Huệ tần chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tử Hân, dường như là đang nghiên cứu một vậy quý hiếm,ánh mắt không ngừng nhìn lên nhìn xuống. Lạc Tử Hân cảm giác trái timmình muốn nhảy ra ngoài, chạy nhanh đến, quỳ trên mặt đất, đầu cúi rấtthấp, dường như sẽ đụng vào mặt đất.
Huệ tần vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, không nói tiếng nào, ánh mắt kia làm cho cả người Lạc Tử Hân sợ hãi.
"Quỷ, có quỷ ... A... " Xuất hồ ý liêu (1) , đột nhiên Huệ tần kinh hoàng hét lên, thét chói tai liền xoay người chạy đi.
(1): Bất ngờ, bất thình lình.
Lạc Tử Hân rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Huệ tần, lạinhìn chính mình, nhưng đây cũng chỉ là y phục thái giám bình thường, sao lại có quỷ?
Mang theo đầy một bụng nghi hoặc đi, nhưng khôngcó thời gian cho nàng nghĩ nhiều, bởi vì hiện tại nàng cần phải giảiquyết vấn đề an toàn của nàng trước đã, cho nên bước nhanh hơn về tớiUyển Trữ cung.
"Nương nương, nô tỳ giúp ngài chải đầu. Tối hôm qua ngài giống như ngủ không được ngon giấc." Tâm Nhuỵ đỡ Lạc TửHân rời gường chải đầu rửa mặt, đêm qua một đêm chưa ngủ, nghĩ đến việcmẫu thân nói với nàng, chỉ cảm thấy tâm tình rất hỗn loạn, chỉ là đếnsáng sớm, đôi mắt đã lộ cuồng thâm.
"Không có gì, nhưng thậtra tay của ngươi làm sao vậy?" Lạc Tử Hân nhìn đến một vết thương trêntay Tâm Nhuỵ, không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau khi nha đầu kiatrải qua bước ngoặt đó, thân thể cũng không bằng lúc trước, cho nênthường ngày Lạc Tử Hân cũng quan tâm nàng nhiều hơn một chút, ở phươngdiện này Tâm Nhuỵ cũng rất cảm kích chủ tử. Chỉ là Tâm Nhuỵ là một người tương đối nội liễm (2) , không thường nói nhiều, cho nên đối mặt với sự quan tâm của chủ tử, nàng cũng chỉ mỉm cười nói không có vệc gì.
(2): sống nội tâm
Nhưng Lạc Tử Hân chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tâm Nhuỵ, cho nêntrầm mặt xuống, giọng điệu hơi sắc bén nói:"Như thế nào, ngay cả bảncung mà ngươi cũng không nói thật?"
"Nô tỳ không dám." TâmNhuỵ cụp mắt. "Là Hu tần nương nương, ngày hôm trước nàng đụng vào nôtỳ, nói là có .... Có quỷ. Vết thương trên tay là do không cẩn thận bịđụng vào. "
Theo lời nói của Tâm Nhuỵ, nàng nhớ tới tình cảnhbuổi tối hôm qua khi hồi cung gặp Huệ tần, dường như giống với lời TâmNhuỵ nói, không khỏi ngạc nhiên nói:" Sao lại có quỷ?"
TâmNhuỵ lắc đầu nói:"Chuyện này nô tỳ không biết, chỉ là gân đây dường nhưHuệ tần có chút kì lạ, nghư nói trong cung có rất nhiều người nói nànghay nói nhưng lời mọi người không hiểu."
"A?" Lạc Tử Hân kéodài ngữ điệu, lâm vào trầm tư. Từ hôm xem vở kịch cũng không có gặp quaHuệ tần, chẳng lẽ ngày ấy sau khi bị Thái hậu phạt quỳ nên kích thích?Nhưng cá tính tuỳ tiện của nàng ta không đến mức thế.
Đangsuy nghĩ thì đột nhiện một trận đau đớn truyền đến, chỉ nghe thấy TíchNhư vừa mới vào phòng hét chói tai : " Nương nương, rắn!"
Theo hướng ngón tay Tích Như chỉ, cuối cùng ánh mắt của Lạc Tử Hân và TâmNhuỵ cũng tập trung đến trên bắp chân của nàng : " A ..."
Nhất thời Tâm Nhuỵ hoa dung thất sắc (3), sắc mặt trắng bệch nhìn con rắn nhỏ trên đùi Lạc Tử Hân.
