Mơ Ước Đã Lâu

Chương 68: Đã trở lại



Một cuộc điện thoại cũng không ôn hòa, chỉ là một cuộc nói chuyện hời hợt, không có chút nội dung nào, hai bên đều đè nén bản thân, cố gắng không quá đặt nặng cuộc nói chuyện này.

Cúp máy, Kiều Tây một mình trong phòng hơn nửa tiếng, mới rửa mặt sửa soạn ra ngoài, trước mặt người ngoài cô chưa từng nhắc đến Phó Bắc hay nhà họ Phó, thậm chí cũng chưa từng nói cho Kiều Kiến Lương và Đường Nghệ, xem điều này như một bí mật.

Dãy số lạ kia gọi đến rất thường xuyên, ban đầu là một tuần một lần, càng về sau dường như là mỗi ngày đều gọi, có khi bận việc ở công ty không nghe máy, chỉ có thể đến tối mới gọi lại.

Ngăn cách đã lâu, có thể nói thêm mấy câu với đối phương đã là xa xỉ rồi.

Cho đến sáu tháng cuối năm, mọi việc ở Giang Thành đều đã đâu lại vào đấy, vụ án quan thương cấu kết đã hoàn toàn phai nhạt, không còn người chú ý. Nhà họ Triệu đã nhảy vọt lên, nhà họ Trần cũng theo lần này từng bước lên cao, một số công ty như ngôi sao mới nổi đầy hứa hẹn dần trỗi dậy trong lĩnh vực kinh doanh, Chính phủ quy hoạch lại một lần nữa, chuyển dời trọng tâm phát triển ở Giang Thành sang lĩnh vực sản xuất và thông tin điện tử, thông qua ý tưởng phát triển về xúc tiến đầu tư theo cụm và hướng đến mục tiêu phát triển chất lượng cao.


Kiều Tây muốn chăm lo công ty, phải chú ý nhiều hơn về chính sách này. Các công ty dưới danh nghĩa nhà họ Kiều phát triển không tệ, không nằm ngoài dòng chảy thời đại.

Trong thời gian này, có công ty lặng lẽ suy tàn, có công ty một bước lên mây, chính sách thay đổi dẫn đến một loạt ảnh hưởng, nhưng nhìn tổng thể đều là cục diện tích cực, chất lượng cuộc sống của người dân ở Giang Thành ngày càng tăng cao.

Tháng tám ánh mặt trời chiếu rọi, Đường Nghệ thường xuyên chạy đến đại viện, mỗi ngày đều đến tìm Kiều Tây, cô đã sắp nghiên tam (nghiên cứu sinh năm ba, sắp tốt nghiệp), vốn dự định tìm việc hoặc xin ở lại dạy, rối rắm cân nhắc hồi lâu vẫn quyết định đi thi, tiếp tục học, mục tiêu tương lai chính là về Bách Khoa dạy học.

Tiền đồ của Đường Nghệ ngày càng sáng lạn, được giáo sư đánh giá cao, kế hoạch của cô là thi Giang Đại, cố gắng đến liều mạng.


Kiều Tây không giúp được nhiều cho cô, việc có thể làm là giới thiệu vài giảng viên nổi tiếng, thỉnh thoảng đi ăn đi uống, giữa bạn bè không cần nói quá nhiều, tất cả đều biểu hiện trên hành động.

Đường Nghệ không biết chuyện nhà họ Phó, thậm chí không biết rõ việc Phó Bắc tạm thời rời khỏi Giang Đại, có khi sẽ chủ động nhắc đến người này, hậu tri hậu giác, cuối cùng cô cũng phát hiện Phó Bắc không còn ở Giang Đại.

"Mình nghe người ta nói, giáo sư Phó được cử đi học, có lẽ phải nửa năm một năm nữa mới có thể trở về."

Kiều Tây không giải thích, giống như vô ý liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng ở đối diện, ừ một tiếng.

Đường Nghệ tiếc hận, không hiểu vì sao, nghĩ rằng Phó Bắc vừa đến Giang Đại, đúng lúc đang là thời điểm mấu chốt để phát triển sự nghiệp, rõ ràng luôn được đánh giá cao về chuyên môn và từ phía nhà trường, sao đột nhiên lại được cử đi học, cô cảm khái đôi câu, cảm thấy đáng tiếc.


