Buổi tối trong một nhà hàng sang trọng có hai người đàn ông trung niên cùng một cô gái trẻ đang cùng nhau dùng bữa, hai người đàn ông kia không ai khác chính là Lý Thanh Nghị cùng giám đốc kinh doanh Trương thị Đàm Tùng, cô gái xinh đẹp ngồi ở vị trí chính giữa mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, mái tóc dài ép thẳng màu đen xõa ngang vai, Âu Tịnh Vân đang ở một bên cầm chai rượu rót vào ly của Đàm Tùng.
Âu Tịnh Vân gặp Lý Thanh Nghị trong một buổi chiều tan tầm của vài tuần trước đó, Lý Thanh Nghị khi ấy ngồi phía sau một chiếc xe Land Rover đen bóng sang trọng. Cánh cửa xe phía sau chỉ hạ xuống thấp một chút, người đàn ông trung niên kia ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái đã trầm giọng nói một câu ngắn gọn:
"Lên xe"
Âu Tịnh Vân là thư ký của Hoàng Thế Vinh cho nên có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với cấp trên của Hoàng thị, chính vì thế cô không có khả năng không biết mặt của Lý Thanh Nghị. Lý Thanh Nghị là cổ đông lớn thứ hai của công ty, ở trong Hoàng thị cũng có quyền hạn nhất định, Âu Tịnh Vân cũng không rõ người này muốn gặp mình có việc gì nhưng thật sự không dám chậm trễ mà nhanh chóng lên xe.
Lý Thanh Nghị tại thời điểm ấy đưa ra một lời đề nghị quyến rũ, hơn nữa cũng hứa hẹn cho cô một vị thế cao hơn là thư ký hiện giờ của Hoàng Thế Vinh. Âu Tịnh Vân bị sự phù phiếm kia che mờ mắt, đáy lòng ghen tị chợt dâng cao, trong đầu cô nhớ đến Tô Đồ Lang Quân, rất muốn cho người đàn ông nham hiểm kia nếm mùi ê chề. Tô Đồ Lang Quân chẳng qua là dựa vào Hoàng Thế Vinh mới huênh hoang được, nếu như Hoàng Thế Vinh thất bại trong dự án lớn lần này nhất định sẽ bị giảm vị thế trước công ty, Tô Đồ Lang Quân khi ấy cũng không còn chỗ dựa nữa.
Âu Tịnh Vân mất ba ngày để suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới nhận lời đồng ý với Lý Thanh Nghị, những giấy tờ tài liệu trong dự án lần này, cô là thư ký đương nhiên có cơ hội đánh cắp hay sao chép lại gửi cho Lý Thanh Nghị. Nhưng có một điều Âu Tịnh Vân không thể ngờ tới, đây không phải là cuộc chiến tranh nội bộ của công ty, những thứ cô đánh cắp không phải chỉ cho mình Lý Thanh Nghị biết mà còn cho cả người bên Trương thị biết.
Âu Tịnh Vân sau khi phát hiện ra những chuyện này liền rất hoảng sợ, nhanh chóng muốn cắt đứt liên lạc với Lý Thanh Nghị, có điều một cô gái chưa từng lường trước được sóng gió như cô, đến cuối cùng làm sao Lý Thanh Nghị có thể để cô êm xuôi rút khỏi. Lý Thanh Nghị đe dọa sẽ mang chuyện cô ăn cắp tài liệu cơ mật của dự án cho người công ty đối thủ biết, đến lúc đó không còn chỉ là vấn đề nhân phẩm nữa mà còn là vấn đề pháp luật, bồi thường thậm chí có thể đi tù. Chỉ cần Lý Thanh Nghị phanh phui chuyện này ra, người chịu thiệt sẽ là cô, còn ông ta có thể đứng ngoài cuộc như không liên quan gì, nói gì thì nói ông ta cũng nắm trong tay thế lực và tiền bạc, đối phó với một người không có gì như cô là chuyện rất dễ dàng.
Âu Tịnh Vân cứ tưởng mọi chuyện thật rất đơn giản, chỉ cần cô mang những tài liệu quan trọng kia cho Lý Thanh Nghị biết, Hoàng Thế Vinh sẽ bị thất bại, hơn nữa Hoàng Thế Vinh là con trai của Hoàng tổng, ba của hắn sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì, chuyên cô làm cũng sẽ không gây nguy hại cho Hoàng Thế Vinh nhiều. Khi hắn u sầu vì thất bại kia, cô sẽ là người ở bên cạnh an ủi hắn, chiếm được cảm tình của hắn, ở trước mặt của Tô Đồ Lang Quân cũng có thể ngẩng cao đầu được, nhưng đến cuối cùng mọi chuyện đều không như dự đoán, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho cô không thể kiểm soát được.
