"Cái gì? Cổ gia này! Lẽ ra ta đã cùng bọn họ giết từ lâu rồi!" Trần Hạo nắm chặt tay.
"Mà này, Kiển Niếp và bọn họ bị bắt tới đâu? Nhị thúc Lực Bá bọn họ đang ở đâu?" Trần Hạo hỏi.
Trước khi xuyên không lúc đó, Trần Hạo đã giải thích những điều này cho Lý Chấn Quốc, cho nên Lý Chấn Quốc cũng biết.
Lý Chấn Quốc lúc này mới nói: "Kiển Niếp tiểu thư đã được đem đến quán bar Đế Hoàng trên đảo! Nhị Thúc và những người khác đều bị mắc kẹt ở Trần gia, Cổ gia Ở đó đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đời ngài đến tự chui vào rọ!" Trần Hạo nắm chặt tay.
“Các ngươi trước tiên tìm một chỗ an toàn ở trước, ta trước tiên đi cứu Kiển Kiếp, các ngươi liên lạc với Trần gia tộc còn lại, sau khi ta vs Cổ gia thanh toán xong, các ngươi chờ cơ hội về sau! " Trần Hạo ra lệnh.
Mà Lý Chấn Quốc biết không thể giúp Trần Thiếu, đành phải gật đầu.
Trần Hạo, trực tiếp đi tới quán bar Đế Hoàng..
Bên trong, lúc này không khí sương khói mù mịt.
Có rất nhiều người uống rượu và hút thuốc.
Em trai của Tây Môn gia, hình như là em trai của Tây Môn Vũ.
Trần Hạo cũng không biết là ai.
Vừa bước vào, anh đã hỏi thẳng người phục vụ: "Có một già một trẻ tên Tây Môn, anh ta ở phòng riêng nào?" Bên trong phòng riêng 888.
(999) "Hahahaha, thật là một đại mỹ nhân, nếu thực sự có thể giải vui một chút, không biết sẽ là cảm giác gì!" Một già một trẻ, đang được bao quanh bởi nhiều người.
Và bên cạnh hắn, có một người phụ nữ xinh đẹp đang quỳ gối trên trước hắn.
Người phụ nữ này là Phương Kiển Niếp.
"Tây Môn đại thiếu, đã ngài thích, thì chúng tôi sẵn sàng?" Một số người không thể không hỏi.
Và nó gợi ý rằng người lớn và người trẻ, nếu người lớn và trẻ cần, họ có thể đáp ứng nhu cầu cần thiết.
"Haha,nếu ta muốn như vậy, thì đã như vậy rồi, có cần ngươi nhắc nhở sao? Nhưng như vậy chán quá, ta muốn xem, cô ta chịu không nổi tra tấn,thì liền lăn lộn trên giường của ta.
Lúc đấy thì ta sẽ trải nghiệm, hahaha! " Tây Môn nói.
"Ta cho ngươi biết, ngươi có gan thì liền giết ta đi, nếu không, Trần hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi, các ngươi Tây Môn gia cũng thật là lớn gan, chẳng lẽ không sợ tai họa diệt môn sao?" Phương Kiển Niếp trực tiếp chửi rủa.
"Hả, Trần Hạo? Ta nói cho ngươi biết, Cổ gia hiện tại đang chuẩn bị rất nhiều cơ quan vây bắt Trần Hạo, nói thật, chúng ta rất mong chờ Trần Hạo này sớm xuất hiện, bởi vì hắn xuất hiện càng sớm, chúng ta càng không kiêng kỵ,vậy thì chúng ta càng sớm có thể hưởng thụ từ Trần Gia! Hahaha! " Tây Môn nói.
"Trần Hạo, hắn giết Tây Môn Vũ, có huyết thống với Tây Môn gia chúng ta.
Ta sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này với hắn!" "bùm!" Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Đó là một vệ sĩ nặng ký, chậm rãi bước vào.
Hắn vẫn luôn chịu trách nhiệm cho Tây Môn, đều do Cổ gia an bài.
Bây giờ, bên ngoài toàn là khói sương mù mịt, có gần trăm vị cao thủ chịu trách nhiệm cho sự an nguy của Tây Môn.
Và người này là cầm đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tây Môn nói.
"Hôm nay có người sắp chết ở nơi này,hy vọng những kẻ đã dẫm nát Trần gia, không có chuyện gì hãy rời đi!" Thủ lĩnh vệ sĩ run rẩy nói.
"Hả? hả! Ý ngươi là gì?" Tây Môn không khỏi kinh ngạc: "Bây giờ trên đảo, Tây Môn gia có tiếng nói định đoạt mọi thứ!" " Hôm nay có người sắp chết ở nơi này,hy vọng những kẻ đã dẫm nát Trần gia, không có chuyện gì hãy rời đi!" Mà thủ lĩnh này, xem ra không có nghe thấy Tây Môn nói lời nào, chỉ là tự mình lặp lại.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của người này, những người khác trong phòng cũng có chút bất an.
