Rất nhanh đã đến thọ yến của Thái hậu, mọi người đều đến Thừa Lộ điện. Lúc Lạc Tử Hân tới, đã có hai phần ba người đến, cho nên tới không sớm không muộn, sẽ không làm người ta thấy đột ngột.
Chỉ chốc lát sau, mọi người lục tục đến đông đủ, người nên đến đã đến, người không nên xuất hiện cũng không xuất hiện ở đây. Lúc này Hoàng thượng và Thái hậu cũng đã giá lâm, đúng lúc Hiền phi cũng đến, dường như thái độ của Hoàng thượng với Hiền phi đã khôi phục như xưa.
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, cho dù Hoàng thượng kiêng kị Lâm thái phó, dù sao hắn cũng là phụ thần không thể thiếu của Đại Vũ quốc, cho nên đơn giản Hoàng thượng cũng chỉ là vắng vẻ Hiền phi lúc đầu, chỉ tiếc rất nhiều người không hiểu đạo lý trong đó, còn tự cho là đúng, cho rằng Hiền phi đã thất sủng. Hiện nay nhìn Hoàng thượng và Hiền phi vừa nói vừa cười, tình cảm rất tốt, trong mắt một số người hiện lên cảm xúc bất an, chỉ sợ trước kia đã đắc tội Hiền phi.
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng lắc đầu, tầm nghĩ trong cung này luôn có vài người không nhìn thấu tình hình, nhưng lúc đó chẳng phải mình cũng như vậy, nếu không kiếp trước cũng không bị thảm bại như vậy. Nàng có chút tự giễu khẽ cười khổ, chuyển qua, liền thấy Thục phi thướt tha lắc mông đi tới đây.
Hôm nay Thục phi mặc cung trang màu lam, cổ áo thêu đính ngọc trai sáng bóng chói mắt, lụa mỏng vẽ theo đường cánh tay. Trên váy dài màu lam dùng kim tuyến thêu một đoá hoa sen trông rất sinh động, tinh xảo loá mắt, làm cho không ít người chăm chú nhìn nàng, tróng ánh mắt chứa bao nhiêu hâm mộ và đố kỵ.
Lần này, Thục phi diễm lệ mà không xa hoa, hơn hẳn các phi tần khác, nhưng lại kém Hoàng hậu và Thái hậu, đây đúng là tranh phục phù hợp, không thể không khiến người ta khâm phục.
Lạc Tử Hân nhìn y phục màu lam đơn giản kia vô cùng quen mắt, suy tư nửa ngày mới nhớ ra là y phục ngày đó cùng Trình thường tại giao cho chỗ Thục phi. Chẳng biết tại sao nàng thấy bộ y phục này, trong lòng cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.
"Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu, chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn." Thục phi nhẹ nhàng quỳ lễ, dâng lên thọ lễ.
Thái hậu vừa lòng, mỉm cười cho nàng ta ngồi. Thục phi đứng lên liếc mắt nhìn Hiền phi đang nói giỡn với Hoàng thượng, mặt ngọc hiện lên sự không vui, ánh mắt đố kỵ rất rõ ràng.
Cùng là thất sủng, Hiền phi có thể được sủng ái, mà mình cũng hai năm, cũng không có thể được Hoàng thượng sủng ái, trong lòng luôn cảm thấy bất bình.
Trong lòng nhớ kỹ việc này, bước chân cũng nặng một chút, chỉ cảm thấy trên người lỏng ra, quay đầu lại, chỗ đính ngọc trai lại rơi xuống, lăn đi. Chung quanh truyền ra tiếng thổn thức, ẩn chứa ý cười.
"A." Thục phi không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn giật mình lập tức không biết làm thế nào, khuôn mặt thanh nhã nhất thời xấu hổ đỏ bừng.
"Thục phi, sợi chỉ của ngươi không chắc." Rốt cục, con ngươi của Hoàng thượng chuyển từ người Hiền phi đến người Thục phi, cố nén cười.
