Sau đó, Trần Hạo trực tiếp mang theo Thẩm Phiêu Phiêu rời đi.
Nhìn bóng lưng của Trần Hạo, lòng Vạn Tuyết lại nhói lên không thể giải thích được.
Nếu một lần là trùng hợp, và hai lần cũng là trùng hợp thì bây giờ lần thứ ba cũng là trùng hợp sao? Nhưng nếu người cô thích không phải là Lý Thiếu, mà là người bình thường trước mặt cô.
Rất nhiều phương diện còn nói không thông.
Vạn Tuyết trong lòng rối rắm.
"Người này thật phi thường!" Lúc này, Bạch bá đột nhiên cất giọng ngưng tụ.
"A? Bạch bá, ý của người là gì?" Vạn Tuyết biết Bạch bá cũng là cao thủ, nhưng lại không bước vào cảnh giới tu luyện trong truyền thuyết.
Bây giờ ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ vừa rồi tiểu thư không để ý?" Bạch bá nhìn bóng lưng Trần Hạo, trịnh trọng nói.
"Để ý cái gì?" "Con bò đó cực kỳ hung tàn.
Ngay cả Lý Thiếu và Mạc thúc cũng không phải là đối thủ của con yêu thú này.
Vừa rồi, nó có thể đã giết chết tiểu thư.
Tiểu thư, người trước mắt đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở thời điểm nguy cấp này,bông nhiên con thú dừng lại.
không tiến dù chỉ 1 bước! " Bạch bá nói.
"Đúng, đúng vậy, Tiểu Tuyết, vừa rồi cô không có thời gian nhìn nó.
Con quái vật kia không chỉ đứng yên, còn nhìn thấy như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ!" Tú Tú cũng vội vàng nói.
Vạn Tuyết càng ngạc nhiên.
"Ý của các ngươi là, con bò sợ cái này gọi là Trần Hạo hả, từ đó chạy trốn, mới tha cho chúng ta sao?" Vạn Tuyết tò mò hỏi.
Làm sao có khả năng, Trần Hạo nhìn thực tế là có chút thường thường không có gì lạ nổi bật.
Nói thật đi.
Lúc đầu còn tưởng rằng Trần Hạo là người trong miệng của lão bói toán, nhưng thật ra trong lòng Vạn Tuyết không thích Trần Hạo.
Làm thế nào để nói điều này.
Cùng là Con gái, cô gái nào cũng có những kỳ vọng nhất định đối với người mình yêu.
Đặc biệt, cô xem bói tuổi và đặt cho mình những kỳ vọng cao hơn.
Khi những gì cô thấy quá khác với những gì cô mong đợi, chắc chắn sẽ có một số cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Đương nhiên, nó không còn thú vị.
Rõ ràng, Trần Hạo là thứ khiến cô thất vọng.
Vì vậy, Vạn Tuyết có chút ngại ngùng khi trở thành người yêu của mình.
"Ta vẫn không thể tin được.
hắn ta sẽ xua đuổi được con bò này.
Ta nghĩ bên trong phải có lý do nào khác..." Vạn Tuyết nói: "Tuy nhiên, dù sao vừa rồi ta vẫn phải cảm ơn cô ấy.
Nếu không có cô ấy, ta thật sự không còn ở đây để nói được!" Vạn Tuyết hơi đỏ mặt, nhẹ nói.
Đồng thời, cô có chút hứng thú với Trần Hạo.
cô chỉ không muốn thừa nhận điều đó.
Ngay sau đó, người của Vạn Gia rõ ràng đã nghe được chuyện này, rất nhiều cao thủ ở hội trường một mặt phái tới bảo vệ Vạn Tuyết, mặt khác lại cố hết sức tìm tung tích của con bò này.
Vì lễ hội dưới lòng đất sẽ sớm bắt đầu nên người dân Vạn Gia rất coi trọng.
Hãy quay lại với Trần Hạo.
Sau khi Trần Hạo rời Long sơn thôn trở về Thẩm gia.
Vừa quay lại liền thấy một đám người rời đi Thẩm gia, rất là khinh thường.
Mà Thẩm Thiên Cương vừa tiễn bọn họ, mặt đầy xấu hổ.
Hỏi một chút mới biết được.
Những người vừa rồi hóa ra là người của Vạn gia.
Thẩm Thiên Cương được Trần Hạo sắp xếp vé vào cửa đại hội.
Thẩm Thiên Cương đương nhiên rất nghiêm túc, đặc biệt mời người từ Vạn gia đến kiểm tra tư cách.
Kết quả, người của Vạn gia không chút nào nể mặt, và coi thường Thẩm gia.
Đó là lý do tại sao có cảnh vừa rồi.
Nói không có vé vào cửa, Trần Hạo cũng cho rằng thực lực của chính mình, cưỡng bách tiến vào cũng không thành vấn đề.