Một luồng khí nguy hiểm không tên đột nhiên bao trùm lên mọi người.
Khiến mọi người thêm căng thẳng.
Rời đi! Có lẽ là lựa chọn tốt nhất và duy nhất cho lúc này.
Vì vậy, hầu hết mọi người trong Bar đều đứng dậy bước ra ngoài.
"các Ngươi làm sao vậy? Dù sao Tây môn lớn trẻ đều ở đây, ai có lá gan dám đụng vào?" Tây Môn khịt mũi chế nhạo.
Vừa nói, không ai dám rời đi.
" Sợ cái gì, có ta ở đây!" "A này, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tây Môn đại thiếu nhìn vệ sĩ ns.
Mà lúc này, thân thể hắn đột nhiên toàn thân run lên, nằm trên mặt đất sùi bọt mép, một hồi thần chết gọi tên hắn ! "A!" Người phụ nữ trong phòng hét lên kinh hoàng vào lúc này.
Tây Môn sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"Ai? Ai đã làm chuyện đó? Đi, đi!!" Hắn ta đã hét lên.
"Ngươi quả thực ăn gan hùm mật báo.
Các ngươi chỉ là 1 tiểu gia tộc,lại dám kiến nuốt con voi,mà bộ dạng này lại cò dám đối xử với bạn của ta thế này?" Vào lúc này, một giọng nói như ma vang lên xung quanh.
Nó khiến trái tim mọi người lạnh lẽo đến cùng cực.
Tuy nhiên, Phương Kiển niếp đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bởi vì giọng nói này đã quá quen thuộc với cô.
"Trần Hạo!" Phương Kiển Niếp ngạc nhiên nói.
"Cái gì? Là Trần Hạo?" Tây Môn sắc mặt hoảng hốt.
"Trần Thiếu!!" Và người lớn trẻ khác cũng nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc khác, không gian trước mặt đột nhiên biến dạng, Trần Hạo xuất hiện trước mặt mọi người như một bóng ma.
"Trần Thiếu!" Già trẻ đó tự nhiên biết Trần Hạo, nhìn thấy hắn lúc này không khỏi sợ hãi.
"Trần Hạo!" Phương Kiển Niếp vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Hạo, mấy ngày nay xảy ra chuyện, khiến cô sợ hãi, thậm chí từng nghĩ tới cái chết.
Không ngờ đúng lúc này, Trần Hạo bất ngờ xuất hiện và đứng trước mặt cô.
"Đừng sợ! Hôm nay ta trở về, có thù báo thù, có oán báo oán!" Trần Hạo lạnh lùng nói.
Tây Môn già trẻ này hiển nhiên đã bị kết án tử hình.
Khi nhiều chàng trai cô gái khác quỳ xuống van xin tha thứ, còn Tây Môn thiếu gia hiển nhiên đang hấp hối k biết nên quỳ hày nên ngồi.
Nhưng lúc này, hắn lại bật cười.
"Hahaha!" Tây Môn ngẩng đầu cười nói.
Khiến mọi người ng xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
" Ngươi cười cái gì?" Trần Hạo hỏi.
"Haha, ta cười vì ngươi quá ngốc!" Tây Môn đại thiếu khóe mắt tràn ngập trêu tức giễu cợt: "Trần Hạo, lúc ở Thái Thành, ta nghe nói ngươi cực kỳ xảo quyệt, còn tưởng rằng ngươi là người rất thông minh, không ngờ ngươi lại là một tên ngốc, hoàn toàn là một tên ngốc, nói cho ngưoi biết, ngưoi đã bị lừa! " “Bị lừa?”
Trần Hạo lạnh lùng hỏi: “Ta bị lừa cái gì? Đây là kế sách gì? "Hahaha, ngươi không để ý từ lúc gặp Lý Chấn Quốc chết tiệt kia trên đường, đến lúc xuất hiện ở đây, có phải là trùng hợp không? Nói cách khác, chính là đại gia gia dẫn ngươi từng bước tới đây,Ta biết, ngươi đến đây càng sớm càng tốt để cứu bạn của ngươi trước, ta đã đợi ngươi rất lâu!" Tây Môn nói.
"Đúng vậy, cái này mưu kế này không tệ, thế nhưng mà, ngươi không tính đến sự sống của các ngươi à?" Trần Hạo cười nhạt.
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi có thể dễ dàng giết ta, hahaha, đúng vậy,nhưng tại đây sẽ có 1 vị khách sẽ chăm sóc cho ngươi!" Tây Môn vừa nói vừa vỗ vỗ lòng bàn tay.
Trong tích tắc, một luồng sáng đen nhanh chóng quét về phía này ...