Lời này của Hoàng thượng không thể nghi ngờ là trên tuyết thêm sương, mọi người xung quanh Hoàng thượng cũng chế nhạo, tiếng cười ngày càng lớn, khiến Thục phi khó chịu.
"Nô tì..." Thục phi còn muốn nói nhưng xấu hổ không biết nói cái gì. Ánh mắt của nàng đảo không ngừng, dường như dừng một khắc, rất nhanh thu hồi ánh mắt, sợ hãi nhìn Hoàng thượng.
Nhưng Trình thường tại vẫn cảm nhận thấy ánh mắt ngắn ngủi lúc đó, đôi mắt không nhịn được co rút lại. Biến hoá thật nhỏ đó rơi vào trong mắt Lạc Tử Hân, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, chỉ sợ Trình thường tại sau này sẽ không an lành.
"Hoàng thượng, cái này gọi là rơi châu nở hoa, cát tường hiện ra, biểu hiện cho Đại Vũ quốc sẽ được khai chi tán diệp, phồn vinh hưng thịnh, dụ ý rất tốt." Lạc Tử Hân đứng lên, giải vây cho Thục phi.
"Lời này vô cùng tốt, Trữ phương nghi tuệ chất lan tâm, nghe nói đàn rất hay?" Thái hậu cười nói.
Lạc Tử Hân cười nhẹ, khẽ hành lễ, nói:"Khả năng đánh đàn của thần thiếp cũng chỉ coi là biết đàn thôi, không thể sánh bằng tay nghề làm vòng của Thục phi."
"A? Cái này mới mẻ, ai gia mới nghe lần đầu." Thái hậu nâng hai hàng lông mày, hai tròng mắt chuyển về phía Thục phi.
Thục phi nghe Trữ phương nghi vừa nói, thật ra rất kinh ngạc, nàng làm sao biết được bản lĩnh đó của nàng. Nhưng theo ánh mắt Trữ phương nghi, Thục phi thấy những hạt ngọc trai tán loạn, nhất thời hiểu rõ ý tứ của Trữ phương nghi.
"Khởi bẩm Thái hậu, nô tì chỉ là nhàn rỗi nên mới làm, nếu Thái hậu thích nô tì có thể làm cho ngài một cái vòng." Thục phi tươi cười.
"Vậy thì tốt quá, ai gia có nhãn phúc. Nhưng, Thục phi, ngươi tính làm như thế nào?" Thái hậu cười đến nhu hoà.
"Chính là nó." Thục phi cười chỉ những hạt ngọc trai, tiếp theo sai người nhặt lên, thuận tay tạo một kiểu dáng vòng trang sức độc đáo.
"A, thật khéo."
"Tay thật khéo."
Âm thanh tán thưởng ở chung quanh vang lên, Thục phi thấy được ánh mắt hâm mộ của các phi tần, cũng nhìn thấy ánh mắt vừa lòng và kinh hỉ của Thái hậu và Hoàng thượng thì trong lòng nàng cạn sạch vẻ lo lắng.
"Thái hậu, nếu ngài thích, thiếp liền tặng dây chuyền này cho người, chúc ngài phúc thái an khang." Thục phi đưa dây chuyền cho Thái hậu.
"Tốt, ai gia sẽ nhận, theo lời nói của Trữ phương nghi, ai gia cũng mời rượu mọi người, chúc Đại Vũ quốc hưng thịnh." Thái hậu nâng chén nói to.
"Chúc Thái hậu nương nương phúc thọ an khang, Hoàng thượng long thể an khang." Chúng phi tần cùng nhau nâng chén.
Sau đó, Thái hậu liền bắt đầu nói chút thân phận, tiếp đó là một số tiết mục ca múa, mọi người đều chú ý tới những tiết mục đó.
Lạc Tử Hân đảo mắt lén lút xem xét Thục phi, lúc này nàng ta đã tìm được chỗ ngồi, cùng mọi người thưởng thức các màn biểu diễn, ánh mắt mang theo chút trấn an cùng thưởng thức.