"Chỉ mới nhậm chức được nửa năm, sau này trở về còn không biết sẽ thành cái dạng gì, không hiểu nổi Giang Đại có ý gì, không phải đây là đang trì hoãn người ta sao." Cô không rõ tình hình thực tế, không biết đây chỉ là lý do của người bảo lãnh, đây là kết quả thỏa thuận giữa Phó Bắc và Giang Đại.

Kiều Tây biết điều này, nhưng không nói ra.

Tiệm hình xăm không mở cửa trong thời gian dài, ban đầu Kiều Tây có thời gian sẽ ghé qua, sau này thì ngày càng ít, thậm chí còn không đến phố Thất Tỉnh, trong tiệm sớm đã phủ bụi, chủ nhà gọi điện hỏi, còn tưởng rằng Kiều Tây đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết người không sao còn muốn tiếp tục thuê nhà, chủ nhà không còn hỏi đến nữa.

Kiều Tây muốn mua lại chỗ này, như vậy cũng thuận tiện hơn, nhưng chủ nhà không bán. Cô sẽ không ở lại công ty, chung quy là thương trường không thích hợp với cô, không quen với dáng vẻ giả dối trên thương trường, mở một tiệm hình xăm của riêng mình, làm chuyện mình muốn làm thì tốt hơn.
Sau khi thân thể Kiều Kiến Lương dần chuyển biến tốt đẹp, cũng dần giúp xử lý một chút việc đơn giản, bây giờ thân thể ông còn cách rất xa thân thể khỏe mạnh trước kia, trong thời gian ngắn tiếp nhận lại công việc như trước là không thể, xuất huyết não mang đến một loạt di chứng khó hồi phục, như đi đứng không thuận tiện, nói năng không lưu loát và một vài bệnh vặt khác.

Từ sau khi gặp chuyện không may đến nay, cảm giác tồn tại của đứa em trai kế kia ở trong nhà ngày càng thấp, thằng nhóc này cũng từ từ im lặng, giống như một người câm điếc. Chung quy lại thì con người cũng sẽ dần trưởng thành theo thời gian, không biết là đã nghĩ thông suốt hay chưa, cậu ta thay đổi thành dáng vẻ không còn giống như che giấu cảm xúc ra bên ngoài như trước kia, mà cả người trở nên thâm trầm nội liễm, tuổi không lớn nhưng lại mang dáng vẻ lòng dạ thâm sâu.
Việc Kiều Kiến Lương phát bệnh, đã mục nát trong lòng cậu ta, cậu ta không nói thì ai cũng không biết.

Lần trước tuy Kiều Tây nghi ngờ, nhưng cho đến giờ, mắt thấy không có gì xảy ra, cũng không còn điều tra sâu vào, dù sao kiểu gia đình chắp vá thì càng khó khăn hơn, chỉ cần Chu Lâm và Chu Mỹ Hà không cố ý gây chuyện thì cô sẽ không quan tâm.

Kế hoạch du học của Chu Lâm đã định, trường học đã sớm liên hệ, cậu ta dựa vào năng khiếu mới miễn cưỡng được đi Canada, trường học xem như cũng khá, không uổng công Chu Mỹ Hà hai ba năm này chạy trước chạy sau.

Trước khi đi cậu ta cãi nhau với Chu Mỹ Hà, ngày xuất ngoại vẫn là Kiều Kiến Lương không nhìn được, để Kiều Tây đưa đi.

Bởi vì suy nghĩ sai lầm của mình thiếu chút nữa làm chết một mạng người, Chu Lâm có từng hổ thẹn hay hối hận cho hành vi của bản thân hay không, ai cũng không biết, chỉ là trước lúc lên máy bay, phát hiện Chu Mỹ Hà không đến đưa tiễn mình, chỉ có một mình Kiều Tây, một chàng trai cao lớn vẫn không nhịn được mà đỏ mắt.
Chu Mỹ Hà đánh mắng, đối xử không tốt với cậu ta, nhưng trong lòng cậu ta, bà ta vẫn là mẹ ruột của mình, là thân nhân cùng chung huyết thống thân thuộc nhất với cậu ta, quan hệ không thể cắt đứt, bởi vì hôm qua cãi nhau, ngày xuất ngoại, Chu Mỹ Hà thật sự nhẫn tâm không đến tiễn cậu ta...

Cậu khẽ cắn môi, nghẹn không hé răng.

Có lẽ là Kiều Tây quá thiện tâm, nhớ đến cậu ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cuối cùng bình tâm tĩnh khí nói một câu.

