Tiệc mừng thọ của ông cụ coi như thuận lợi, tuổi lớn cũng không thích tổ chức quá rườm rà, mọi người ăn uống, tâm sự, nịnh ông cụ là xong.
Sau khi yến hội kết thúc, Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh làm cháu dâu, cháu trai, cùng với người cầm quyền hiện tại của Phó thị đứng ở cửa lễ phép tiễn hết lượt khách này đến lượt khách khác, cười đến cứng mặt.
Chu Hạo Uyên là vị khách rời đi đầu tiên, lúc đi còn u oán liếc Phó Việt Ninh một cái, muốn nói lại thôi. Lại sâu kín nhìn Lâm Thiên Quất, ngàn câu vạn lời bi thương của thiếu nam cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, mang theo cô em ăn đến phình bụng, bóng dáng rời đi trông rất tang thương.
Dự cảm của anh rất chuẩn, người ta thật sự chưa có bạn trai… nhưng người ta có chồng!
Ta dành trọn trái tim cho nữ thần, nhưng nữ thần đã gả cho người ta.
Vậy mà anh còn kéo chồng người ta ra tâm sự, mong được giới thiệu…
Tình yêu, tình yêu là gì? Đều là hoa trong gương, trăng trong nước! Đều là cứt chó!
Chu Hạo Uyên đau khổ móc điện thoại ra, vừa đi vừa buồn bã nhắn tin vào nhóm chat anh em: [Rượu cay vào miệng làm tim đau, tớ thất tình rồi!]
…
Hôm nay, vì tham gia tiệc mừng thọ nên anh nhuộm lại tóc đen nên trong lúc tiễn khách, Lâm Thiên Quất không nhận ran gay, nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, cô còn buồn bực nói: “Người này biết em à?”
Làm gì mà nhìn cô bằng ánh mắt kì quái thế? Như thể cô làm gì có lỗi với anh ta vậy.
Phó Việt Ninh rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Không quen biết, cũng không biết từ đâu tới.”
Lâm Thiên Quất hơi khó hiểu, nhưng nghĩ không ra thì "ồ" một tiếng, không thèm để ý nữa.
Tiễn khách xong, chỉ còn lại người nhà.
Ông cụ làm mừng thọ, tinh thần vẫn rất sung sức. Yến hội kết thúc, mấy ông bạn của ông còn lên kế hoạch tụ tập sau nửa đêm, nhìn điệu này là tính chơi thâu đêm giống người trẻ tuổi.
Mấy ông cụ ai cung tinh thần phấn chấn, Lâm Thiên Quất nhìn mà hâm mộ, trộm thì thầm với Phó Việt Ninh bên cạnh: “Lúc nào em 7-80 tuổi mà có được nửa tinh thần như ông là đã mỹ mãn lắm rồi.”
Phó Việt Ninh không tỏ ý kiến, nhưng cũng không thể không thừa nhận ông cụ nhà mình đúng là máy bay chiến đấu trong mấy người già. Qua bữa tiệc, anh đã thấy hơi mệt mỏi rồi mà mấy ông cụ này còn muốn đi KTV hát.
Bọn họ đứng ở cửa, đang thương lượng đi KTV nhà nào. Lâm Thiên Quất cả tối chưa sờ điện thoại, nhịn không được mò tay vào trong túi quần của Phó Việt Ninh, mò mò. Tuy phụ nữ mặc lễ phục rất đẹp nhưng phiền thì có phiền, tựa như cái váy đuôi cá trên người cô chẳng có chỗ nào đựng điện thoại cả, chỉ có thể để ở chỗ Phó Việt Ninh.
Dưới sự dung túng của Phó Việt Ninh, cô thuận lợi lấy điện thoại ra. Lâm Thiên Quất gấp gáp chụp ảnh ông cụ và các bạn của ông, sau đó cảm thán một câu trong nhóm, [Hy vọng thời điểm chúng ta 60 tuổi cũng tinh thần như này, ngồi ở cửa biệt thự, tiểu khu tám chuyện!]
Qua nửa ngày, Viên Phỉ Phỉ trả lời một câu: [Nếu 60 tuổi đầu tớ đã trọc thì xin mua giúp tớ bộ tóc giả]
Váy Đen: [Không thể không nói, đầu tóc của ông cụ nhà cậu làm tớ hâm mộ phát khóc]
Chú Vịt Khổ Tình: [Xin hỏi, có phải ông cụ nhà cậu dùng DuangDuang bá vương phải không?]
