khăn di chuyểntrên ngón tay, cười như không cười nói.
Trình thường tại khẽ đẩyLục quý nhân ra, đứng lên, mặc dù chân bước còn có chút không ổn, nhưngvẫn kiên trì như cũ nói: “Nương nương không ức hiếp thần thiếp, là thầnthiếp thất lễ, bây giờ đã không sao, bây giờ tiếp tục làm.”
Như phi nhíu mày, kiêu ngạo vuốt cằm, nói: “Ừ, như thế tốt lắm.”
” Nương nương, Thái y đến đây.” Tích Như đứng ở cửa gọi đến nói, đã gặpThái y cầm hòm thuốc đi đến, vốn là vừa rồi lúc Trình thường tại té xỉu, Lạc Tử Hân đã sai Tích Như truyền Tống Thái y đến.
”Thật ra thần thiếp không sao, không cần điều trị.” Ánh mắt Trình thường tại nhìn vềphía Lạc Tử Hân, trong nụ cười có chứa xin lỗi, rõ ràng là có chút engại Như phi. Làm sao nàng không sao được, nếu thật sự không có chuyện,cũng sẽ không té xỉu, trong lòng Lạc Tử Hân thầm trách cứ.
” Thái y đến cũng đã đến, muội để cho hắn khám đi.” Lúc này Như phi lại làm người tốt.
Trình thường tại khẽ hành lễ rồi tỏ vẻ cảm tạ ân điển của Như phi, liền ngồixuống, vươn tay cho Tống Thái y khám bệnh. Sau khi bắt mạch, Tống Thái y liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trình thường tại một hồi lâu, lại khiếncho Lục quý nhân và Lạc Tử Hân đứng ở một bên nghi ngờ một hồi, tronglòng lại bất an, sợ lời Thái y nói ra làm cho các nàng lo lắng.
Tống Thái y bắt mạch xong, rút tay về, cũng đứng lên lui về phía sau vàibước, xoay người chắp tay hành lễ với Như phi nương nương.
” Tống Thái y, Trình thường tại có sao không?” Giọng nói của Như phi lên cao nói.
Tống Thái y mỉm cười, nói: “Khởi bẩm Như phi nương nương, Trình thường tại có hỉ.”
Lời vừa nói ra, Như phi từ trên ghế đứng lên, nếu như nói là nhảy cũngkhông khoa trương chút nào, nàng thật sự là bị nảy lên. Vẻ mặt nàng viết chữ kinh ngạc, mở to hai mắt, nửa ngày không biết nói như thế nào.
” Trình thường tại, chúc mừng muội.” Lục quý nhân vui sướng cầm tay Trình thường tại, sau đó người hình như chưa từng nghĩ tới sẽ có kết quả nhưthế, giật mình sửng sốt nửa ngày không biết nên phản ứng như thế nào.
Rốt cục Như phi từ trong kinh ngạc trở lại, kéo kéo môi, khoé miệng cười có chút cứng ngắc, yếu ớt nói: “Quả thật phúc khí tốt, có thể sinh contrai cho Hoàng thượng là tốt nhất rồi.”
”Trong người Trình thường tại yếu, vẫn cần phải điều dưỡng tốt, mấy ngày này tốt nhất là nằm nghỉ ngơi trên giường, không thể tiếp tục vất vả.” Ngón tay Tống Thái y chỉkim chỉ trên bàn, nói, “Những thứ việc này cũng tạm thời không cần làm,hiện tại ngài cần nhất là nghỉ ngơi.”
”Đúng, đúng, đó là tấtnhiên.” Lục quý nhân vội vã thay Trình thường tại đồng ý, ánh mắt cònvụng trộm liếc Như phi một cái. Chỉ thấy Như phi kai bĩu môi, một bộdạng không cam lòng, cũng làm cho Lục quý nhân trong lòng đắc ý khôngthôi.
” Trình thường tại, muội nghỉ ngơi cho tốt đi, bản cungcũng không quấy rầy Trữ Dung Hoa, về trước.” Như phi ưỡn ngực, nhìn lướt qua Trình thường tại, xoay người rời đi.