"Đến bên kia... Chăm chỉ học tập."

Một chút cô cũng không thích mẹ con họ Chu này, thậm chí là chán ghét, nhưng giây phút này đột nhiên mềm lòng, cũng không còn mâu thuẫn, dù sao kẻ đáng giận cũng có lúc đáng thương, làm người cảm thấy thương tiếc.

Chu Lâm cúi đầu không nói một lời, hồi lâu sau, mới trả lời như muỗi kêu: "Cảm ơn."
Kiều Tây thu lại lòng tốt, không lại quan tâm nhiều thêm.

Đưa tiễn đơn giản và xa cách, thời gian vừa đến, kiểm vé lên máy bay, bay lên bầu trời xanh thẫm.

Trong mắt mọi người, lần này chỉ là tạm thời xa cách, ai cũng không ngờ đến hơn một tháng sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Mỹ Hà càng không đoán được bản thân đã bỏ lỡ điều gì.

Có đôi khi mọi chuyện chính là một vòng nhân quả, khi đó Kiều Kiến Lương phát bệnh Chu Lâm cố ý kéo dài thời gian hại người, kết quả lại gặp báo ứng, đi một vòng lại xảy ra trên người cậu ta.

Mâu thuẫn của hai mẹ con họ Chu, Kiều Tây không tham gia, chuyên tâm làm việc của mình, buổi tối khi trò chuyện với Phó Bắc, cô chỉ thuận miệng nhắc đến, Phó Bắc cũng không để tâm việc đó.

Sự thay đổi xuất hiện vào cuối tháng tám.
Kiều Tây đại diện công ty tham gia một bữa tiệc từ thiện, đại diện các công ty đều tham dự, trận thế khá lớn, trên cơ bản những người có uy tín ở Giang Thành đều đến tham dự.

Cô cũng chỉ đến dạo chơi một chút, không ngờ lại có thể như thế, càng không đoán được lại gặp được Phó Bắc ở đây.

Đoạn thời gian sóng gió đã hoàn toàn qua đi, cô cho rằng ít nhất phải nửa năm nữa nhà họ Phó mới trở về, không ngờ đêm nay lại có thể nhìn thấy người này. Trong điện thoại, đối phương cũng chưa từng nhắc đến một câu, cố ý giấu giếm, quả thực là một bất ngờ lớn.

Không ít người ở đây kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Bắc, không ai dám đến bắt chuyện, đến ly rượu cũng không dám mời, sợ dính phải quan hệ gì.

Phó Bắc cũng chưa từng có giao thiệp gì với những người này, cả đêm ánh mắt đều phóng lên bóng dáng màu đỏ không xa kia - - Đêm nay Kiều Tây trang điểm xinh đẹp hấp dẫn nhiều ánh mắt, một thân váy đỏ thẫm quả thực lóa mắt, rước lấy không ít ánh mắt và lời bắt chuyện.
Kiều Tây và người này liếc mắt nhìn nhau, tay cầm ly rượu hơi siết lại, vừa nói chuyện với những người khác, vừa trộm đánh giá bên kia.

Thời gian quyên tiền kéo dài hai tiếng, sau khi kết thúc phần lớn mọi người không rời đi, mà tiếp tục ở lại xã giao bên trong, tìm lão tổng quen biết nói chuyện hoặc làm gì đó. Phó Bắc đi trước, đi ra bên ngoài nhìn nhìn Kiều Tây phía bên này, Kiều Tây ngầm hiểu, chậm chạp khoảng mười phút mới theo người khác đi ra ngoài, giao chuyện còn lại cho thư ký Trần xử lý.

Phó Bắc không đi xa, sau khi nhìn thấy ở cửa lớn xuất hiện bóng dáng màu đỏ, mới không nhanh không chậm đi đến chỗ đậu xe.

Nơi đậu xe tương đối khuất, không dễ bị phát hiện, kiều tây đi rất chậm, nửa ngày mới đi qua.

Lên xe, ai cũng không nói gì, khởi động xe, chạy về bên phố Thất Tỉnh, đến căn hộ của Kiều Tây.
Tuy nơi này không có người ở, nhưng thời gian trước Kiều Tây có liên hệ công ty vệ sinh đến dọn dẹp, cho nên cũng không bừa bộn, ngược lại lại rất sạch sẽ, vừa vào cửa, không vội bật đèn lên.

