*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Tùng Phú Nói chuyện cùng với người chú* đến nửa đêm rồi trở về phòng.
( * Người chú đổi thành Đại Thúc cho giống vs kiếm hiệp nhé) Trần Hạo hiện tại không thể cho phép 1 phút nghỉ ngơi.
Anh nhất định luyện tập chăm chỉ.
Bởi vì tuy Cổ Phong bị đại thúc làm cho sợ hãi bỏ chạy, nhưng không biết hắn sẽ trở lại vào ngày nào.
Lúc này Trần Hạo ngồi khoanh chân trong phòng.
Trong đầu hiện ra rất nhiều ký ức từ vị thần trong ngôi mộ cổ cung điện sa mạc Đây là những phương pháp thở vô cùng cổ xưa.
Khi đó, Trần Hạo đã cố gắng tập luyện, nhưng vài lần tập luyện đều thất bại.
Ngoại trừ phệ hồn ma thuật ra, những thứ còn lại Trần Hạo đều luyện tập không thành.
Nhưng theo như ý của đại thúc, mình đã tiến được tới cảnh giới thiên đạo.
Đã bước vào cảnh giới của Liễu Hoa khí và chỉ còn cách tầng trung của Liễu Hoa một bước.
Sức mạnh bên trong của Liễu Hoa khí này khác biệt xa vs sức mạnh khi trước.
Trần Hạo đã chọn một bài tập thở cổ xưa có tên là “Thiên Huyền Công”
.
(* Phiên âm là Xuân, Thiên Xuân Công) Ghi chép bên trên rất rõ ràng, tác dụng lớn nhất của phương pháp này chính là giúp tăng nhanh tốc độ luyện hóa chân khí.
Thực hành ít mà hiệu quả lớn! Và đây chính là thứ mà Trần Hạo cần lúc này.
Giữ bình tĩnh Trần Hạo luyện khí theo dấu vết của các bài công pháp.
Trực tiếp nhận thấy ngực mình bắt đầu dao động giữ dội.
Không bao lâu, Trần Hạo hoàn toàn tiến vào trạng thái vô ngã Quanh người anh đột nhiên xuất hiện một vầng hào quang màu tím nhạt, linh khí màu tím này biến đổi khôn lường.
Trần Hạo cảm thấy ngực mình bắt đầu thay đổi.
Thời điểm khi hít vào, hào quang màu tím quanh da anh dần đỏ lên.
Khi thở ra lại khôi phục thành màu tím.
Và lần lượt từng hơi thở trắng như vải lụa màu kem thở ra từ miệng và mũi Trần Hạo.
Bản thân Trần Hạo cũng không biết rằng cơ thể mình đã trải qua những thay đổi to lớn.
Chỉ là cảm giác bên trong đan điền của mình, một khí lực lớn không ngừng gia tăng.
Mà lúc này ở ngoài cửa sổ căn phòng.
Một bóng người khoanh tay đứng thẳng nhìn vào Trần Hạo.
Chính là đại thúc.
Đại thúc nhìn Trần Hạo gật đầu, khóe miệng hiện lên 1 nụ cười nhẹ nhõm hài lòng.
“Tiểu Hạo, sau này cậu thật sự gánh quá nhiều gánh nặng, không chỉ số phận của nhà họ Trần, mà chính bản thân cậu cũng chật vật lắm, mong cậu cứ chăm chỉ như thế này!”
Đại thúc thầm nghĩ trong lòng.
Bất giác ông lại cau mày.
“Thật là kỳ lạ, rốt cuộc là ai đã giúp thay đổi nâng cấp cơ thể Tiểu Hạo, và ai đã dạy những phương pháp thở cổ xưa này mà giờ Tiểu Hạo đã thành thạo?”
Đại thúc ngạc nhiên.
Quan sát Trần Hạo một hồi lâu ông mới yên tâm trở về phòng.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trần Hạo luyện tập cả đêm, đây là lần đầu tiên anh dành hết tâm sức cho việc tu luyện một cách nghiêm túc như vậy.