Thế giới của người giàu rất phức tạp, đối với đàn ông ngoài tiền bạc và vị trí trong xã hội còn có một thứ nữa luôn đi kèm chính là tình dục. Âu Tịnh Vân không phải là người trong giới thượng lưu đương nhiên không biết được nhiều điều như thế, đêm đầu tiên sau khi cô cùng Lý Thanh Nghị đi gặp mặt Đàm Tùng, Lý Thanh Nghị liền trực tiếp đẩy cô vào trong vòng tay của gã đàn ông to béo, khắp người toàn mùi rượu hôi hám kia.
Âu Tịnh Vân được đưa thẳng tới khách sạn phá bao, Đàm Tùng là gã đàn ông biến thái quái dị, đời sống tình dục vô cùng sa đọa. Tại phòng khách sạn xa hoa đêm đó có ba cô gái khác đã ở đó chờ sẵn, Âu Tịnh Vân vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia liền lập tức muốn bỏ chạy nhưng bị Đàm Tùng dùng sức túm chặt tóc kéo lại ném lên giường. Mọi chuyện sau đó đều trở lại đáng sợ, cô cùng ba cô gái đã làm việc ở quán bar kia và một người đàn ông chơi trò cổ vũ. Âu Tịnh Vân còn nhớ rõ tiếng reo hò cổ vũ luôn văng vẳng bên tai của ba cô gái ngồi vây quanh giường, cô ngồi ở trên người Đàm Tùng ra sức đưa đẩy eo thon, cũng không rõ trước đó Đàm Tùng đã cho cô uống thứ thuốc gì liền khiến cho cô mất đi khống chế như vậy, cứ như thế càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn lầy không thể thoát ra khỏi này.
Khách sạn mà Âu Tịnh Vân cùng Đàm Tùng thường xuyên ghé tới, trùng hợp lại chính là khách sạn dưới sự sở hữu của Tô thị, Tô Đồ Lang Quân dĩ nhiên đều nắm rõ được tình hình, nhìn đến trên màn hình điện thoại có một đoạn video thác loạn trong phòng kia liền tắt điện thoại đặt xuống bên cạnh, khóe môi cũng lười biếng nhếch lên một độ cong. Vốn là Tô Đồ Lang Quân cậu còn chưa kịp ra tay làm bất cứ chuyện gì, cô gái ôm ý đồ mơ tưởng người đàn ông của cậu đã tự mình rơi vào vũng bùn không thể thoát ra được nữa rồi.
Đèn ngủ trong phòng đã tắt, rèm cửa mỏng manh được kéo lại, bên ngoài có xuất hiện vài vì sao thưa thớt, đêm nay không có trăng, thành phố càng giống như chìm vào một hố đen khổng lồ thật nguy hiểm.
Tô Đồ Lang Quân ở trong bóng tối cúi người hôn vào đôi môi người đàn ông kế bên mình, đầu lưỡi nóng bóng tiến sâu vào trong khoang miệng hắn, nụ hôn vô cùng thuần thục và có lực, ở nơi đó càng ngày càng ma sát thật mạnh giống như là muốn thám hiểm tất cả mọi nơi bên trong vậy. Gần đây Hoàng Thế Vinh luôn làm việc đến tận khuya mới chịu đi ngủ, nếu như ngày nào hắn cũng cứ như vậy nhất định sẽ không chống đỡ được, Tô Đồ Lang Quân vì việc này rất đau lòng, ở trong bát canh của hắn nghiền nhỏ một chút thuốc ngủ để hắn không thức khuya nữa, thế cho nên lúc này cậu mới bạo dạn như vậy không sợ hắn phát hiện ra.
Trong suy nghĩ của Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Vinh nhất định là của cậu, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Tô Đồ Lang Quân luồn tay vào bên trong áo thun của Hoàng Thế Vinh, bàn tay mềm mại không hề có một vết chai nào bắt đầu vuốt ve cơ thể hắn, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang biến đổi, ngay cả khuôn ngực kia cũng phập phồng ngày càng nhanh hơn.