Cuối cùng trận sóng gió này vì Trình thường tại có mang mà chấm dứt, mà nàng cũng không cần để ý đến việc kim chỉ đó, nhưng lại làm cho Lục quý nhân thở phào nhẹ nhõmmột hơi, ngồi ở một bên cười nói chuyện về đứa nhỏ trong bụng cùng Trình thường tại. Nhưng, trong lòng Lạc Tử Hân không nhẹ nhàng như vậy, lầnnày Như phi rời đi xem như đánh nàng một bạt tai, theo tâm lý này, nữnhân này mang hận sẽ làm ra chuyện gì thì thật sự không thể đoán trướcđược. Huống hồ, nàng đi vào Uyển Trữ cung cứ khiêu khích và gây khó dễcho Trình thường tại và mình, nay cũng là kết quả như vậy, dẫn đến nàngphẫn nộ mà đi, nàng thật sự sẽ bỏ qua như vậy sao?
Sau bữa tối,Lạc Tử Hân nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, Tích Như bóp chân cho mình. Trình độ hầu hạ người của Tích Như càng ngày càng tốt, nhưng nàng không cólòng dạ đi hưởng thụ cảm giác thoải mái mà Tích Như bóp chân chonàng, suy nghĩ ẫn xoay quanh chuyện xảy ra ban ngày, vẫn đang rối rắmvì sao Như phi lại nhằm vào nàng và Trình Ngọc Dao.
”Tích Như, ngươi nói gần đây bản cung và Trình thường tại có làm chuyện gì không?” Lạc Tử Hân thuận miệng hỏi một câu.
Tích Như nghiêng đầu, suy nghĩ tìm tòi, khẽ cong miệng lên, nói: “Hình nhưkhông có, gần đây Trình thường tại rất ít đến Uyển Trữ cung này, chủ tửcũng rất ít đi đến chỗ nàng. Nhưng ban ngày hôm nay lại đi cùng Lục quýnhân.”
”Hôm nay bản cung cũng không nói gì, trước hôm nay thì sao?” Lạc Tử Hân tức giận chặn nàng.
”Lúc trước...” Tích Như cau chặt mày, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lẩmbẩm nói, “Muốn nói có, chỉ có ngày đó nương nương cùng Lục quý nhân vàTrình thường tại cùng nhau tản bộ, sau đó hai người bọn họ đi bắt trộm,sau đó nương nương bị vu oan?”
Lộ Toàn? Tên này gõ một cái ởtrong lòng Lạc Tử Hân nặng nề, đột nhiên nàng nhớ tới hôm nay Như phivào cửa là an ủi kinh sợ, giọng điệu kia căn bản có chứa hận ý, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này? Thoạt nhìn Như phi nhận định là oan uổng nàngđều không phải thật sự là oan uổng, Như phi tin lời Lộ Toàn, đã có thểxem như vậy, chuyện này có quan hệ gì với Như phi, nhắm trúng nàng khiêu khích rõ ràng như thế? Chuyện này càng ngày càng làm cho người ta khóhiểu.
Lộ Toàn... Lạc Tử Hân khẽ đọc tên người này, trong lòng đột nhiên ngừng lại, hình như có hiểu ra.
”Tích Như, bản cung có việc cho ngươi đi làm, ngươi đưa tai lại đây.” Khôngchờ Tích Như có phản ứng gì, Lạc Tử Hân liền nói nhỏ ở bên tai nàng mộtlúc. Mặc dù Tích Như thấy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu theo lời chủ tửnói đi làm.
Lộ Toàn ở Càn Tây sở chỗ ở dĩ nhiên không có người,có thể còn chưa tới kịp thu dọn di vật, cho nên tạm thời còn chưa cóngười khác vào ở. Bây giờ Tích Như đang đứng ở gian ngoài, thật ra cũngkhông biết vì sao chủ tử muốn nàng tới nơi này, nói là bảo nàng đến xemtrong phòng này có gì đặc biệt, chỉ là đây không phải chuyện nhỏ, mặc dù Tích Như đến nơi này, nhưng không biết rốt cuộc muốn tìm cái gì.
