Dì Lý cứ nửa tiếng sẽ nhắn tin cho Hám Thanh Châu, khi Đường Bân kêu gào muốn ra ngoài, bà không thể nào không thông báo cho hắn biết được, trừ khi -------
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân: "Di động của dì Lý đâu?"
Cậu vô tội nhìn hắn: "Hả? Anh hỏi em muốn ăn mấy cái bánh? Em muốn ăn hai cái."
Hám Thanh Châu: "..." Được rồi, cậu bây giờ bắt đầu giả câm giả điếc.
"Anh không trách em, cũng phạt em."
Đường Bân hoài nghi nhìn hắn ba giây, sau đó hít một hơi rồi tự động chuyển sang trạng trái bực bội: "Nhím nhỏ biết mình làm sai rồi."
Hám Thanh Châu có dự cảm không lành, hắn cảm thấy Đường Bân hẳn đã làm ra chuyện gì đó phi thường.
Chắc chắn rồi, cậu nói ngay trong giây tiếp theo: "Nhím nhỏ vô tình làm rơi điện thoại của dì Lý."
Hám Thanh Châu im lặng một hồi, không sao hết, hắn tin cậu chỉ bất cẩn làm rơi điện thoại của dì Lý.
Đường Bân sụt sịt nhìn hắn phớt lờ mình, khóc lóc: "Nhím nhỏ hoạt bát, hiếu động, vô tình làm vỡ điện thoại là chuyện bình thường."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình nên dạy dỗ cậu một chút, nếu không ngày mai người này đốt nhà luôn mất.
Dạy thế nào?
Hắn trầm tư, vẻ mặt ũ rũ nói: "Hôm nay không có bánh ăn."
Đường Bân kinh ngạc nhìn hắn: "Quả táo học hư lừa gạt nhím nhỏ!"
"Anh lừa gạt em cái gì?"
Đường Bân bất bình: "Anh nói không trách nhím nhỏ, không phạt nhím nhỏ."
"Ừm." Hám Thanh Châu bình tĩnh: "Không phải anh muốn phạt em, chỉ là anh không muốn cho em ăn bánh nữa."
Đường Bân một mặt nghi ngờ, cậu chưa bao giờ nghĩ quả táo của mình lại xấu xa đến mức lừa gạt nhím nhỏ!
Cậu cảm thấy có lỗi: "Em... đợi anh lâu quá, nhím nhỏ rất nhớ anh, chỉ muốn cho anh một bất ngờ trước khi làm vỡ điện thoại của dì Lý."
Cậu càng nói càng xót xa: "Nhím nhỏ rõ ràng là rất sợ người lạ, nhưng vì anh mà em vượt qua nỗi sợ...Hiện tại anh lại mắng em!"
Đường Bân nói xong liền nhấn mạnh, tóm tắt: "Nhím nhỏ sẽ không bao giờ thích quả táo nữa!"
Hám Thanh Châu nghĩ mình không thích hợp để dạy dỗ người khác, đặc biệt là Đường Bân, bởi vì hắn lại nhượng bộ trước những lời nói vô lý và chiêu trò của cậu.
Và sau đó - hắn nhìn nhân viên lưu loát lấy bánh ra, không khỏi hoài nghi lời nói của Đường Bân vừa nãy có thật lòng hay không.
Không biết có phải thật hay không, lời nói của cậu thật sự đã chạm vào trái tim của Hám Thanh Châu, hắn thực sự sợ Đường Bân không thích mình.
Hắn nhìn hai cái bánh ngọt phô mai, một cái bánh su trước mặt cậu - Đường Bân muốn hai cái nhưng hắn đã ngăn lại.
Sau khi dùng nĩa sắn một miếng, Đường Bân nheo mắt hài lòng, sau đó chú ý thấy Hám Thanh Châu đang nhìn chằm chằm mình.
"Anh không ăn hả?" Cậu cắn nĩa hỏi.