Thục phi cũng có chút hảo cảm với Trữ phương nghi. Nhớ rõ lần trước việc Huệ tần rơi xuống nước, cũng là Trữ phương nghi này giảng hoà. Đây là lần thứ hai nàng giảng hoà giúp mình, thoạt nhìn, nàng ta quả là người thức thời. Nghĩ đến đây, khoé miệng Thục phi khẽ giương lên.
Vẻ mặt đó của Thục phi, bị Lạc Tử Hân thấy rõ. Nàng giải vây cho Thục phi, là cố ý muốn lấy lòng nàng, có lẽ trong lòng nàng ta đã có thêm hảo cảm với mình. Trước mắt mà nói, mặc dù phẩm cấp của chính mình không nói là thấp, nhưng cũng không phải là cao, lấy lòng một người gần như phi tử thất sủng, dường như người ta thấy cũng không đáng giá, nhưng dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng, lại là chính nhất phẩm một trong tứ phi, chuyện tương lai có ai có thể biết trước nhiều hơn Lạc Tử Hân. Ưu thế của nàng chính là sống lâu hơn người khác một đời, cho nên nàng hiểu được tương lai của Thục phi.
Nhưng, Thục phi cũng không phải là người thường, sẽ không bởi vì vài câu nói giải vây của Lạc Tử Hân mà xoá bỏ khúc mắc với Trình thường tại. Quả nhiên, sau mấy ngày, liền nghe nói Trình thường tại bị Thục phi gọi đến, truy vấn chuyện y phục, liên tục ba ngày, nàng đều cúi đầu suy nghĩ trở về cung.
"Trình thường tại, ngày hôm nay Thục phi lại gọi muội đến?" Lạc Tử Hân đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lại thấy Trình Ngọc Dao hai mắt đỏ bừng đi đến.
Trình Ngọc Dao gật đầu, có chút âm thanh khóc, nói:"Trữ phương nghi tỷ tỷ, thần thiếp oan uổng, thật sự không động tay động chân gì vào bộ y phục của Thục phi, nhưng nàng..."
Thanh âm của Trình Ngọc Dao có chút nghẹn ngào, không có nói thêm gì nữa.
"Cho nên Thục phi liên tục mời muội qua đó?" Lạc Tử Hân nâng cao giọng.
"Có thể là do muội không nói nguyên nhân." Trình thường tại cúi thấp đầu, hốc mắt hồng, "Trữ phương nghi, tỷ có thể nghĩ cách giúp muội không, muội thực sự không thể chịu nổi câu hỏi của Thục phi mỗi ngày. Ánh mắt của nàng..."
Con ngươi của nàng rụt lại.
Lạc Tử Hân nghe tới liền trầm tư, thầm nghĩ Thục phi này rất hẹp hòi, ở Thọ yến của Thái hậu tạo ra một truyện cười lớn như vậy, trong lòng tự nhiên muốn tìm người xả giận, cho nên Trình Ngọc Dao phải đứng chịu mũi sào. Dù sao cho dù có phải là Trình Ngọc Dao gây ra hay không, ở trong lòng Thục phi vẫn nhận định như vậy.
Nhưng, lấy tính cách của Thục phi, nếu Trình Ngọc Dao không thừa nhận chuyện này, nàng ta sẽ tuyệt đối không để yên, cho nên biện pháp duy nhất là làm cho Thục phi cảm thấy chuyện này không có liên quan gì tới Trình Ngọc Dao.
Thật ra trong lòng Lạc Tử Hân cũng không bài xích Trình Ngọc Dao, trừ Lục Nguyệt Nặc, có lẽ nàng là người đối tốt với nàng nhất. Chỉ là chuyện này, mình cũng không tiện ra mặt, nếu không sẽ làm mất hết hảo cảm mà nàng vất vả tạo nên, thật sự không đáng.
"Ngọc Dao muội muội, muội thấy chuyện này nên làm thế nào?"
Mày Trình Ngọc Dao nhăn lại, suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn lắc đầu, nàng thật sự không biết phải làm sao.