Lộ Toàn từng là thái giám bên người Hoàng đế được sủng ái nhất, mặc dù địa vị không bằng thái giám tổng quản Phó Hổ, nhưng bất luận phẩm cấp vẫncoi trọng đãi ngộ, không thể bại bởi Phó Hổ, cho nên ở Càn Tây sở, hắncũng có được một gian phòng độc lập, bởi vì chỗ độc lập, chung quanhcũng không có những người khác ra vào, Tích Như ra vào ở đây, thật cũngkhông có người nhìn thấy.
Tích Như đang định vào nhà, lại ngheđược trong phòng phát ra âm thanh cực kì nhỏ của tiếng khóc nước mắtròng ròng. Tích Như hoảng sợ, chạy nhanh núp thân mình lui ra, ngồi xổmtrước cửa sổ, vụng trộm xem vào trong, mà khi nàng nhìn người bên trongkhóc nước mắt ròng òng thì cả kinh rụt mạnh người xuống, thiếu chút nữaphát ra tiếng kêu. Nàng gắt gao che miệng mình, mệnh lệnh cho chính mình tỉnh táo lại.
Chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tích Như lạiđến nơi ở của Lộ Toàn, nhưng lại khéo như vậy biết được bí mật này,người bên trong ôm di vật của Lộ Toàn khóc là Như phi.
Như phi lại khóc vì Lộ Toàn? Phát hiện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tích Như.
” Đức Toàn (1), làm sao chàng lại đi như vậy, đời này, ta nợ ngươi cònchưa trả đâu.” Như phi thì thào tự nói với y phục đó, nhẹ nhàng khócnói.
(1) Ở đây chỉ Lộ Toàn nhưng mình không hiểu sao tác giả viết như vậy.
Im lặng trong chốc lát, lại nghe bên trong có âm thanh nói nhỏ: “Đức Toàn, lúc trước vì sao chàng muốn vào cung? Ta và chàng duyên phận đã hết,làm sao chàng lại vì ta chịu khổ một đao kia, dẫn đến đoạn tử tuyệt tônkhông tính, còn không công đánh mất tính mạng. Vì ta, chàng muốn tìm mọi cách vơ vét của cải... Đều là ta hại khổ chàng.”
”Chàng yên tâm, mối thù của chàng ta nhất định sẽ giúp chàng báo thù, ai hại chàng, ta sẽ khiến họ chôn cùng chàng.”
Nhìn thấy tất cả làm Tích Như khâm phục sát đất với chủ tử, có thể dự liệuđược việc này, liền trở lại Uyển Trữ cung liền nói lại tất cả sinh độngnhư thật cho Lạc Tử Hân. Thật ra Lạc Tử Hân rất muốn nói cho Tích Như,nói cho nàng biết đường đi đến chỗ Đức Toàn, cũng không phải chính mìnhcó khả năng thấy được một màn này, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, tuyằng nàng phái Tích Như đi đến chỗ đó, chỉ là loáng thoảng cảm tấy có thể tìm được chút manh mối ở chỗ Lộ Toàn, thật ra trong lòng cũng khôngnghĩ chút gì, chỉ là, vận khí của Tích Như quá tốt.
Nghe Tích Như nói đến đây, dĩ nhiên Lạc Tử Hân hiểu ra toàn bộ rồi. Như thế nào nàngcũng không có nghĩ đến, thế nhưng Lộ Toàn lại là người tình cũ của Nhưphi, Lộ Toàn lại si tình đến nỗi vào cung làm hoạn quan vì nàng, cũngkhó trách Như phi sẽ hận thấu xương người hại chết hắn. Chỉ sợ thời gian sau này của nàng và Trình thường tại phải cẩn thận, nếu nữ nhân nàyhận, nhất định là đánh đến chết.
Lạc Tử Hân nhớ kết cục bi thảmcủa kiếp trước, nhớ tới Như phi xử lí tất cả của mình, đáy lòng sinh hàn ý, trong lòng biết lúc này đây nhất định phải tiên hạ thủ vi cường (2).