Hám Thanh Châu nhìn bánh ngọt phô mai của mình - có chút nhiều, hắn cầm một chiếc nĩa khác lên, chưa kịp làm gì đã thấy cậu đột nhiên lại vội vàng cúi đầu cắn từng chiếc bánh.
Tay Hám Thanh Châu dừng lại.
Đường Bân mũi đầy kem cảnh giác nhìn hắn.
À, khi người kia hỏi hắn có ăn hay không, cũng không phải thật sự muốn cho hắn ăn.
Hám Thanh Châu cảm thấy mình đang nuôi một con nhím nhỏ hẹp hòi.
Đường Bân thoải mái nhìn Hám Thanh Châu không muốn giành đồ ăn với mình, nói: "Nếu anh muốn ăn, anh có thể tự mua cái khác."
Hắn cầm lấy giấy lau kem trên mũi cậu: "Anh không ăn, em ăn đi."
Hám Thanh Châu không hứng thú lắm với đồ ăn ngọt.
"Vậy anh không ăn cùng với em sao?" Đường Bân đột nhiên hỏi, đồng thời chỉ vào một bàn khác: "Bọn họ ăn cùng nhau."
Hám Thanh Châu nhìn sang - có một cặp vợ chồng đang ngồi ở đó.
Trong lòng khẽ động, hắn không khỏi nở nụ cười: "Được."
Hám Thanh Châu đi mua một cái khác.
"Ăn ngon không?" Đường Bân chớp chớp mắt mong đợi.
Hám Thanh Châu bị ánh mắt của cậu nhìn có chút ngứa, hắn cười nói: "Ừm, rất ngon."
Đường Bân lộ vẻ tiếc nuối: "A...không ngon sao....Vậy để em giải quyết thay anh!"
Cậu nói xong không đợi hắn phản ứng lại đã giật lấy chiếc bánh, còn nhân tiện cuối đầu cắn một miếng.
Hám Thanh Châu: "..." Thật là, vừa nãy hắn không nên cảm động.
Con nhím nhỏ này chỉ có chút vô tâm thôi.
Sau khi Đường Bân ăn hết hai cái bánh su, chuẩn bị ăn cái thứ ba thì bị Hám Thanh Châu nhanh chóng rút đĩa - Đường Bân hành động nhanh hơn não, lập tức cắn một miếng lên cái bánh.
Hám Thanh Châ muốn cười một tiếng, đẩy đầu cậu ra: "Em ăn nhiều quá rồi, gói cái này lại cất vào tủ lạnh ngày mai ăn được chứ?"
Đường Bân ngẩng đầu, hoài nghi điều hắn nói.
Hám Thanh Châu gọi nhân viên tới gói lại.
Đường Bân mặc cả với hắn: "Vậy chúng ta có thể mua thêm một ít về được không?"
Hám Thanh Châu do dự.
Cậu làm nũng: "Đi mà?"
Hắn im lặng ba giây, gật đầu chịu thua: "Ừm."
Hắn cảm thấy nhím nhỏ cần được chiều chuộng.
Hám Thanh Châu xin lỗi dì Lý rồi bồi thường điện thoại cho bà, dì Lý xấu hỏi nói rằng mình đã không làm tốt nhiệm vụ.
Bữa tối vẫn do Hám Thanh Châu làm, lượng thức ăn của Đường Bân không bị ảnh hưởng nhiều sau khi ăn hết hai cái bánh.
Cậu ợ một tiếng, vỗ vỗ bụng.
Hám Thanh Châu nhìn cái bụng hơi phập phồng của người kia mà có chút lo lắng không biết cậu có ăn quá nhiều rồi không.
Đường Bân thõa mãn lau miệng lên tay áo Hám Thanh Châu, rồi xoa đầu hắn như ba mẹ khen ngợi con trai nhà mình: "Tốt lắm, tiếp tục chăm chỉ."
Hám Thanh Châu nhìn vết dầu mỡ trên tay áo bật cười, hôn lên môi cậu một cái.