"Thật ra, chuyện này phải làm cho Thục phi biết được ai mới chính là đầu sỏ thì mới có thể giải quyết được." Lạc Tử Hân lạnh nhạt mở miệng, có lẽ nàng có thể nói cho Trình Ngọc Dao, còn nên làm thế nào, chỉ có thể dựa vào chính nàng.
Dường như Trình Ngọc Dao suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hiểu ra cái gì, nắm lấy cánh tay Lạc Tử Hân, vội la lên:"Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ biết ai làm? Mau nói cho muội biết, được không?"
Nhìn khát vọng trong mắt Trình Ngọc Dao, Lạc Tử Hân ngầm thở dài, nói:"Chẳng lẽ muội thật sự không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó đi cùng ta tới đưa y phục cho Thục phi sao?"
Hai mắt Trình Ngọc Dao mê mang nhìn Lạc Tử Hân, dường như không hiểu được lời nàng nói.
"Lúc trước đại hoàng tử nhận bộ y phục đó." Lạc Tử Hân thản nhiên nói.
Trình Ngọc Dao giật mình, rốt cục hiểu ra ý tứ của Lạc Tử Hân, nhất thời trợn hai mắt, che miệng lại, vô cùng khiếp sợ:"Cho nên, căn bản chuyện này chính là ..."
Lạc Tử Hân lẳng lặng nhìn nàng, không cần phải nhiều lời nữa.
"Muội đã biết nên làm thế nào, đa tạ tỷ tỷ." Khuôn mặt tái nhợt của Trình Ngọc Dao lộ ra nụ cười.
"Ngọc Dao muội muội." Lạc Tử Hân gọi lại Trình Ngọc Dao, hơi do dự một chút, nói:"Nhớ kỹ, bảo vệ chính mình."
Chuyện này trôi qua mấy ngày, dường như tất cả đều gió êm sóng lặng, rốt cuộc cũng không nghe nói Thục phi làm gì Trình Ngọc Dao, Lạc Tử Hân cũng thả lỏng, tâm tư của Trình Thường Tại cũng như trẻ nhỏ dễ dạy.
Vừa nghĩ tới, đã nghe được Tâm Nhuỵ nói:"Nương nương đã nghe nói gì chưa? Trình thường tại bị Hoàng hậu phạt quỳ."
"Tại sao?" Vốn Lạc Tử Hân đang vẽ tranh nhất thời dừng lại, sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía Tâm Nhuỵ.
"Nô tỳ không biết, trong cung người ta nói thật sự không rõ ràng, chỉ biết là nàng đã quỳ cả ba ngày." Tâm Nhuỵ nhún vai, tiếp tục mài mực cho Lạc Tử Hân.
Ba ngày, thật là đã phạm trọng tội mới có thể như vậy? Trình Ngọc Dao chỉ là một thường tại nhỏ nhỏ, làm sao lại đắc tội Hoàng hậu?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Tích Như hốt hoảng chạy vào, theo sau còn có thái giám tổng quản Phó công công.
Vẻ mặt Tích Như khẩn trương nói:"Nương nương, bọn họ nói..."
Tích Như còn chưa nói xong đã bị Phó công công cướp lời, nói:"Trữ phương nương nương, Hoàng hậu nương nương cho mời."
Thái giám tổng quản đích thân đến đây mời nàng đến gặp Hoàng hậu, chỉ sợ hôm nay việc bất thiện, nhân tiện hỏi:"Xin hỏi Phó công công, hoàng hậu tìm Bổn cung có chuyện gì?"
Phó công công âm hiểm cười, nói:"Hoàng hậu nương nương hoài nghi Trữ phương tham dự việc mưu hại, mời nương nương đi đến đó."
"Mưu hại? Bổn cung mưu hại ai?" Lạc Tử Hân nâng cao âm lượng.
Phó công công đều không có nói gì, chỉ là cười thâm ý, vung tay lên nói:"Nương nương, mời."