(2) tiên hạ thủ vi cường: trích trong câu “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương” trong “Tôn Tử binh pháp“. Ý nghĩa là ra tay trước để dànhđược lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt.
Trình thường tại có thai, Hoàng thượng mừng rõ, lúc này liền bắt đầu liền hạchỉ thăng phẩm cấp của nàng, từ thường tại thăng làm tài tử, lại phânphó Ngự Thiện phòng cùng Thái Y viện chăm sóc.
”Trình tài tử bên kia như thế nào? Thân thể đã hồi phục chưa?” Lạc Tử Hân vừa đọc sách vừa hỏi Tích Như.
”Vâng, hôm qua nghe Yên Nhi nói, chủ tử nhà nàng tinh thần tốt lên rất nhiều,bên này Thái y lại kê chút thuốc dưỡng thai, lúc này khí sắc đã tốt hơnnhiều.” Tích Như cười nói, “Vừa rồi đi Thái Y viện thì thấy Yên Nhi lấythuốc dưỡng thai, còn cùng nàng hàn huyên vài câu.”
Lạc Tử Hângật đầu, lại chuyển lực chú ý về quyển sách, thuận miệng nói: “Tích Như, Ngự Thiện phòng cho ngươi mang canh hạt sen đến đây sao?”
”Vâng, đã mang đến, lúc này còn hơi nóng, chờ nguội chút nô tỳ liền mang chongài.” Tích Như vội vàng trả lời, ngừng lại một chút, còn nói, “Ngày hôm nay lúc đi lấy canh thấy Tú Vân trong cung Như phi, lén lút ở cửa NgựThiện phòng nhìn đông tới nhìn tây, không biết muốn làm gì. Sau nàng lại còn đụng phải nô tỳ, làm hại nô tỳ thiếu chút nữa làm đổ canh, lại cóthể không xin lỗi.”
Tích Như bĩu môi thở dài, có lẽ trong lòngnàng vẫn rất bất mãn với Tú Vân kia, lại bởi vì người ta là người củaNhư phi, cũng không thể tức giận, chỉ có thể lải nhải vài câu trước mặtchủ tử nhà mình.
Từ trong sách Lạc Tử Hân ngẩng đầu lên, ánh mắtngưng một chút, con ngươi thâm trầm kia không khỏi làm cho Tích Nhưhoảng sợ, cho là mình nói sai cái gì rồi, khẽ cúi đầu không dám nhiềulời nữa.
Nhưng trong lòng Lạc Tử Hân cũng không phải để ý mâuthuẫn của Tích Như và Tú Vân, mà là rốt cục Tú Vân kia muốn làm cái gì ở Ngự Thiện phòng. Đột nhiên trái tim nàng mạnh mẽ co lại, bàn tay nắmthành nắm đấm, dây cung trong đáy lòng kia đột nhiên căng đứt.
Như phi, ngươi sẽ gây bất lợi cho Trình tài tử sao?
”Thuốc dưỡng thai của Trình tài tử đưa đi chưa?” Giọng nói của Lạc Tử Hân lãnh liệt, làm Tích Như cả kinh run run.
”Vâng, bây giờ hẳn là đã đưa đi.” Tích Như không rõ nguyên nhân chủ tử hỏi câu này, nhưng thấy sắc mặt khác thường của chủ tử, trong lòng cũng khẩntrương lên không hiểu được.
Không được, mặc kệ thuốc dưỡng thaikia có vấn đề hay không, nàng nhất định phải đến ngăn cản Trình tài tửuống. Nghĩ, nàng liền bảo Tích Như đi đến Vọng Vân Hiên.
LúcTích Như đi đến còn cách cửa phòng vài chục bước chân, liền nghe đượcgiọng nói của Yên Nhi truyền đến: “Chủ tử, uống bát thuốc dưỡng thai này đi.”
Trong lòng Tích Như quýnh lên, bước nhanh hơn, nhưng không ngờ quá mức nóng vội bàn chân đá vào một cục đá, ngã trên đất.