…
Trong ảnh chụp, ngoài ông cụ đầu tóc vừa đen vừa dày thì những người khác đều ở dưới ánh đèn mà phản xạ ra độ sáng trong suốt… Không thể không nói, chất tóc này của ông thật sự khiến phần lớn người trẻ tuổi hâm mộ và ghen tị.
Lâm Thiên Quất bật cười, đầu dựa vào người Phó Việt Ninh, người run run.
Phó Việt Ninh liếc mắt nhìn cô một cái, đỡ lấy cánh tay của cô.
Lâm Thiên Quất mỉm cười nhét điện thoại vào túi quần anh, mỹ mãn nói: “Nhìn ông và bố, em cảm thấy mình hẳn không cần lo anh trung niên hói đầu rồi.”
Phó Việt Ninh nhìn theo tầm mắt của cô, liếc ông cụ một cái, trong mấy cái “bóng đèn lóe sáng” thì bộ tóc của ông cụ chính là hạc trong bầy gà, trên mặt cũng treo nụ cười nhẹ.
Anh “ừ” một tiếng, nói đùa: “Đây cũng coi như gien tốt khó có của ông.”
Dù sao đàn ông nhà họ đều có tóc dày rậm.
Lâm Thiên Quất càng vui vẻ.
Hai người thì thầm nói chuyện, chờ ông cụ và các bạn của ông lên kế hoạch xong thì xếp xe đưa các ông đi, sau đó lại đưa bố mẹ mỗi người về nhà thì mới xem như kết thúc một ngày mệt nhọc.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Lâm Thiên Quất vừa lên xe đã vội vàng kéo khóa lễ phục xuống, mất hình tượng nằm trên ghế sau.
“A ~ tự do ~ tự do của em~”
Lễ phục trói buộc thân thể cô, nhưng không thể trói buộc linh hồn cô!
Phó Việt Ninh thấy vậy thì vô tình nhắc nhở: “Đai an toàn.”
Lâm Thiên Quất thật sự mệt mỏi quá, xương cốt toàn thân đều đau nhức, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của lão cán bộ Phó chủ nhiệm thì vẫn thành thật ngồi dậy thắt đai an toàn.
Chờ cô thắt đai an toàn xong, anh mới khởi động xe, lần nào Lâm Thiên Quất cũng phải cảm thán, phương diện an toàn khi lái xe của Phó Việt Ninh đủ để đi làm đội quân danh dự!
Hai người lái xe về không quá xa, mất khoảng 20 phút.
Chờ đến đèn xanh đèn đỏ, điện thoại trong túi Phó Việt Ninh rung rung, lấy ra thì thấy trên màn hình hiển thị tên Viên Phỉ Phỉ, mới nhớ ra đây là điện thoại của Lâm Thiên Quất, anh đưa cho cô, nhướng mày nói: “Chân ái của em gọi này.”
Sao còn chưa cho qua nữa? Lâm Thiên Quất tức giận hừ anh, nằm liệt trên ghế không muốn động, nói: “Anh giúp em mở loa ngoài đi, em thật sự mệt quá, tay không muốn nâng lên.”
Phó Việt Ninh lập tức lướt nghe, bật loa ngoài.
Lâm Thiên Quất giật giật cổ, giống một người bệnh bị tê liệt, mềm nhũn nói: “Người chị em, làm sao vậy?”
Tiếng thở phì phì của Viên Phỉ Phỉ vang lên qua điện thoại: “Tiệc mừng thọ tan chưa?”
Lâm Thiên Quất: “Tan rồi, sao giọng cậu như ăn thuốc nổ thế… liên quan đến chồng à.”
Từ sau khi Viên Phỉ Phỉ đi làm thì thời gian tức giận ngày càng ít. Theo lời cô ấy thì làm việc bận quá, thời gian đi spa còn chẳng đủ, mỗi lần tức giận thì phải đi spa chăm sóc da 7 lần để bù vào.”
Cô ấy tuyệt đối không làm cuộc mua bán lỗ vốn như thế.
Nhưng Hạ Khiêm là ngoại lệ của cô ấy. Ngược lại không phải nói Hạ Khiêm cố ý chọc giận cô ấy mà là đối với cô ấy mà nói, có thể nhịn người ngoài, nhưng không muốn nhịn Hạ Khiêm.
Chắc đây chính là kiểu tình yêu không có sợ hãi.
Lúc cô với Phó Việt Ninh yêu đương cũng có một đoạn thời gian như thế, nhưng Phó Việt Ninh bị ông cụ rèn luyện nhiều lần nên những giận dỗi của cô đều không đủ xem trong mắt anh… cho nên, bọn họ khá hài hòa.
Quả nhiên, Viên Phỉ Phỉ tức giận nói: “Ngoài anh ta ra thì còn ai sẽ chọc tức tớ nữa! Có rảnh không, làm buổi các cô vợ tụ tập đi, tớ gọi cho cậu chai Vodka tốt nhất! Tới cùng nhau uống rượu và nói chuyện phiếm!”
Lâm Thiên Quất thở dài, “Người chị em, không phải hôm nay tớ không muốn đi mà là tớ thật sự không đi nổi… Hiện tại cả người tớ như bị xe tải nghiền qua vậy.”
Viên Phỉ Phỉ buồn bực, “Tớ cũng đoán 8 phần hôm nay cậu không đi được, thôi cứ như này đi!”
Lâm Thiên Quất còn tưởng cô bạn muốn cúp máy, ai ngờ Viên Phỉ Phỉ thay đổi câu chuyện, trực tiếp bắt đầu mắng Hạ Khiêm: “Tên khốn Hạ Khiêm! Vậy mà anh ta dám phớt lờ cuộc hẹn của tớ, anh ta dám lỡ hẹn!”
“Người chị em, cậu nói vì sao năm đó tớ lại muốn kết hôn chứ, kết hôn là muốn thứ gì, cái jj của anh ta sao! Tớ không kết hôn thì cũng có thể ngủ với anh ta…Trước khi kết hôn thì còn có thể gọi là đến, kết hôn rồi thì công việc là số một?”
“Bà đây thiếu chút tiền nh ta kiếm được đó sao? Tớ không thiếu!”
Cô ấy cực kỳ kích động, bùm bùm bùm nói một chuỗi dài, Lâm Thiên Quất nghe vậy, vội vàng nói: “Chị em bla bla…” Để cô đổi cái tai nghe đã!
Cảnh xấu hổ chiều này còn rõ ràng trước mắt.
Nhưng mà hiện tại Viên Phỉ Phỉ đã bị kích thích quá, không nghe thấy giọng của Lâm Thiên Quất mà là bất mãn tổng kết lại, thở dài nói: “Được rồi, đến đây thôi, ngày mai nhất định phải đi tụ tập, chúng ta cùng nhau uống rượu, nói chuyện, mắng chồng!”
Nói xong, còn có thể nghe thấy tiếng cô nàng “ực ực” uống rượu, có vẻ thật sự buồn lòng.
Lâm Thiên Quất biết làm sao bây giờ, chỉ có thể liên tục an ủi, thuận miệng đồng ý: “Được được được, ngày mai tớ cùng cậu uống rượu, mắng chồng!”
Chờ an ủi người chị em xong, cô cúp điện thoại, Phó Việt Ninh cũng lái xe đến cửa nhà.
Lâm Thiên Quất thả lỏng cả người: “Xem như về đến nhà rồi, có thể nghỉ ngơi thoải mái ~~”
Phó Việt Ninh liếc Lâm Thiên Quất, nói: “Ừ, sau đó ngày mai có tinh thần gấp trăm lần đi ra ngoài uống rượu, nói chuyện phiếm, mắng chồng.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Cái gì gọi là mất mặt lần hai?
Đây chính là mất mặt lần hai!
Lâm Thiên Quất yên lặng cầm điện thoại gửi cho Phó Việt Ninh một nhãn dán.
[Anh nghe em giải thích!]
Phó Việt Ninh cũng rất có hứng thú, trả lời lại bằng một ảnh chế gấu trúc nghẹn ngào rơi lệ quen thuộc, bên cạnh viết…
[Anh muốn tự sát, để em không có ông xã]
Lâm Thiên Quất: “…”
Đáng giận! Anh ấy tìm được cái ảnh này ở đâu! Cô cũng muốn!