(3) Hoa dung thất sắc: Hoa dung: ý chỉ phái nữ, thất sắc : khuôn mặtnhợt nhạt không có màu sắc => cụm từ ý nói người phụ nữ sợ hãi đếnnỗi khuôn mặt thay đổi biến sắc phai màu.
Nhưng thật ra Lạc Tử Hân không khoa trương như hai người bọn họ, ngược lại thấy thú vị nhìncon rắn nhỏ này nói:" Ai, ăn no không?"
Trong phòng có tiếngsụt sịt, có lẽ loại phản ứng của chủ tử thật là bày tỏ ở ngoài mặt. LạcTử Hân mỉm cười, lấy hộp son trên bàn ném về phía con rắn nhỏ, coi nhưcon rắn nhỏ cũng biết điều, kéo lấy hộp son đó bỏ trốn mất dạng.
"Còn không mau đi mời Thái y." Lạc Tử Hân khẽ quát một tiếng, hai nhahoàn mới như mới tỉnh mộng, một người chạy như điên tới Thái Y Viện, một người vội vàng cho nàng ằm lên giường .
"May mà con rắn nàykhông có độc, nương nương chỉ cần chút thuốc trị thương là được." SởLăng Thiên vừa nói vừa đắp thuốc cho nàng.
"Cũng chỉ là một con rắn nhỏ thôi, không cần khần trương như vậy. Tích Như, lấy chút trà đến, bản cung uống xong là ổn."
Thấy Tích Như rời khỏi phòng, Lạc Tử Hân nháy mắt, đè thấp âm thanhnói:" Sở Lăng Thiên, gần đây ngươi có đi đến Viên phủ không?"
Sở Lăng Thiên sửng sốt, nhất thời lý giải được nguyên nhân vì sao nàngsai Tích Như đi , cười nhẹ nói:" Gần đây Lăng Thiên có đi đến Viên phủthăm Viên bá phụ và bá mẫu, thân thể hai vị lão nhân gia vẫn khoẻ."
"Vậy là tốt rồi, nếu lần sau ngươi đến Viên phủ, không biết ngươi cóthể giúp bản cung truyền tin cho Lạc Tử Hân, chính là nha hoàn lần đóngươi đã gặp không ?" Lạc Tử Hân khẽ nâng mắt, ánh mắt chờ mong nhìn Sở Lăng Thiên.
Sở Lăng Thiên mỉm cười nói:"Nương nương đã phânphó, thần nhớ rõ nàng, ngày ấy ở Viên phủ người đứng bên cạnh nươngnương, là cô nương có chút ngại ngùng đó phải không?"
Lạc TửHân cười ngọt ngào, nói:"Trí nhớ của Sở Thái y thật tốt. Nàng ta làngười ta mang về ở trên đường, nhưng ta thấy nàng giống tỷ muội của ta,bây giờ ta vào cung, cũng nhớ nàng ấy nhiều. Ngươi nói hộ ta với nàng,bảo nàng chăm sóc tốt bản thân, hơn nữa hi vọng nàng chăm sóc mẫuthân ta, thân thể mẫu thân ta không tốt."
Từ trong lòng,nàng lấy ra một chút bạc giao cho Sở Lăng Thiên, còn nói:"Bạc đó giaocho nàng, ta biết Viên gia không thiếu bạc cho nàng, đó coi như là mộtchút tấm lòng của người làm tỷ tỷ như ta đưa cho nàng,làm cho nàng sốngtốt hơn."
Sở Lăng Thiên gật gật đầu, tiếp nhận bạc trong tay nàng, nói:"Nương nương yên tâm, Lăng Thiên nhất định sẽ làm được."
Khoé miệng Lạc Tử Hân cong lên, bạc đó đến tới tay Viên Tiêm Vũ, tấtnhiên nàng sẽ hiểu được hàm ý trong lời nói, hẳn là có thể đi quan tâmmẫu thân mình một chút. Viên Tiêm Vũ là một cô gái có lòng nhiệt tình,nếu không năm đó nàng cũng sẽ không chuộc nàng ra khỏi kỹ viện đến Viênphủ, tin tưởng sự uỷ thác này của nàng, nàng ấy sẽ không ngồi yên khôngđể ý đến.