Đêm nay Tô Đồ Lang Quân đánh bạo là ra một chuyện trước nay chưa từng làm, trong lòng quả thật có điểm kích động khi đưa tay luồn xuống quần hắn, chạm đến vật nam tính đang nóng bỏng to lớn phồng lên kia. Cậu cũng không biết nếu làm như vậy Hoàng Thế Vinh có tỉnh dậy hay không, nhưng nếu như hắn thật sự tỉnh dậy thì cậu cũng sẽ không sợ.
Giây phút bàn tay mình chạm trực tiếp vào vật nam tính đó, bên tai cậu liền nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, cậu ngẩng đầu, trong bóng đêm một đôi mắt tinh anh đang nghiền ngẫm quan sát hắn, cậu thấp giọng khẽ gọi một tiếng:
"Tiểu Vinh"
Đối phương không hề đáp lời, Tô Đồ Lang Quân thu tay lại, quả nhiên người nằm bên cạnh lại thở dốc một phen. Cậu đưa tay đặt lên bên má của hắn, cúi đầu tiếp tục hôn môi, đầu lưỡi một lần nữa cậy mở khuôn miệng hắn, tiến vào thăm dò quấn quít không muốn rời. Thuốc ngủ Tô Thành tặng cho cậu, quả nhiên là loại tốt đến bất ngờ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoàng Thế Vinh trong cơn mê man mộng mị tỉnh lại, cả người vẫn còn có một chút lười biếng, trên ngực cũng truyền đến cảm giác nặng nề, hắn đưa mắt nhìn xuống thì ra là Tô Đồ Lang Quân đang gối đầu nằm trên ngực hắn, cả người cậu đều bị hắn ôm vào lòng, hơn nữa bàn tay kia đã thật lâu không làm động tác xấu lúc này lại luồn vào trong quần cậu đặt ở trên bờ mông cong kia.
Hoàng Thế Vinh ngây người trong giây lát, hôm qua hắn mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ tái hiện lại cảnh hôn nhau triền miên trong xe ô tô buổi tối hôm diễn ra tiệc sinh nhật của Hoàng thị. Hắn cùng cậu hôn môi thật lâu, Tô Đồ Lang Quân lúc đó còn rất chủ động mà đón nhận hắn, mọi hình ảnh đều giống như thật vậy, ngay cả cảm giác kia vẫn còn đọng lại trên môi.
Hoàng Thế Vinh chậm rãi thu tay lại, cũng chẳng thể hiểu nổi hắn vì sao lại làm ra chuyện này nữa, có lẽ gần đây lao lực quá sức cho nên không nhớ được những chuyện mình đã làm. Hoàng Thế Vinh nhẹ nhàng đặt Tô Đồ Lang Quân nằm lại xuống giường, hắn vừa định xoay người rời giường thì phía sau có một giọng nói gọi hắn lại:
"Tiểu Vinh"
Hoàng Thế Vinh cứng người, hắn nằm xuống, xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Tô Đồ Lang Quân đang nhìn hắn, đôi mắt kia vẫn như vậy, lúc nào cũng đen láy, xoáy xâu vào tâm can hắn, cái nhìn vô cùng chăm chú giống như là trong thế giới của cậu chỉ có hắn vậy:
"Hả?"
Tô Đồ Lang Quân rũ mắt kéo lấy cánh tay của Hoàng Thế Vinh về phía mình, cả người lại như cũ năn đến nằm trên ngực hắn:
"Hôm nay là chủ nhật, cậu dậy sớm vậy sao?"
Hoàng Thế Vinh cũng bị hành động kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho chấn động, không phải là hắn không thích gần gũi cậu mà là hắn không ngờ tới cậu sẽ chủ động gần gũi hắn như thế:
"Hả... hôm nay đã là chủ nhật rồi sao? Tớ tưởng vẫn là ngày đi làm"
Tô Đồ Lang Quân nằm ở trên lồng ngực của Hoàng Thế Vinh, tay và chân đều vắt qua người hắn giống như muốn biến hắn thành gối ôm vậy:
"Tiểu Vinh, ngủ thêm một lúc nữa được không?"
Giọng nói kia nỉ non mềm nhũn khiến cho Hoàng Thế Vinh cũng giống như rơi vào trạng thái hôn mê vậy, trong vô thức chỉ có thể đáp lại Tô Đồ Lang Quân một câu:
"Ừ, ngủ"
Hoàng Thế Vinh ngủ không được nữa, cũng không dám cử động loạn, trong đầu hắn lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh cậu, hình như là Tô Đồ Lang Quân vẫn chưa tỉnh ngủ cho nên mới làm ra chuyện này có đúng không.