Hám Thanh Châu nghĩ Đường Bân sắp hồi phục nhưng cho đến sáng ngày thứ bảy, khi hắn hỏi Đường Bân là ai thì cậu vẫn trả lời mình là Koala nhỏ, còn hắn là con người, điều này làm Đường Bân không còn thời thời khắc khắc muốn ôm hắn nữa.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của mình, tiếp tục xoay người đi ngủ, ánh mắt cậu có chút oán hận. Hám Thanh Châu đột nhiên không muốn làm người nữa.
Hắn bí mật di chuyển rồi ôm Đường Bân từ phía sau.
Nhưng hắn vừa ôm lấy cậu thì Đường Bân lại vô thức thoát khỏi vòng tay của hắn.
Hám Thanh Châu thở dài, nhìn đồng hồ rồi rời giường.
Thứ bảy và chủ nhật tương đối nhàn nhã, Hám Thanh Châu tập thể dục xong thì ăn sáng, giải quyết một số công việc ở nhà nhưng Đường Bân vẫn chưa dậy.
Hắn nhìn thời gian - đã chín giờ sáng, hắn đang tính đi siêu thị một mình để chọn quà gặp mặt cho cha mẹ mình.
Nhưng điều mà Hám Thanh Châu không ngờ là Đường Bân lại có thể ngủ ngon như vậy, sau khi hắn mua sắm trở về, cậu vẫn còn đắp chăn ngủ một cách ngon lành.
Hám Thanh Châu chọt chọt mặt cậu: "Dậy thôi nào."
Điền Bội Quân đã gọi điện nhiều lần để thúc giục hắn.
Đường Bân bụm miệng, trở mình ngủ tiếp.
Hắn nghĩ nếu Đường Bân ngủ ở nhà thì mình có thể đi một mình, như vậy còn đỡ rắc rối hơn khi phải giải thích, chính là... hôm qua hắn đã hứa sẽ đưa Đương Bân đi cùng rồi. Không biết nếu hắn âm thầm đi một mình thì cậu có tức giận không?
Hám Thanh Châu nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Đường Bân liền bật cười một tiếng, dù là nhím nhỏ hay Koala nhỏ cũng đều không phù hợp, phải là cá nóc nhỏ mới đúng, tức giận đến hai má phồng to.
Không biết Đường Bân đang mơ thấy cái gì, khóe miệng nhếch lên một cái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Hám Thanh Châu chọc vào lúm đồng tiền của cậu rồi cảm thấy chưa đủ mà cúi người hôn một cái.
Đường Bân bị hắn chọc làm cho ngứa ngáy, khó chịu đẩy đầu hắn ra, giọng nói nhớp nháp: "Anh né ra."
Hám Thanh Châu kéo ra một sợi tóc, dùng ngón tay xoa xoa: "Em không đi gặp cha mẹ của chúng ta sao?"
"Ừm..." Đường Bân ngơ ngác nghe được mấy chữ mấu chốt nhưng thật sự không muốn tỉnh lại.
Hám Thanh Châu nói tiếp: "Nếu em không đi, anh sẽ tự đi một mình."
"Em không..." Đường Bân rốt cuộc nói một tiếng, đưa tay bắt lấy ngón tay hắn: "Em đi."
Hơn mười giờ, Hám Thanh Châu kéo Đường Bân dậy, thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi ra ngoài, gần mười một giờ hai người mới về đến nhà chính.
Hám Thanh Châu lái xe vào bãi đỗ thì thấy Điền Bội Quân đã đứng đó đợi từ sớm, bên cạnh là cha hắn - Hám Đông, ông đang cầm dù che nắng cho vợ mình.
"Sao hai đứa đến muộn vậy? Cơm sắp nguội hết cả rồi."
Khi Hám Thanh Châu xuống xe thì nghe tiếng Điền Bội Quân oán trách nói,
Hắn còn chưa kịp nói gì đã chợt nghe Hám Đông nói thêm: "Về sau sắp tới rồi...hẳn điện cho mẹ con, bà ấy vừa nghe con chuẩn bị đi đã đứng trong sân chờ, trời nóng như vậy lỡ bị cảm nắng thì sao hả?"
Điền Bội Quân trừng ông: "Là tôi tình nguyện chờ nó, đây là đãi ngộ mà ông không bao giờ được hưởng."
Hám Thanh Châu nhìn bọn họ cười: "Con mua một ít đồ, đang để trong cốp xe."
Điền Bội Quân bày ra vẻ mặt tươi cười với hắn: "Còn mua gì nữa, trong nhà có đủ hết rồi."