Vào thời điểm này lời nói lại như quá mức bạc nhược, không có mấy tác dụng, chỉ có hành động mới có thể biểu đạt được ngàn vạn nỗi lòng này. Kiều Tây vừa đóng cửa lại, đã bị đối phương ôm sát, Phó Bắc nâng mông cô, ôm đến bên sofa, cô muốn trò chuyện, không ngờ còn chưa mở miệng, môi đỏ đã bị chặn lại.

Cảm giác xâm nhập đã lâu ập đến, như có hàng vạn sợi tơ đan vào nhau, từng vòng từng vòng trói chặt lại, làm trái tim mạnh mẽ đập vang dội, đầu ngón tay Kiều Tây không tự chủ được mà khẽ co lại, đối mặt với sự cường thế của người này, lần đầu tiên từ sâu trong lòng cô chấp nhận thỏa hiệp, lặng lẽ đón nhận.
Một nụ hôn như muốn hút sạch hơi thở của cô, cướp đoạt từng nhịp thở, chưa từng lui bước, cũng không muốn lui bước.

Kiều Tây nâng tay bám vào lưng Phó Bắc, nhanh chóng vứt bỏ giày cao gót, trực tiếp ngồi quỳ trên đùi người này, sau khi hôn một lúc, thì chuyển từ bị động sang chủ động.

Bàn tay cô vuốt ve lên vai, sau gáy Phó Bắc, chạm đến thân thể gầy gò của người này, thời gian này thật sự cũng quá gầy rồi, vừa chạm vào chỉ toàn xương, không biết trong lòng là cảm giác gì, cực kỳ nghẹn khuất, mọi cảm xúc đều hóa thành hành động, hôn lấy cánh môi đối phương.

Váy đỏ trên người, phác họa lên các đường cong hoàn mỹ trên cơ thể, bởi vì kích động, hơi thở của Kiều Tây hơi có chút bất ổn, ngực phập phồng lên xuống, cô đưa tay phủ lên gáy đối phương, chủ động kề sát vào Phó Bắc, đưa bản thân đến trước mặt người này.
Phó Bắc chỉ yên lặng ôm lấy cô.

Ánh trăng đêm nay càng thêm tỏa sáng, ánh sáng trắng bạc, ánh trăng mông lung mờ ảo, từ cửa sổ chiếu vào nơi góc này.

Tình yêu mãnh liệt như thủy triều dâng cao, liên tục cuộn trào, cắn nuốt tâm trí và sự bình tĩnh, kéo lấy hai người cuốn vào trong, cùng đắm chìm trong tình yêu này.

Hôn xong, hơi tách nhau ra, Kiều Tây không nhịn được vuốt ve đường nét sườn mặt và chiếc cằm trơn bóng của Phó Bắc.

Phó Bắc tiến đến nhẹ nhàng hôn mổ một cái lên môi cô, khẽ nói: "Kiều Tây..."

Thanh âm mang theo cảm xúc lưu luyến nồng đậm, kèm theo vài phần khắc chế tha thiết, cùng với sự dịu dàng không thể kiềm chế.

Kiều Tây cúi xuống gần như chạm sát vào mặt cô.

"Ừm."

Phó Bắc ôm chặt vòng eo gầy của cô, lại gọi: "Kiều Tây - -"

Kiều Tây lại đáp lại.

Phó Bắc lại từng cái từng cái chạm vào môi cô, lại khẽ gọi như nỉ non: "Kiều Kiều."
Lần đầu tiên gọi như thế, không giống với những người khác, tiếng gọi này rất nhẹ rất dài, bên trong như hàm chứa hàng vạn tình cảm phức tạp khó tả. Chia xa đã lâu, cùng với nỗi bất an lo sợ trước đó, đến bây giờ như đã mất mà tìm lại được, nồng liệt lại kiều diễm.

Kiều Tây khẽ dừng, rồi hé môi đáp lại.

Ánh trăng ẩn vào mây trời, trong phút chốc phòng khách chìm trong bóng tối, mặc dù cách nhau gần đến vậy, đa dán chặt vào nhau, nhưng vẫn không thể nhìn rõ nhau, bóng đêm như có thể phóng đại cảm xúc con người lên gấp nhiều lần, có thể từ bảy phần cảm thụ khuếch đại lên đến mười hai phần, thắp lên ngọn lửa nồng nhiệt đang lụi tàn.

Cảm giác bên tai ấm áp và ướŧ áŧ, Kiều Tây khép hờ mắt.

