Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 649: Ẩn tình bên trên ”
Anh …!”
Vương Tiểu Mỹ tức giận quá nôn ra cả máu.
Người này không nói bất kỳ đạo lý nào.
“Chồng chồng! Anh không sao chứ?”
Vương Tiểu Mỹ liếc mắt cảnh cáo Trần Hạo và Mã Hiểu Nam, vội vàng đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên.
Lúc này, miệng anh ta đầy máu.
Nhưng Trần Hạo ra tay không nặng, anh ta vẫn còn chút tỉnh táo.
“Gọi Ngô tổng, nhanh lên! Đừng để đứa nhỏ này chạy mất! Tôi phải giết nó!”
Người đàn ông trung niên hung ác nói.
Vương Tiểu Mỹ tức giận nhìn Mã Hiểu Nam và Trần Hạo: “Hai người xong đời rồi, đừng có chạy!”
Nói xong bắt đầu gọi.
“Người bị đánh là Trương tổng, đúng không? Trương tổng đến từ Bất động sản cao cấp?”
Lúc này, những người xung quanh đang bàn tán xôn xao.
”
Làm sao không phải, Trương tổng là người tàn nhẫn, tham gia phát triển bất động sản chỉ là để rửa tiền thôi, mà Trương tổng là anh họ của Ngô tổng, chuyện này, chuyện này, không phải chỉ là vừa đánh một học sinh nghèo sao, thiếu gia này còn dám đánh Trương tổng? ”
”
Xong con mẹ nó, lần này thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Những người xung quanh thở dài.
Có đồng tình, có tâm lý xem náo nhiệt.
Và ngay sau đó, cuộc thảo luận xung quanh trở nên quá yên tĩnh.
Bởi vì một người đàn ông trung niên đang đi qua đây với một vài người của ông ta.
Mọi người đương nhiên biết người đàn ông trung niên này, chính là Ngô Đại Vinh.
Bất động sản rất lớn! “Chuyện gì đã xảy ra?”
Sau khi Ngô Đại Vinh đi tới, lạnh giọng nói.
Nhất là nhìn thấy Trương tổng bị đánh thế này, trực tiếp làm hắn xấu hổ.
Ở đây thế mà còn có người không cho mình mặt mũi.
Muốn chết rồi.
Vương Tiểu Mỹ vội vàng đổ thêm dầu vào lửa để giải thích sự việc.
Sau đó cô nhếch mép khoanh tay đi về phía Mã Hiểu Nam.
“Mã Hiểu Nam, không phải cô vừa rồi nói rất nghĩa khí sao? Được rồi, để tôi nhìn cô một cái, xem cô tốt như thế nào?”
Vương Tiểu Mỹ đắc thắng nhìn Mã Hiểu Nam.
“Còn có anh, cậu này, địa chỉ nhà sau này sẽ tra ra, không biết các người sống chết như thế nào?”
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói.
Dường như nói với mọi người rằng đây chính là số phận của những người dám đắc tội cô.
Cậu bé sợ đến mức chân run lẩy bẩy.
Đặc biệt, Vương Tiểu Mỹ không chỉ gây phiền phức cho cậu, ngay cả gia đình cậu cũng sẽ không buông tha.
Cậu thậm chí còn sợ hãi hơn.
“Được rồi, anh còn dám đánh người ở ngay địa bản của tôi? Thật là không thể kiên nhẫn thêm được nữa!”
Còn Ngô Đại Vinh nghe bàn luận xung quanh, trên mặt thoáng hiện lên tia tức giận.
“Cô ấy đánh học sinh của tôi trước!”
Mã Hiểu Nam đanh thép phản bác.
Ngô Đại Vinh, anh không nên chỉ nghe lời Vương Tiểu Mỹ nói? Trước mặt nhiều người như vậy, một chút đạo lý cũng không có sao? ”
Đánh học sinh? Cô ta đánh học sinh nào?”
Ngô Đại Vinh lạnh lùng hỏi.
Rồi ánh mắt anh rơi vào cậu bé bị đánh.
Bốp.
Chỉ là điều đó khiến mọi người không ngờ tới.
Ngô Đại Vinh thay vì hiểu, lại giơ tay tát một cú trời giáng lên mặt cậu bé.
Lần này, anh ta đánh mạnh hơn, trực tiếp làm cho cậu bé ngã xuống đất.
”
Chính là đánh như vậy sao?”
Ngô Đại Vinh nhìn Mã Hiểu Nam nhếch mép hỏi.
”
Anh ….
Anh …!”
Mã Hiểu Nam sắc mặt tức giận tái đi.
“Hừ, hôm nay sự kiện do tôi chủ trì.
Tôi không thèm làm xấu mặt cô, cô còn dám leo lên đầu tôi ngồi.
Như vậy đi, gọi tất cả người nha cô tới, quỳ xuống trước mặt tôi, như vậy tôi còn có thể tha cho cô! ”
Ngô Đại Vinh lạnh lùng nói.
“Ngô Đại Vinh Ngô tổng độc đoán.
Bất cứ khi nào xảy ra chuyện, sẽ không bao giờ trực tiếp nhắm vào họ, mà là trực tiếp nhắm vào cả nhà họ! Quá tàn nhẫn!”