"Không phải mẹ nói muốn ăn cam sao? Con mua một ít, còn mấy loại khác nữa, đều là món mẹ thích ăn."
Trong khi nói chuyện Hám Thanh Châu đã đi vòng qua bên kia để mở cửa cho Đường Bân.
Điền Bội Quân ngạc nhiên nói: "A, Tiểu Bân cũng đến sao!"
Đường Bân ngồi trong xe ngẩng đầu kêu to: "Ba mẹ!"
Âm thanh gọi 'ba mẹ' làm hai người sững sờ trong giây lát, Điền Bội Quân nghĩ ngay đến sự ra đi của ba mẹ Đường Bân, nghĩ là cậu phải chịu kích thích quá lớn nên mới tự xem mình là con bà, nghĩ như vậy bà lại càng thêm trìu mến nhìn Đường Bân.
Hám Thanh Châu cúi người tháo dây an toàn cho cậu: "Xuống xe thôi."
Điền Bội Quân lo lắng nhìn hắn: "Có nghiêm trọng lắm không?"
"Cũng ổn, chỉ là nhận thức chính bản thân mình có chút không ổn."
Thức ăn quả thực đã nguội, Hám Đông cầm vào bếp để hâm nóng lại.
Hám Thanh Châu và Điền Bội Quân vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Hám Đông thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, còn Đường Bân thì cúi đầu xuống chăm chú ăn, hai má phồng lên.
Điền Bội Quân vui vẻ nhìn Đường Băn ăn uống: "Ăn ngon vậy sao?"
Đường Bân không kịp gật đầu, chỉ có thể ậm ừ vài tiếng biểu đạt sự đồng ý.
Điền Bội Quân cười: "Thích ăn thì cứ đến đây, dì bảo chú ngày nào cũng làm cho."
Hai mắt cậu sáng lên rồi mới ngẩng đầu, điên cuồng gật đầu.
Hám Thanh Châu sợ mình bị hiểu lần, bộ dáng ăn ngấu nghiến này như thể lúc ở nhà hắn không cho cậu ăn vậy, hắn đổ đầy ly nước ép cho Đường Bân: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
Hắn vừa nói xong cậu lập tức ho vài cái.
Hám Thanh Châu vội vàng vỗ vỗ lưng cho Đường Bân.
Cậu uống mấy ngụm nước trái cây mới ép xuống được, sau khi ăn xong một bát cơm thì ngẩng đầu nhìn Điền Bội Quân, hai mắt sáng lấp lánh: "Muốn nữa."
Bà bật cười: "Ăn bao nhiêu cũng được."
Hám Thanh Châu cau mày, giật lấy cái bát: "Em ăn nhiều rồi, ăn nữa sẽ bị trướng bụng."
Đường Bân vươn tay lấy lại bát của mình: "Em muốn ăn nữa!"
"Ồ." Điền Bội Quân nhìn hai người tranh cãi như nhớ lại cảnh tượng cả hai chơi đùa lúc nhỏ: "Vậy con cho ăn thêm một ít thôi."
Hám Thanh Châu do dự: "Chỉ được ăn thêm một miếng nữa thôi đó."
Đường Bân định phản bác thì đã nghe hắn nói: "Nếu em không đồng ý, sẽ không được ăn miếng nào nữa."
Đường Bân lập tức ỉu xìu: "Được."
Điền Bội Quân nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, không khỏi hói: "Hám Thanh Châu, con đang bắt nạt Tiểu Bân sao?"
"Hả?" Hám Thanh Châu tự hỏi tại sao mẹ mình lại đột nhiên hỏi như vậy.
Còn Đường Bân sau khi nghe câu nói đó đã lập tức gật đầu, vội nói: "Đúng vậy."
Hám Thanh Châu: "..."
Điền Bội Quân nhịn không được giáo huấn: "Đứa trẻ ngoan như Đường Bân bây giờ lại bị rối loạn tinh thần, con phải biết chiều theo nó chứ không phải lúc nào cũng trưng cái bộ mặt thối đó ra được."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn không có, làm sao hắn lại cảm thấy những gì mẹ mình nói có chút không đúng?
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi trên sôpha xem TV, Hám Đông lột một quả cam cho Điền Bội Quân, Điền Bội Quân đưa cho Hám Thanh Châu, Hám Thanh Châu đưa cho Đường Bân. =))))
Hám Đông thấy vậy thì lột thêm một quả cho Điền Bội Quân, và bà trong tiềm thức liền đưa nó cho Hám Thanh Châu, nhưng trước khi nhận trái cam đó hắn đã nhận được một ánh mắt cảnh cáo từ cha mình.