Niềm vui khi cửu biệt trùng phùng, ngã vào nhau.

Váy đỏ hạ xuống, rơi trên đất.
...

Kiều Tây nằm dựa trên vai Phó Bắc hỏi: "Ngày mai phải đi sao?"

Sóng gió chỉ mới qua, nhà họ Phó hẳn không thể trở lại nhanh như thế, còn rất nhiều rắc rồi chưa xử lý.

Cuối cùng cô cũng thừa nhận bản thân luyến tiếc, khi chưa gặp nhau còn có thể bình tĩnh mà kiềm chế, bình tĩnh mà chịu đựng, nhưng khi nhìn thấy, lại như nước ngấm vào đất, không thể chia lìa, sau tất cả vẫn không muốn đối phương lại rời đi, sau khi cân nhắc hồi lâu mới hỏi ra miệng.

Phó Bắc không trả lời, một lát sau, nghiêng đầu hôn lên yết hầu cô, khe khẽ nói: "Không đi, sẽ ở lại."

Kiều Tây cảm thấy ngứa, rụt cổ lại, cảm xúc lúc này không biết có phải là vui mừng hay không, dù sao trong lòng cảm thấy nong nóng trương trướng, cô ôm chặt đối phương hơn một chút, eo khẽ động, hoa dâm bụt sau thắt lưng ấm áp và tươi sáng, càng thêm nở rộ dưới ánh trăng sáng bạc, theo động tác vặn người lúc lơ đãng của Kiều Tây, nhị hoa và cánh hoa đỏ rực động lòng người cũng nhẹ nhàng đung đưa, thể hiện sự vui sướng của chủ nhân.
Cả hai ôm chặt nhau, quấn quýt bên nhau, tận hưởng giây phút đoàn tụ này.

Sau khi vào phòng, ôm nhau nằm xuống, sau một lúc lâu yên tĩnh lại, Kiều Tây mới lại hỏi: "Sau này có dự định gì?"

Công ty của nhà họ Phó đang bị thu hẹp đáng kể, sau này cũng không được như xưa, bên phía trường học thì Kiều Tây không biết, không rõ kế hoạch tương lai của Phó Bắc là gì.

Trời nóng, gió điều hòa mát mẻ, cực kỳ thoải mái.

Hỏi xong, cô dựa vào gần một chút, nghiêng người kề bên cánh tay Phó Bắc. Trên người cô mang theo mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, Phó Bắc nghiêng đầu, lại liếc mắt nhìn xuống, cũng nghiêng người, sau đó vòng tay ôm người vào lòng.

"Trước đợi một thời gian, khai giảng rồi lại về trường."

Hiện thời nhà họ Phó còn đang chịu thương tổn, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, cũng không thể kém hơn được nữa, mặc dù hiện tại không làm gì, nhưng những tài sản đã tích lũy trước kia cũng đủ để cả nhà sống qua ngày, huống hồ nhà họ Phó bây giờ còn chưa đến mức suy tàn, sau khi kinh doanh sa sút, một mình ba Phó cũng đủ để ứng phó, Phó Bắc lại không muốn tham gia vào công việc của gia đình, dự định tương lai chỉ làm một mình.
Không cần đoán Kiều Tây cũng biết việc cô có thể về lại trường chắc chắn không dễ dàng, tất nhiên đã trải qua một số khúc chiết, xảy ra chuyện lớn như vậy, sau này muốn thuận buồm xuôi gió cũng không dễ dàng gì.

Sau một lúc lâu im lặng, cô nghiêng đầu dựa vào ngực người này, "Vậy sẽ về lại căn hộ bên kia sao?"

Phó Bắc ậm ừ, bây giờ vẫn chưa thể nghênh ngang trở về đại viện, hơn nữa cũng không muốn về, nhà họ Phó chỉ có một mình cô trở lại, khiêm tốn mà làm việc, nói xong, cô tìm đến môi Kiều Tây, đồng thời nắm lấy tay cô, dịu dàng bóp nhẹ hai lần, đặt bàn tay mảnh khảnh kia lên người mình.

"Qua hai ngày nữa lại đi." Người này khẽ nói, đầy ẩn ý.

Ban đầu Kiều Tây nghe không hiểu, đợi đến khi đầu ngón tay chạm lên làn da hơi lạnh của đối phương, bỗng dưng lập tức hiểu ra.
Phó Bắc ôm cô nằm lên người mình, môi áp lên viền tai cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv