Nước đọng thấm ướt quần tây xám, nhất thời hiện ra một mảnh đậm hơn, Kiều Tây có làn da trắng lưng bàn chân cũng trắng, dưới ánh đèn dìu dịu trên quần tây sẫm ướt hiện lên đối lập rõ nét.
Kiều Tây muốn tránh thoát, đáng tiếc bị Phó Bắc bắt được mắt cá chân, hơn nữa đầu gối thật sự rất đau, đau đến nỗi cô hít vào một hơi.
Sức người này rất lớn, nắm đến nỗi mắt cá chân cô hiện lên một vòng đỏ.
Kiều Tây vẫn luôn không thích như vậy, dù là bây giờ hay bất cứ thời điểm nào, đều không thích, Phó Bắc vẫn cứ bình thản như không, không chút dấu vết giành lấy quyền chủ động, cứ như dù cho xảy ra chuyện gì vẫn đều nắm chắc trong tay, không thể bị lay động.
Loại thái độ này thật làm người ta phiền chán.
Nhưng Kiều Tây cũng biết được mặt khác của người này, mặc dù bình thường Phó Bắc nghiêm túc thanh lãnh, trong xương cũng không phải ôn hòa lịch sự, tựa như thời điểm ở trên giường, cô cũng bắt lấy mắt cá chân của Kiều Tây như thế này, nhưng không đặt trên đùi, mà là đặt ở đầu vai, càng nhiều thời điểm, người này cũng có một chút bệnh, giam cầm Kiều Tây, mạnh mẽ làm ra hành động thân mật đến thẹn.
Kiều Tây không thích mạnh bạo, bao gồm cả thời khắc này, nhưng cô cũng không giãy ra, có người giúp cô xử lý vết thương cớ sao lại không chịu, dù sao cũng không cần cô tự động tay, chỉ là trong lòng vẫn không thoải mái như cũ, thừa lúc Phó Bắc hơi lỏng tay, đột nhiên đưa chân đến phía bụng dưới của đối phương.
Quả thực là xem quần áo Phó Bắc như khăn lông, cô cố ý như thế.
Phó Bắc có chút thích sạch sẽ, bình thường trên bàn có chút nước thôi cũng phải lau đi lau lại hai ba lần, bây giờ lại không có phản ứng gì, cũng không thèm để ý mấy chi tiết nhỏ này.
Một quyền đánh vào vải bông, dùng sức lớn cũng không tốt, Kiều Tây chưa hết giận lại đá chân vào người cô, nhưng sức không lớn, động tác rất nhẹ, chỉ là cơn tức có chút lớn. Tính tình cô xưa nay ngạo kiều, khi còn tuổi nhỏ bị oan uất gì cũng sẽ không hé răng, dần dần lớn lên, thì sẽ phát giận, nhưng không phải kiểu cãi vã, dù sao ai chọc cô thì cũng sẽ bị khinh bỉ lại.
Phó Bắc giống như là không có cảm giác gì, còn kéo cẳng chân gầy nhỏ của cô không cho động, cúi người xử lý chỗ trầy da.
Dùng cồn rất khó chịu, đã sát trùng rồi cũng không cần phải dùng nữa, Phó Bắc biết cô sợ đau, nên động tác rất nhẹ.
"Té ngã?"
Kiều Tây cứng nhắc nói: "Không cẩn thận."
Đường mưa trơn ướt, còn mang dép tông ra ngoài, dễ bị té ngã.
"Trời mưa thì cẩn thận một chút." Phó Bắc nói, hiếm khi nhẹ nhàng như vậy.
Kiều Tây cũng không cảm kích, cũng không đáp một tiếng.
Cũng may Phó Bắc không tiếp tục chọc cô, xử lý miệng vết thương xong trước rồi lại nói.