“Những người này, xong phim rồi!”
Mọi người nói.
”
Cô giáo, chúng ta đi thôi!”
Còn cậu bé bị đánh lúc này sợ hãi khóc thét, ở nhà khó khăn, bố mẹ đi làm cũng không dễ dàng nhưng giờ đây, cậu thực sự sẽ gọi bố mẹ đến quỳ.
Một cảm giác bất lực và sợ hãi quét qua cơ thể.
Nam sinh này có chút run rẩy.
“Đi? Không dễ dàng như vậy được? Hội nghị sẽ bắt đầu ngay.
Tốt nhất đừng làm mất thời gian của tôi.
Hơn nữa, lãnh đạo trường cô, người nhà, đều gọi điện thoại đến hết đây cho tôi, đánh em tôi, cũng nên có một lời giải thích thoả đáng!”
Ngô Đại Vinh chỉnh người, thật sự là hoàn chỉnh một bộ.
Ngay cả những học sinh khác cũng sợ đến mức không dám thở.
Đây là một vấn đề lớn.
“Mã Hiểu Nam, bây giờ cô đã hiểu chưa? Có người chọc nổi, có người căn bản là không thể đụng vào!”
Vương Tiểu Mỹ khoanh tay, nhẹ giọng nói.
“Quên đi, nếu thật sự muốn gọi người nhà tới, thì cứ gọi người nhà của tôi tới là được!”
Trần Hạo thì lạnh lùng nhìn hắn.
Vốn dĩ Trần Hạo cũng không muốn làm to chuyện, nên dự định dạy dỗ Vương Tiểu Mỹ này cùng chồng cô ta một chút.
Nhưng bây giờ, vì có người muốn làm lớn chuyện nên Trần Hạo cũng không bận tâm nữa.
Mà lúc này.
nhìn ánh mắt khiêu khích của Trần Hạo.
Ngô Đại Vinh chế nhạo: “Được, vậy cậu cứ gọi đi, tôi muốn xem bản lĩnh của cậu thế nào!”
Nói xong, Trần Hạo bấm một dãy số liền gọi.
Và mười phút sau.
Rất nhiều xe sang cùng tới một lúc, thậm chí có cả xe ZF (Chính phủ) được độ lại.
Và những người này là ai? Hầu như tất cả các đại gia kinh doanh của Kim Lăng đều ở đây.
“Lý tổng?”
Ngô Đại Vinh sắc mặt ngưng trọng hồi lâu, Vương Tiểu Mỹ cũng là sửng sốt.
Chuyện này ….
Người đó rốt cuộc là ai.
Ngô Đại Vinh nuốt nước bọt, trong lòng thở dài.
“Người tôi gọi tới, anh đi nói với bọn họ đi?”
Trần Hạo liếc nhìn Ngô Đại Vinh chế nhạo.
“Trần Thiếu, người này dám đắc tội với ngài?”
Lý Chấn Quốc bước lên hỏi.
Vừa nghe đến hai chữ Trần Thiếu, Ngô Đại Vinh suýt nữa tè ra quần.
Mẹ kiếp, Trần Thiếu? Đúng vậy, trước đó bác sĩ Mã Tiến đã nói rằng Trần Thiếu đang ở đây.
Hắn cũng mạnh dạn mời.
Nhưng bây giờ, người mà hắn thật sự đắc tội lại là Trần Đại Thiếu? Điều này… Ngô Đại Vinh bị dọa đến thở không ra hơi.
Những người xung quanh cũng đồng loạt sôi trào.
Có rất nhiều người ở đây.
Nhưng sau khi nghe được thân thế của Trần Hạo, nhiều người kính nể nhường đường lớn.
Trần Hạo mang theo Mã Hiểu Nam cùng một đám học sinh đến chỗ ban đầu ngồi xuống.
“Hóa ra là Trần Thiếu, Mã Hiểu Nam thật sự có người chống lưng như vậy!”
Vương Tiểu Mỹ cũng kinh hãi.
Bốp.
Ngô Đại Vinh giơ tay lên, tát một phát thật mạnh vào mồm cô.
“Chết tiệt, tiểu thư hôi thối, hiện tại cô đã làm khổ tôi rồi!”
Ngô Đại Vinh tức giận.
Ngô Đại Vinh sẽ có kết cục như thế nào, hắn đương nhiên hiểu được.
Và bài giảng, mặc dù người dẫn chương trình ngu ngốc, nhưng vẫn tiếp tục.
Thoáng chốc, hai giờ trôi qua.
Mã Tiến vừa nghe thấy chuyện vừa rồi, vội vàng đi về phía Trần Hạo.
“Trần Thiếu, thực xin lỗi vì đã làm cho ngài suýt chút nữa bị thương!”
Mã Tiến nói: “Ngô Đại Vinh này, thật là đáng chết!”
“Được rồi, kết thúc rồi, đúng rồi, sư phụ Ninh Viễn an bài thế nào?”
Trần Hạo hỏi.
“Sư phụ Ninh Viễn, đã chờ Trần Thiếu trong phòng, tôi đây là tới mời Trần Thiếu qua!”
Mã Tiến nói.