Editor: Bắp
Beta: Nhóc
- -----------------------------------------------------
Trong bóng tối cái gì cũng nhìn không thấy.
Mộ Tử nghi hoặc nhăn mi lại, khom lưng sờ sờ, chạm vào cái gì đấy lành lạnh trơn bóng…
Cô không dám thở mạnh, vì vậy cô tiếp tục hướng bên trên sờ, to dài… Bóng loáng… Mềm mại…
Vật kia đột nhiên động!
Mộ Tử nháy mắt chân mềm, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất!
… Đậu má! Là rắn! Tại sao có người nuôi rắn ở trong phòng?!
Cảm giác trơn bóng ẩm ướt làm cho da đầu Mộ Tử run lên! Lông tơ toàn thân đều dựng thẳng!
Đây không phải rắn bình thường, là đại mãng xà! Giờ phút này đang theo bắp chân của cô chậm rãi bò lên…
Mộ Tử thân thể cứng đờ, cắn môi nỗ lực khống chế bản năng muốn lớn tiếng thét chói tai, duỗi tay một chút, một chút, một chút đẩy nó ra…
Động tác hết sức ôn nhu, chậm chạp.
Kết quả đuôi rắn mới vừa đẩy ra, đầu rắn lại quấn lên tới, Mộ Tử quả thực muốn khóc!
Cô vừa mới trọng sinh, chẳng lẽ liền bị rắn cắn chết sao?!
Mộ Tử chỉ có thể tiếp tục ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích, mong mỏi mãng xà có thể tự rời đi.
Rắn trên người cô chậm rãi di chuyển thỉnh thoảng phun lưỡi ra, cô sợ đến mức chỉ có thể nín thở. Cho đến khi phần cuối của cơ thể con rắn trượt qua người cô, Mộ Tử rốt cuộc không thể chịu đựng được, lưng dán chặt lấy vách tường, bắt đầu lui sang bên cạnh!
Cô sợ lần nữa kinh động đến đại quái vật kia, lui về phía sau động tác phi thường nhẹ nhàng chậm chạp, trái tim lại đang kịch liệt kinh hoàng!
Trong phòng u ám yên lặng, điều hòa hơi lạnh mang theo ẩm ướt.
Trong bóng tối mắt cô không nhìn rõ sự vật, chỉ có thể mơ hồ nhận biệt được hình dáng mãng xà.
Thật đúng là một đại mãng xà a!
Mộ Tử nhìn qua chỗ tối bóng mờ, không khỏi cảm khái.
Lúc này, mãng xà như là ngửi được mùi của cô, lè lưỡi phe phẩy hướng bên này!
Mộ Tử bị dọa tới mức hồn phi phách tán, vội vàng lại lui vài bước, phía sau lại đột nhiên không còn! Cô mất trọng tâm, ngửa ra sau rơi xuống giường!
Ngay lúc đó, cô ngửi thấy mùi thuốc lá mờ nhạt, hòa quyện với bầu không khí nam tính lạnh lẽo.
Mộ Tử nhắm mắt lại, trong đầu dùng tốc độ ánh sáng, lập tức đoán được chủ nhân của gian phòng là ai…
Trong nhà chỉ có ba nam nhân. Mộ Tắc Ninh không có thói quen này, Mộ Vinh Hiên sẽ không dậy muộn như vậy, cho nên chỉ còn… Mộ Dung Thừa!
Cô sớm nên nghĩ đến!
Nhưng bây giờ chẳng quan tâm những… này, bởi vì dưới giường còn có con mãng xà đang nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Tử nhanh chóng chui vào chăn, rụt lại đầu và chân đem chính mình che đậy cực kỳ chặt chẽ! Rồi cuộn tròn trên giường, không dám cử động.
Nam nhân bên cạnh tỉnh lại từ lúc Mộ Tử ngã xuống giường. Hắn sững sờ một lúc, chống tay lên nhìn quả núi nhỏ run rẩy trên giường ở trong bóng tối.
Mộ Tử sợ bị hắn đuổi xuống, nắm chặt chăn nệm, ở trong tự giới thiệu: “Anh… là em.”
Mộ Dung Thừa thừa đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, im lặng nhìn nửa ngày, cau mày, xoay người bật đèn đầu giường, nhàn nhạt nói: “Làm gì mà lại chạy lên giường của anh? Xuống mau.”
Mở cái chăn run rẩy ra, thò ra nửa cái đầu, đôi mắt cô ướt sũng, dưới ánh sáng màu cam ấm áp, giống như nai con sợ hãi trong rừng, không biết gì.
Mộ Dung Thừa không khỏi hô hấp ngừng trệ.
“Anh…” Mộ Tử kéo chặt chăn, ngữ khí có chút đáng thương: “Anh có thể hay không, trước tiên đuổi nó đi.”
Mộ Dung thừa theo tầm mắt của cô nhìn qua, phát hiện mãng xà lười biếng trên mặt đất.
Hắn ngoéo khóe môi, đôi mắt đen nhánh cười như không cười, “Tư Tư không phải sủng vật của em sao? Nhanh như vậy liền không quen biết?”