"Cô đến đây làm gì?" Kiều Tây hỏi, rõ là không chào đón Phó Bắc đến đây, cô sẽ nhận ý tốt của Phó Bắc, nhưng sẽ không nhận người. Hẳn là không thèm để ý mới đúng, mỗi khi nghĩ đến xế chiều hôm nay, trong cổ họng như nghẹn một thứ gì đó, cũng không phải để ý nhiều, xét đến cùng vẫn là không cam lòng.
Đại đa số mọi người đều vậy, biến hóa bất định, bị sự không cam lòng khống chế, không liên quan đến tình cảm.
Phó Bắc nói: "Cùng một người bạn ăn cơm gần đây, nên ghé qua."
Bạn, chắc chắn là Thu Ý Nùng rồi. Dạo trung tâm thương mại mua quần áo xong, còn có thể cùng nhau ăn bữa cơm, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.
"Ừ." Thanh âm Kiều Tây có chút lạnh nhạt.
Phó Bắc nâng mắt lên, chợt thoáng thấy cách đó không xa có đặt mấy túi mua hàng, là cửa hàng trong trung tâm thương mại này, ngẩn ra, lập tức nhìn nhìn Kiều Tây, trong mắt ẩn chứa trăm ngàn cảm xúc, xử lý miệng vết thương xong, đứng dậy, hỏi: "Khăn lông ở đâu?"
"Tự tôi sẽ lau, không cần cô làm." Kiều Tây nói, bước chân khập khiễng đi vào toilet lấy khăn, lại đi ra tìm giày mang vào.
Da bị trầy một mảng lớn, đi một chút cũng đau, quay đầu thoáng nhìn Phó Bắc đứng ở nơi đó, trong lòng lại nóng lên, cơn tức vừa lên, đi không vững thiếu chút lại ngã sấp xuống, ngay sau đó được đối phương đỡ lấy, Phó Bắc thật sự chỉ đỡ ở một vị trí, không vịn ở tay hay vị trí khác, chỉ lại là đỡ eo cô, trông rất thân mật.
Với ai cũng đỡ lấy phần eo, cũng không chút rối rắm do dự.
Hoàn toàn không che giấu sự bài xích, Kiều Tây phiền chán kéo tay cô ra, tự mình đứng vững, tiếng nói lạnh lùng: "Không cần cô giúp, tự tôi có thể đi."
Vết thương bị rướm máu, trở nên đỏ sẫm. Phó Bắc trực tiếp bế người lên, đặt lên chiếc ghế vừa rồi, đè cô lại, kiên nhẫn nói: "Đừng lộn xộn, cần làm gì thì tôi giúp em."
"Tôi không cần cô giúp!"
Từ nhỏ đến lớn, hai người chưa từng cãi nhau đến đỏ mặt, cho dù là khi Kiều Tây phát giận, Phó Bắc cũng đều chịu đựng, cô vẫn luôn như thế, dù cho chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không đổ gục, chỉ có ngẫu nhiên khi đối diện với Kiều Tây, thoáng có chút bất đồng. Cô không đáp lời, để tránh cãi nhau, tự mình làm lấy, lấy khăn lông trong tay Kiều Tây, cúi người giúp lau sạch vết nước còn đọng lại.
Trước kia cũng là như thế này, nhưng khi đó không phải là hai người cãi nhau, mà là Kiều Tây và mẹ Kiều cãi nhau, tính tình khi còn là cô bé mười mấy tuổi còn ngang ngược, bị chọc giận lại chạy đến Giang Đại. Phó Bắc cho đến bây giờ đều là một vẻ, yên lặng, làm một chút chuyện vụn vặt.
Có lẽ là đang dung túng, cho phép Kiều Tây làm càn, nhưng thời gian đã thay đổi, Kiều Tây không còn cần phương thức này nữa.
"Xế chiều đến trung tâm thương mại sao?" Phó Bắc hỏi, nhưng giọng điệu chắc chắn.
Kiều Tây không trả lời.
"Tôi cũng đi cùng với người bạn này, đi mua quần áo." Phó Bắc nói, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, cảm giác người trước mắt có chút không kiên nhẫn và kháng cự, còn nói: "Chủ nhật này cô ấy phải đi xem mắt."