Hám Thanh Châu: "Mẹ, mẹ ăn đi, con tự lột được."
"Có sẵn mà không chịu ăn, tự mình lột bỏ có thấy phiền không chứ." Điền Bội Quân nói rồi đưa cho Đường Bân: "Tiểu Bân ăn đi."
Hai má cậu phồng lên, lông mày cong cong, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn mẹ."
Bà cười: "Sao lại khách sáo vậy chứ."
Sau khi Đường Bân ăn cam xong lại ngồi không yên, mắt cứ nhìn về phía cửa, nhớ tới trong sân có mấy cây đại thụ tươi tốt, Koala nhỏ muốn ôm cây lớn.
Hám Thanh Châu chú ý tới tới vẻ mặt của cậu, ghé vào lỗ tai Đường Bân khẽ hỏi: "Em muốn về nhà sao?"
Đường Bân lắc đầu: "Koala nhỏ muốn ra ngoài ôm cây."
Hám Thanh Châu im lặng một lúc rồi quay đầu muốn nói với Điền Bội Quân chưa nghe thấy gì.
Nhưng bà thật ra bà đã nghe thấy, bà nói: "Tiểu Bân muốn ra sân chơi thì cứ đi đi."
Hám Thanh Châu: "Không, em ấy không muốn."
Đường Bân mở to hai mắt, không hiẻu vì sao có người nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, vội nói: "Muốn, em muốn."
Điền Bội Quân đẩy Hám Thanh Châu một cái, có chút hận sắt không thành thép: "Con đi với nó đi, thất thần như vậy làm gì."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn cảm thấy mẹ mình có gì đó không ổn.
Điền Bội Quân quả thật là có gì đó, bởi vì bà dường như đã phát hiện một bí mật lớn, thấy hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa, bà vội vàng nghiên người đến trước mặt Hám Đông, nói: "Này, ông có thấy gì không?"
Hám Đông đưa cho bà quả cam: "Bà thấy được cái gì?"
Điền Bội Quân lắc đầu, thần bí nói: "Tôi nghĩ Thanh Châu thích Tiểu Bân."
"Hở?" Hám Đông giả vờ quan tâm hơn, hỏi thêm: "Làm sao bà biết?"
Điền Bội Quân rất hào hứng với phát hiện lớn này: "Ông nhớ lại xem, lúc ăn cơm Thanh Châu lúc nào cũng nhìn Tiểu Bân, hơn nữa cái ánh mắt nó nhìn Tiểu Bân...chậc chậc."
"Có sao?"
Điền Bội Quân nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hám Đông, không khỏi có chút kinh ngạc: "Này, lão Hám, ông không ngạc nhiên sao?"
Ông khẽ cười: "Lúc con trai học trung học tôi đã biết rồi."
Điền Bội Quân lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó duỗi tay muốn đánh chồng mình, mắng: "Ông được đấy, phát hiện sớm như vậy tại sao lại không nói cho tôi biết hả?!"
Hám Đông vội vàng giơ tay đầu hàng: "Không phải là do lúc đó Đường Bân có người yêu sao? Cho nên Thanh Châu mới yêu đơn phương. Tôi sợ nói với bà, bà sẽ lo lắng thêm."
Điền Bội Quân như nhớ ra gì đó: "Tôi nhớ lúc đó sự việc kia ầm ĩ rất lớn."
"Ừ." Hám Đông chính xác thả vỏ cam vào thùng rác: "Bà cũng biết mẹ Đường Bân đó, bà ấy rất khó chấp nhận."
Ánh mắt của Điền Bội Quân hơi rũ xuống: "Đường tình duyên của Thanh Châu sao lại gập ghềnh quá, tôi biết nó rất thích Tiểu Bân, nhưng không chắc là Tiểu Bân có thích lại nó không."
"Chuyện của tụi nhỏ cứ để tụi nhỏ giải quyết thôi."
Điền Bội Quân thở dài nghe theo: "Cũng không biết tính cách của Thanh Châu là di truyền từ ai, suốt ngày không chịu nói chuyện, chờ đến khi Tiển Bân thích nó thì nó cũng thành ma rồi."
Hám Đông cười không nói gì.
Điền Bội Quân bất ngờ nhìn ông.
Hám Đông vội nói: "Không phải di truyền từ tôi."
Điền Bội Quân nhìn ông chằm chằm: "Ý ông là di truyền từ tôi?"
"Không, không, làm sao có thể? Chắc là do nó tự mình làm méo."
Điền Bội Quân lắc đầu thở dài: "Nếu nó giống Tiểu Bân thì tốt rồi."