Đường Bân sững người một lúc, sau đó mở to hai mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Ngay khi Hám Thanh Châu nghĩ rằng hành động của mình có chút quá phận thì Đường Bân lại đột ngột chồm lên cắn môi hắn.
Đó là một vết cắn, hoặc là không.
Sau khi cắn một miếng, Đường Bân vươn đầu lưỡi liếm láp, sau đó nghiêm túc nói: "Quả táo không được ăn nhím nhỏ!"
Cảm giác ngột ngạt và nóng bỏng làm nhịp tim của Hám Thanh Châu đột nhiên chậm lại.
"Ừ." Hắn nói, không biết mình phát điên cái gì tự dưng lại muốn hôn cậu, "Vậy nhím nhỏ muốn ăn trái táo như thế nào?"
Đường Bân nhìn xuống.
Lông mày Hám Thanh Châu giật giật, vội vàng nâng đầu cậu lại.
Đường Bân khiêm tốn ôm lấy cổ hắn.
Hám Thanh Châu rất thích Đường Bân bám mình như bây giờ, hận không thể ăn cậu vào trong miệng.
Hắn đưa cho Đường Bân vài viên thuốc bổ dạ dày để tiêu hóa thức ăn.
Sau khi cậu ồn ào uống thuốc xong thì ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn Hám Thanh Châu ôm máy tính làm việc.
Ánh mắt Đường Bân nhìn chằm chằm hắn tập trung làm việc, giống như đối phương rất hài lòng với dáng vẻ của hắn bây giờ, Hám Thanh Châu bị nhìn rất khó tập trung vào công việc.
Hắn thở dài: "Em có muốn xem TV không?"
Đường Bân chớp mắt gật đầu.
Hám Thanh Châu đưa điều khiển cho cậu.
Đường bân cầm lấy điều khiển rồi ném nó sang một bên.
Hám Thanh Châu tò mò nhìn cậu.
Đường Bân bước xuống ghế sô pha, càu nhàu chạy lên lầu, chốc lát sau lại lôi ra một cái hộp nhỏ.
Hám Thanh Châu chưa bao giờ nhìn thấy chiếc hộp này, hắn đoán là cậu đã mang theo nó sau khi kết hôn.
Khi hắn nhìn sang, hắn thấy một hộp đầy đĩa CD - đĩa CD bây giờ rất hiếm thấy.
Đường Bân lấy ra một đĩa CD-ROM về dạy tiếng anh.
Hám Thanh Châu nghĩ, đây có lẽ là một con nhím rất thích học hỏi.
Sau khi Đường Bân cất đĩa CD vào thì lại tiếp tục ngồi xếp bằng bên cạnh Hám Thanh Châu.
Nhưng -- hắn co giật miệng nhìn nội dung trên TV - chương trình mẹ dạy con học tiếng anh đang phát.
Hắn vội càng cầm lấy điều khiển tắt TV: "Đừng xem lung tung."
Đường Bân không chịu, đưa tay giật lấy điều khiển TV.
Hám Thanh Châu cầm điều khiển bỏ sang chỗ khác, cả người cậu gần như đè lên người hắn.
Không biết hắn nhấn lộn nút nào mà TV lại bật lên.
Mấy âm thanh không chịu nổi phát ra, Đường Bân lập tức bị hấp dẫn, quay đầu lại nhìn.
Hám Thanh Châu che mắt: "Đừng nhìn, những thứ này không tốt."
Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ rằng, từ khi Đường Bân mang cái hộp này xuống, hẳn là cậu đã từng nhìn thấy nó, và -- tầm mắt Hám Thanh Châu rơi vào chiếc hộp đựng đầy đĩa CD, chẳng phải đây là tất cả sao?
Bảng trắng----
Đường Bân: Nhím nhỏ làm gì có suy nghĩ xấu, em chỉ muốn học tiếng anh với quả táo thôi.