Cô đoán được có thể đã xảy ra chuyện gì, xem như là đang giải thích. Cũng không phải đang dỗ Kiều Tây, đây đều là thật, chỉ là lược bớt một ít không cần thiết, ví dụ như chiều nay là cô đến tìm Thu Ý Nùng, nhờ người ta giúp một số việc, vừa lúc muốn đến phố Thất Tỉnh, mượn nước đẩy thuyền đưa một cái nhân tình, Thu Ý Nùng mở miệng mời, nên cô đồng ý.
Mạng lưới quan hệ của nhà họ Thu rộng, cũng không khác gì nhà của Trần Thạc.
Nghe được hai chữ "Xem mắt", Kiều Tây cứng đờ, sắc mặt trở nên ý vị sâu xa, hơi mím môi, sau một lúc lâu mới nói: "Liên quan gì đến tôi chứ..."
Ngẩng đầu nhìn túi mua hàng đặt trên quầy, Phó Bắc nói tiếp lời cô: "Cô ấy vào cùng một cửa hàng giống em, lúc đó khoảng bốn giờ."
Thu Ý Nùng là đàn chị đồng môn của Phó Bắc, bây giờ lại là đồng nghiệp, cư xử như thế cũng bình thường, có mấy hành động cũng có thể hiểu được.
Kiều Tây hơi mím môi, im lặng không nói.
Kỳ thực rất nhiều việc Phó Bắc đều biết, nhưng rất ít khi giải thích. Trong lòng Kiều Tây cũng rất kỳ lạ, đối với lời giải thích vừa muốn nghe lại vừa không muốn nghe, nhưng cũng không quá mức để ý, cô phiền chán tìm giày mang vào, kéo chân khập khiễng bước đi.
Đầu gối bị trầy da, chắc chắn không thể lái xe, tuy rằng tiểu khu cũng khá gần nơi này, nhưng đi bộ về cũng không được, chỉ có thể bắt xe.
Phó Bắc muốn chở cô về, cô không đồng ý, sau khi mưa to, con phố lại trở nên náo nhiệt, cũng không dễ bắt xe, rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn là ngồi xe người này.
"Tôi đưa em lên."
Kiều Tây bỏ người này qua một bên, "Không cần."
Phó Bắc lại cố ý muốn đưa, ở cổng tiểu khu có bảo vệ, ban đầu là đỡ người, khi vào thang máy đến tầng mười hai, cô gần như là ôm lấy Kiều Tây.
Đến cửa nhà, Kiều Tây vừa tìm chìa khóa vừa nói: "Đến đây thôi, cô về đi."
Nhưng đôi phương dường như không nghe hiểu tiếng người, "Đợi lát nữa tôi sẽ về."
Những ngày mưa phiền chán, cửa sổ sát đất chỗ cuối hàng hiên được mở một nửa để thông gió, tầng lầu khá cao, gió thổi lung lay, bên ngoài lại đang mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu lộp bộp đánh vào kính cửa sổ.
Trong phòng khách tối đen, khi cửa vừa đóng lại không có tia sáng nào lọt vào nổi, phía sau có một người dán vào, ấm áp, Kiều Tây hơi không được tự nhiên, giật giật người, không ngờ eo lại bị kìm lấy. Cô muốn đưa tay bật đèn, nào ngờ Phó Bắc cũng đưa về hướng đó, không biết là cố ý hay không.
Phó Bắc dựa vào rất sát, gần như là ôm cô vào trong lòng, kỳ thực từ khi vào cửa đến giờ, chỉ mất vài giây, Kiều Tây lại vô cùng kỳ quái, hơi thở nóng rực của đối phương, như có như không phả vào gáy cô, người nọ nghiêng người sang, hơi thở nóng rực dừng bên viền tai cô.
Cô lập tức dời đi, đưa tay bật đèn.
Cũng trong lúc này, Phó Bắc cũng đưa tay lên.