Trong quá khứ, anh có thể đánh bại Mạc Thương Long chỉ với một chút luyện tập.
Nhưng bây giờ thì khác, kẻ thù gặp phải quá mạnh.
Trần Hạo mở mắt.
Một vòng ánh sáng tím loé lên trong mắt.
Mà chỉ mới tập luyện trong một đêm.
Trần Hạo bất ngờ phát hiện vết thương của mình đã lành hơn một nửa, nội lực cũng đã hồi phục.
“Thiên Huyền công quả nhiên là huyền diệu, không nghĩ tới những phương pháp thở cổ xưa mà sư huynh chiến thần kia cho mình lại hữu dụng như vậy!”
Cảm giác được khí lực trong cơ thể dồi dào, cuồn cuộn.
Trần Hạo vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bây giờ anh ấy có cảm giác khó tả với loại khí lực to lớn này.
“Trần Hạo! Ra ăn sáng nào, đại thúc có việc muốn nói với anh!”
Lý Mộc Mộc lúc này gõ vang cửa phòng.
Trần Hạo đưa tay lên nhắm vào vị trí cửa phòng.
Chốt cửa chưa chạm tới như bị giật ra! Cánh cửa phòng trực tiếp bung ra.
“Hả? anh làm cái gì vậy? Làm tôi giật cả mình!”
Mà Lý Mộc Mộc hiển nhiên không ngờ tới, trừ đại thúc, Trần Hạo thế mà lại xuất quỷ nhập thần như vậy.
Ông ấy ngay lập tức phản ứng và ngạc nhiên nói: “Trần Hạo, cháu...
Nội lực của cháu đã hồi phục rồi sao?”
Lý Mộc Mộc che miệng, mắt mở to như thể đang nhìn một con quái vật.
“Vâng, đúng vậy ạ, cháu cũng không ngờ những phương pháp thở đó lại hữu dụng như vậy, quả thực là vô giá!”
Trần Hạo nhìn đôi bàn tay của mình nói với vẻ phấn khích.
“Anh có thể dạy một chút cho em đc không?”
Mắt Lý Mộc sáng lên, cô dường như mê mẩn phương pháp thở mà chú và Trần Hạo luyện tập bây giờ.
“Được rồi, sau này khi nào có cơ hội, tôi sẽ chọn lựa một số phương pháp thích hợp cho em luyện tập và dạy cho em!”
Trần Hạo bật cười.
Đối với Lý Mộc nha đầu, Trần Hạo cũng coi cô như một người bạn.
Đương nhiên là không có gì kiêng kỵ.
Chỉ là Huyền Thiên Công thuộc loại phù văn cổ xưa, cần phải có sự lĩnh hội đặc biệt, cái này đoán chừng Lý Mộc luyện tập không được.
Còn những thứ đơn giản hơn, chắc cô ấy sẽ học đc.
Lý Mộc Mộc vẻ mặt hưng phấn: “Hảo hảo ( mì chua cay ), đây là anh nói đó nha! Ha ha ha!”
Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh.
Đại thúc đã dọn sẵn bàn ăn sáng.
Nhìn thấy những thay đổi rõ ràng trên cơ thể Trần Hạo.
Đại thúc chỉ là liếc qua, cũng không quá ngạc nhiên.
“Ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi, Tiểu Hạo cháu hãy đi tới một chỗ, đổi cho chú 1 tí vị thảo dược!”
Đại thúc nói.
“Có phải là dược liệu xoá sẹo và tái tạo xương cốt cho Hinh Hinh không? Hôm nay cháu có ý này, cũng đang định lên núi để tìm nó!”
Trần Hạo gật đầu.
“Những loại thảo dược đó rất khó tìm, đây là một bức thư, ta có chút giao tình vs cốc chủ Dược Vương Cốc của Thất cốc lĩnh* (Thất Lộc Linh), cháu thay ta đi một chuyến và đem mấy vị thảo dược về!”
Đại thúc lấy ra một lá thư.
Chuyện của Hinh Hinh là vì mình mà ra, nên Trần Hạo không ngần ngại bất cứ việc gì.