"Vậy cám ơn Sở Thái y." Lạc Tử Hân đứng lên, tỏ vẻcảm tạ, lại quên trên chân mới có thương tích, lảo đảo một cái thiếuchút nữa thì ngã sấp xuống đất, Sở Lăng Thiên kinh ngạc lập tức tiến đến đỡ nàng.
Đúng lúc sự giúp đỡ này lại làm cho Lạc Tử Hân ngãvào trong lòng Sở Lăng Thiên, tay hắn đỡ eo nàng, nhìn con ngươi trongsuốt như nước màu đen của nàng, thế nhưng hắn lại nhất thời thất thần,đáy lòng kéo ra một tiếng lòng khác thường.
Theo ánh mắt của hắn, Lạc Tử Hân nhìn thấy được nhiệt độ dịu dàng trong đó, trong lòng mơhồ kinh ngạc, cái ánh mắt đó là có ý tứ gì, nàng hiểu. Chỉ là, trong lúc này bọn họ không nên có tình cảm như vậy tồn tại.
"Sở Tháiy, buông bản cung ra." Lạc Tử Hân nhẹ nhàng nói nhỏ, một câu hai ýnghĩa như vậy, con ngươi Sở Lăng Thiên hơi lạnh nhạt đi.
"Trữtần tỷ tỷ..." Đột nhiên có âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh của hai ngườilúc này, Sở Lăng Thiên giật mình một cái, vội vàng buông Lạc Tử Hân ra, lùi về phía sau mấy bước.
"Thần đi xuống lấy thuốc cho Trữtần nương nương, nương nương nghỉ ngơi cho tốt." Sở Lăng Thiên vội vànglấy hòm thuốc, bất an nhìn khách không mời mà đến Lục Nguyệt Nặc này một cái, rồi vội vàng rời đi.
Dường như Lục Nguyệt Nặc nghĩ tớicái gì nhìn bóng lưng Sở Lăng Thiên, sau một lúc lâu, xoay người, nhìnLạc Tử Hân, nói: " Tỷ tỷ, các người ... "
"Hắn là nam nhântốt, nhưng ta là nữ nhân của Hoàng thượng, cho nên sự ưu tú của hắncũng không thuộc về ta." Lạc Tử Hân trừng mắt nhìn, cười đến lạnh nhạt.
Lục Nguyệt Nặc nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, cười nói:" Thế thì tốt,làm ta sợ muốn chết. Đúng rồi, nghe nói người bị rắn cắn?"
Lạc Tử Hân nhìn chân của mình, nói:" Đừng lo, chỉ là một con rắn nhỏ không có độc, không có gì đáng ngại."
Lục Nguyệt Nặc đau lòng kéo nàng vào lòng, hai tỷ muội nói chuyện một lúc.
Trong cung này không có gì là bí mật đáng nói, không bao lâu,mọi ngườiđều biết tin tức Trữ tần bị rắn cắn, các cung phi đều lục đục đến UyểnTrữ cung ân cần thăm hỏi, Hoàng hậu cũng đến đây hỏi tình trạng, đạikhái là muốn tìm ra người mưu hại, nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Cuối cùng, lợi dụng kết quả ngoài ý muốn, yêu cầu Thượng Cung cục dọn dẹpcảnh vật chung quanh trong cung.
Nhưng, Lạc Tử Hân cũng không nghĩ như vậy, con rắn kì quái này tới, vậy trong đó tất nhiên là có lýdo, cũng không nói nhiều, đợi sau khi mọi người rời đi, liền gạt mọingười trong Uyển Trữ cung, lén lút ra ngoài.
Trên người conrắn kia dính son phấn của nàng, một mạch tha đi, theo dấu để lại, còn sợ không tìm ra ngươi sao? Lạc Tử Hân thấp giọng lầm bầm, lần theo dấu vết để lại mà đi.
Quả nhiên như nàng dự đoán, dấu màu đỏ này dùnhạt, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra, cho nên theo đường đi liền tìm được nơi con rắn nhỏ đến. Con rắn nhỏ tất nhiên sẽ trở về chỗ của nó, nàng thậtmuốn xem, con rắn này là do ai thả ra.
Chỉ là, khi Lạc Tử Hân nhìn thấy dấu màu đỏ dừng lại ở Toàn Phúc cung thì nàng không khỏi giật mình sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng tự nói:" Huệ tần?"