Đèn không bật lên, hai bàn tay chạm vào nhau, Kiều Tây ngẩn người, theo bản năng muốn thu tay lại, kết quả lại đột nhiên bị nắm lấy.
Cả hai đều là vô ý, chỉ vừa lúc mà thôi.
Kiều Tây muốn lấy ra, Phó Bắc lại thuận thế nắm lấy, khi ở bên ngoài đều khắc chế, nhưng khi vào nhà, bóng tối lại càng giúp phóng đại cảm xúc hơn, mỗi một hành động nhỏ đều được nâng lên cao.
Cho là người này muốn làm gì, Kiều Tây lập tức nói: "Cô buông ra, đừng ôm tôi."
Những lần trước đều là như vậy, thừa lúc trong bóng tối liền bắt đầu, trước kia là vì tâm tình Kiều Tây tốt, không bài xích, bây giờ thì không giống.
Phó Bắc bắt lấy cả hai tay cô, ôm thật chặt, cằm đặt trên cổ cô, thấp giọng đáp: "Đợi lát nữa lại bật..."
Thanh âm mềm nhẹ, có chút ý tứ dỗ dành. Lần này không còn mạnh mẽ như lúc trước, mà là thuận ý dựa theo Kiều Tây, giống như đang trấn an một bé mèo con, cũng như năm đó dưới gốc đa ở Giang Đại, cúi người xuống trước mặt Kiều Tây, kiên nhẫn hỏi có thể nói chuyện chút không.
Hoàn toàn hạ thấp tư thế của mình.
Kiều Tây giật mình trong giây lát, kỳ thực nên đẩy tay người này ra, chắc chắn có thể kéo ra, nhưng yên lặng một lát, vẫn bất động, tùy ý cái ôm này.
Trên viền tai truyền đến cảm giác nóng ẩm, như có như không, người này đang mềm nhẹ mà an ủi cô, cô ấy hiểu rõ cô, biết rõ nên làm gì.
Kiều Tây chỉ chịu thế này, thế là không từ chối.
Sự ấm áp dần dần chuyển đến sau tai, cần cổ, phần lưng mẫn cảm, những hành động này đều rất dịu dàng, để ý đến cảm nhận của Kiều Tây, chạm đến nơi mềm mại trong lòng cô.
Một người một khi đã buông sự phòng bị, khúc mắc cũng sẽ tạm thời buông xuống.
Bóng đêm tĩnh lặng vô biên vô hạn, bao vây hai người trong đó, Kiều Tây nhắm chặt mắt, ngón tay co chặt lại, cuối cùng tránh thoát khỏi gông cùm, bắt lấy cánh tay bên eo, muốn đẩy đối phương ra. Nhưng bị Phó Bắc phát hiện, đột nhiên người này thoáng buông lỏng ra, lặng yên di chuyển qua phía trước, lại ôm lấy cô.
Khóe môi ướŧ áŧ mềm mại, Phó Bắc nâng tay vuốt ve sườn mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi mặt.
Kiều Tây nghiêng đầu trước, nhưng không tránh được.
"Có phải đang trách tôi không?" Phó Bắc nhẹ nhàng hỏi, kề bên mặt cô.
Kiều Tây có chút kháng cự, cứng ngắt nói: "Không hiểu cô đang nói gì."
Không cần hỏi, chắc chắn chính là vậy, đổi thành một người khác cũng khó mà có thể buông bỏ đơn giản như vậy được, có đôi khi tình cảm như vết xước trên đầu ngón tay vậy, càng cố kéo ra lại càng đau, biết rõ làm thế là sẽ đau, nhưng vẫn cứ muốn kéo ra.
Phó Bắc càng ôm chặt hơn, không cho Kiều Tây thoát ra, cô ôm hơi chặt nhưng lại mềm mại đến lạ, giọng an ủi nói: "Thật xin lỗi..."