Nhưng thực sự không cần thiết cho điều này.
Hơn nữa, trước đó rất nhiều viêc trải qua cũng cho Trần Hạo hiểu được tầm quan trọng của giấu mặt mũi quan trọng như thế nào.
Tuyệt đối sẽ không như vậy mà lỗ mãng.
"Trần tiên sinh, thực xin lỗi, chuyện đơn giản mà ngài nói với tôi không thể làm được!" Thẩm Thiên Cương tràn đầy tự trách.
"Thẩm Bá không cần xin lỗi.
Tình huống hiện tại, muốn vào lễ hội ngầm với tên Thẩm gia của chúng ta, khó mà suôn sẻ.
Thà đem theo Lâm Cửu đính vào 1 gia tộc khác, dạng này cũng tốt tuỳ cơ ứng biến!" Trần Hạo nói.
"Thưa ngài, ý của ngài là chúng ta tiến vào Vạn gia? Hiện tại Đoạn gia đã bị ngài tiêu diệt, hiện tại ở Ký Châu gia tộc tử tế, lớn nhất là Vạn gia, không nói tới, bọn họ là người tổ chức!" Lâm Cửu ở một bên nói.
"Ừm, ta cũng chính là ý này, Lâm Cửu, ngươi có biết Vạn Gia gia chủ hay không?" Trần Hạo hỏi.
"Chuyện này tôi thật sự không biết.
Đừng nhìn Vạn gia bề ngoài là gia tộc thế lực,nhưng phía sau xem ra có gia tộc chèo chống.
Tu Chân giới nhiều người tu luyện bình thường cũng không dám khiêu khích người của Vạn gia, bọn họ sợ hãi người tu luyện phía sau của Vạn gia, tự nhiên có rất nhiều cao thủ đến Vạn gia, giống như tôi vậy dạng nhất phẩm tu sĩ,nhưng Vạn gia có bốn năm cái, nghe nói Vạn gia cũng còn có Tam phẩm tu sĩ Chí cường giả tồn tại! " Lâm Cửu giải thích.
"Ta hiểu!" Trần Hạo gật đầu.
Anh nghĩ rằng, quả nhiên, thế lực đằng sau một số gia tộc không nên bị coi thường.
Về phần Hộ Long sơn thôn, như Lâm Cửu nói, có rất nhiều cao thủ tu luyện, xem ra lễ hội dưới lòng đất này vô cùng sôi nổi.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng đi tới trước cổng Thẩm gia.
Trên chiếc xe hơi sang trọng, một cụ già bước xuống.
" Là hắn!" Thẩm Phiêu không khỏi giật mình.
Người này không phải ai khác, mà chính là lão nhân gia vừa rồi anh nhìn thấy, chính là Bạch bá bên cạnh Vạn Tuyết.
"lão già tên Bạch Tự Tại do đại tiểu thư giao phó, xin mời Thẩm tiểu thư và Trần tiên sinh đến Vạn gia tham dự bữa tiệc sinh nhật của đại tiểu thư tối nay!" Bạch bá nói xong liền gửi tới hai cái thư mời.
"Hả? Cô ấy là đại tiểu thư của Vạn gia?" Thẩm Phiêu kinh ngạc.
Bạch bá gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay cô nương thoát chết, ta còn phải cảm tạ hai vị giúp đỡ! Cho nên ta muốn mời hai người các ngươi, nhất định phải tham dự!" Trần Hạo nhận lấy thiệp mời, vừa nhìn.
Lúc này, Lâm Cửu ghé vào tai Trần Hạo: "Thưa ngài, thật không mất thời gian.
Vạn Tuyết này là con gái yêu quý nhất của Vạn Diệu Tông.
Bữa tiệc sinh nhật của cô ấy có thể mời ngài, như vậy vé vào cửa sẽ được bảo đảm!" Trần Hạo cũng gật đầu.
Mặc dù không hiểu sao Vạn Tuyết lại mời anh một cách khó hiểu.
Mà Vạn gia này, anh cũng muốn đích thân tới đó.
Dạng này cũng tốt.
Một mặt nhìn ra mục đích của Vạn Tuyết này là gì.
Mặt khác, nhìn xem có thể hay không mượn cơ hội này, để nhận vé vào cửa lễ hội ngầm.
"Được rồi, Bạch quản gia, có thể trả lời với cô Vạn Tuyết, tối nay chúng tôi sẽ đến!" Trần Hạo gật đầu cười.
Sau khi Bạch bá đi rồi.
Lâm Cửu dự định sẽ tiếp tục huấn luyện con cháu của Thẩm gia.
Lúc này Trần Hạo ngăn lại: "Lâm Cửu, ngươi khoan vội, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!" Trần Hạo nói.
"Thưa tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Lâm Cửu thắc mắc.