Cho dùnàng và Huệ tần không tính là hữu hảo, nhưng cũng không phải là địchnhân (4) , nếu Huệ tần muốn hại người, cũng không nên liệt nàng làmngười đầu tiên, cuối cùng chuyệ này là sao?
(4): địch nhân : kẻ thù.
Hết sức tò mò, Lạc Tử Hân ngẩng đầu nhìn tường cao của cung, đã cảmthấy có quyết định. Trong hai ngày này, trong lòng nàng đặc biệt cảmkích võ công và y thuật lúc trước lão sư phụ khất cái (5) dạy cho nàngtrước kia, chỉ tiếc người đã chết, nếu không nàng nhất định sẽ đưa chongười thật nhiều bạc để cảm tạ người, bởi vì vài thứ này đã giúp ích cho nàng rất nhiều.
(5): khất cái : ăn xin => lão sư phụ khất cái: ý chỉ người sư phụ già là một người ăn xin.
Khinh công của Lạc Tử Hân rất kém , nhưng bây giờ muốn bò lên bờ tường đócũng không tính là việc khó, cho nên rất nhanh nàng đã ghé đầu vàotường, lén lút nhìn vào bên trong. Một màn bên trong kia làm cho nàngchấn động.
Chỉ thấy Huệ tần cho con rắn nhỏ vào trong bình, cẩn thận cho nó ăn, vẻ mặt rất kì quái.
Quả nhiên con rắn này là do Huệ tần nuôi dưỡng, đến cuối cùng thì tạisao nàng lại làm chuyện như vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Lạc Tử Hân trămtư khó giải. (6)
(6): trăm tư khó giải: trăm vấn đề không có cách giải quyết.
Đang lúc nàng suy nghĩ , đột nhiên thấy vẻ mặt của Huệ tần khẩn trương, hếtnhìn đông lại nhìn tây. Lạc Tử Hân kinh sợ, sợ là sẽ bị nàng phát hiệnra ngay trong lúc đó,chạy nhanh rụt đầu, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Huệ tần lấy một con rắn từ trong bình ra, nhìn nó thật lâu,trong con ngươi hiện lên sự dữ tợn mà Lạc Tử Hân chưa từng thấy qua,nàng nhất thời cảm thấy toàn thân chấn động, cảm giác lạnh đó chạy thẳng vào đáy lòng.
Đột nhiên con rắn nhỏ bị Huệ tần thả ra, vèomột chút đã không thấy tăm hơi, Lạc Tử Hân chấn động, chạy nhanh bụmmiệng sợ chính mình kêu lên.
Theo ánh trăng, có một chút ánhsáng yếu ớt xuất hiện, Lạc Tử Hân khẽ cong khoé miệng, vận khí của nàngthật đúng là tốt. Chỉ thấy nàng tóm mạnh, con rắn kia đã nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nàng đắc ý cười, loại công phu bắt rắn này cũng là do vị sư phụ khất cái dạy, xem ra hiểu rõ thật sự tốt, có chúttiếc nuối giống như tự thì thào:" Sư phụ, nếu người còn sống, thì thậtlà tốt biết bao. Nếu người có thể trọng sinh cùng ta, thì thật là tốtbiết bao."
Đột nhiên, con rắn nhỏ ngọ ngoạy vài cái, Lạc TửHân kinh ngạc dùng sức đè nó lại, dùng sức đập đầu rắn, con rắn nhấtthời không nhúc nhích. Tâm tình nàng thả lỏng một chút, đắc ý nói:"Ngươi còn dám kiêu ngạo với bản cô nương, bây giờ thông minh chứ!"
Cho nên nói, người ta không thể vui mừng quá sớm, cái này gọi là vuiquá hoá buồn, thường phát sinh trên những thời điểm người ta đắc ý nhất. Nhưng sau đó Lạc Tử Hân thật sự vui quá hoá buồn, chỉ lo bắt rắn giếtrắn, nhưng đã quên mất chính mình còn đang ở trên tường nhà người ta,sau khi buông lỏng, chân trượt xuống, cả người liền rơi xuống.
"A, sư phụ khinh công người dạy không dùng được." Thân thể Lạc Tử Hânrơi xuống không nhịn được kêu lên, lần này mà ngã xuống không chết cũngtàn tật, cứu mạng a!
Nhưng tiếng kêu của nàng cũng không giảm được xu thế ngã xuống của nàng.
"A. .." Nàng không nhịn được sợ hãi kêu thành tiếng.