Tuy chỉ là ba chữ không chút ý nghĩa gì, nhưng nói hay không lại rất khác biệt. Kiều Tây có chút không thoải mái, nói không rõ là cảm giác gì, điều cô muốn không chỉ là điều này, không phải mấy chữ đơn giản này hay là lời giải thích có thể lật chuyển mọi việc, giãy giụa, cuối cùng vẫn là yên lặng.
Năm đó cô mang tâm tình thế nào, rung động, bàng hoàng, dè dặt cẩn trọng mà yêu thích, tình yêu mãnh liệt, che giấu vô cùng vụng về, tình yêu thiếu nữ không thể che dấu được trước Phó Bắc, cũng không tin Phó Bắc không nhìn ra. Thái độ của người nhà họ Phó, cô đã sớm biết rõ, thậm chí ông nội Phó còn khó chịu nổi khi giáp mặt, trong sáng trong tối đều là ý muốn cô đừng lại dây dưa với Phó Bắc, cô chịu đựng từng người một, giả ngốc vờ như nghe không hiểu.
Biết được cô thường xuyên một mình chạy đến Giang Đại tìm Phó Bắc, đã nhận ra dị thường, Lương Ngọc Chỉ một mình tìm cô nói chuyện riêng.
"Chúng ta biết con và Phó Bắc tình cảm thân thiết, điều này cũng bình thường, năm đó dì cũng có bạn thân cùng nhau lớn lên, đến bây giờ vẫn còn liên lạc, nhưng giữa bạn bè cũng phải có giới hạn có đúng không, mỗi người đều có chuyện phải làm, không thể mỗi ngày đều buộc vào cùng một chỗ được, tình bạn cũng phải có chừng mực, nếu không dễ gây ra mâu thuẫn."
Hôm đó Lương Ngọc Chỉ nói rất hào phóng thỏa đáng, vừa không nói thẳng ra cũng không nói lời khó nghe, để cô tự hiểu ý.
Kiều Tây ra vẻ không hiểu, hỏi ngược lại: "Không có buộc cùng nhau, chị ấy có chuyện của chị ấy, con cũng có chuyện của con, dì đang hiểu lầm gì rồi sao?"
Sắc mặt Lương Ngọc Chỉ không tốt lắm, ngoài cười nhưng trong không cười, hồi phục một lát, lại rót cho Kiều Tây ly trà, nói: "Không có, dì chỉ nói vậy thôi."
Một buổi nói chuyện cũng không thoải mái, mỗi một câu nói của Lương Ngọc Chỉ đều mang một thâm ý khác, đại khái chính là để Kiều Tây tự giác một chút, đừng quấn quít lấy Phó Bắc mãi không tha, cũng đẩy hết trách nhiệm lên người cô, ý trong lời nói chính là nếu không phải là Kiều Tây, thì sẽ không phát sinh những chuyện này.
Lương Ngọc Chỉ chỉ nói, ấm trà phải có nắp đậy tương xứng mới hợp thành một thể, những thứ khác không thể xứng được, nếu không chính là không ra hình thù gì.
"Nhà chúng ta chỉ có một mình Tiểu Bắc, không có lựa chọn khác, sau này đều phải dựa vào con bé."
Cho đến sau khi Phó Bắc rời đi, Kiều Tây đều có thể hiểu được vì sao, đơn giản chính là người nhà họ Phó tạo áp lực, nhưng khi đó ai cũng khó khăn, người chịu đựng cũng không chỉ một mình Phó Bắc.
Kiều Tây hơi mím môi, cuối cùng không nói một lời.
Mưa dần nặng hạt, lộp bộp dồn dập, âm thanh hạt mưa đánh vào cửa kính ngày càng vang dội, lạch cạch - - lạch cạch - - Mưa còn lớn hơn ban ngày, mây từng tầng từng tầng đen kịt, không một tia sáng.
"Không có gì phải xin lỗi cả, chỉ là sự lựa chọn của cô mà thôi." Kiều Tây nói từng lời một, thanh âm vững vàng bình tĩnh.
Nói rõ không tiếp nhận.
Thân hình Phó Bắc cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve sau lưng cô cũng dừng lại.