”
Tiểu Hạo cháu còn nhớ những gì hôm qua ta đã nói với cháu chứ?”
Trần Hạo gật đầu: “Cháu nhớ rồi đại thúc, chú nói sức người luôn có hạn, cháu hiểu rồi!”
Lần này bảo mình đi Dược Vương Cốc đưa tin đổi thuốc, ý tứ của đại thúc là tốt, Trần Hạo đương nhiên là biết.
“Có điều người của Thất cốc lĩnh này mình chưa từng tiếp xúc qua! Có vẻ như họ cũng là gia tộc bí ẩn?”
Trần Hạo cau mày.
“Đúng vậy, họ cũng là 1 trong những gia tộc bí ẩn, nhưng ngoài võ đạo, họ còn quan tâm đến các bí pháp luyện đan, vì vậy dược liệu chỗ họ cái gì cần có đều có! Khi cháu đến thung lũng sẽ nhìn thấy 1 dãy hệ thống núi bên trong Thất cốc lĩnh, Dược Vương Cốc là một trong số đó! Họ không thiếu cao thủ và cũng không ngại lộ diện ra bên ngoài, với bức thư này ta nghĩ cốc chủ Dược Vương sẽ nể một chút mặt mũi mà cho chúng ta dược liệu!”
“Ra vậy, cơm nước xong xuôi chãu sẽ lập tức lên đường!”
Ăn xong, Trần Hạo dựa theo chỉ dẫn của đại thúc đi lên vùng núi để tìm các thung lũng.
Phương pháp luyện đan cũng được Trần Hạo ghi vào trong đầu.
Chỉ không biết phương pháp luyện đan trong trí nhớ của mình so với phương pháp của gia tộc bí mật này như thế nào.
Trần Hạo vận dụng khinh công tâm pháp, tốc độ cực nhanh.
Ngọn núi lớn này, tên là Dương Sơn, hệ thống núi cực kì phức tạp khổng lồ, chạy qua bảy tám thành thị lân cận.
Trần Hạo tăng tốc cực nhanh.
Khi đến Dược Vương Cốc thì cũng đã quá trưa.
Dược Vương Cốc nằm bên trong 1 thung lũng, nơi này có một con đường thông với thế giới bên ngoài.
Mà ngay phía ngoài thung lũng cũng có rất nhiều xe sang.
Ở đây họ chủ trương luyện đan.
Những doanh nhân giàu có tầm cỡ thế giới nhiều người đều đến đây để cầu đan.
Tất nhiên, những việc này đc tiến hành bí mật, không một phương tiện, đơn vị truyền thông nào dám đến đây để vạch trần.
Trần Hạo bị hai người đệ tử ngăn lại ở lối vào.
Sau khi lấy ra lá thư.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên hào hứng vội vàng chạy ra.
“Vị huynh đệ đây là đệ tử của ân công*?”
*(Ân nhân) Người đàn ông trung niên mặc vest chạy ra nhìn Trần Hạo với vẻ mặt trìu mến.
“Tại hạ là Dược Minh, từng là lái xe cho cốc chủ, năm đó, ân công đã từng cứu tôi và cốc chủ đại nhân!”
Dược Minh hào hứng nói.
Người ân công này, hẳn là đại thúc.
Rõ ràng ông ta coi mình là đồ đệ của đại thúc.
Nhưng nó cũng không quan trọng.
“Xin chào Dược tiên sinh, chúng tôi cần gấp 3 loại thảo dược này!”
Trần Hạo cũng trực tiếp bày tỏ ý định của mình vì sao mà đến.
“Chuyện này...
không tiện nói ở đây, huynh đệ, mời đi cùng tôi!”
Dược Minh có chút áy náy do dự.
Sau đó thân mật kéo tay Trần Hạo đi vào bên trong.
Mà các đệ tử ở cốc khẩu này khinh thường nhìn Trần Hạo dường như không bỏ xót bất cứ chi tiết nào.
Trong lòng tự hỏi người trông như nông dân này đến từ đâu?