Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 644: Được cứu Trần Hạo chợt lóe lên ánh vàng.
Như thể một ngọn đèn siêu sáng được thắp sáng trong bóng tối, ánh sáng vàng lập tức tràn ngập Thiết Thành đang giằng co với Trần Hạo.
Xùy ~ Bị ánh sáng vàng mạnh mẽ này chiếu vào, Thiết Thành đột nhiên hét lên một tiếng, trong cơ thể không ngừng tuôn ra năng lượng màu đen.
Và khi ánh sáng đen lộ ra,lòng thù địch của Thiết Thành tiếp tục giảm xuống, thậm chí khí lực của hắn cũng giảm đi đáng kể.
Không lâu sau, Thiết Thành toàn thân đau nhức, yếu ớt, trực tiếp bị hôn mê bất tỉnh, Trần Hạo đẩy qua 1 bên.
“Thiết Thành?”
Trần Hạo ngập ngừng hét lên, tay ôm chặt vết thương rỉ máu.
Nhưng Thiết Thành không còn đáp lại được nữa.
Và cũng tại thời điểm này,ngọc bội đã biến thành bảy màu, hệt như cầu vồng bảy sắc.
Ngọc bội kia thật là ta môn! Trần Hạo xem những thay đổi của ngọc bội, không khỏi sửng sốt.
“Trần Hạo, không ngờ trên người ngươi lại có bảo vật!”
Và Thiết Hồng lóe lên một ánh nhìn thèm thuồng trong mắt anh.
“Với bảo vật này, tu vi của ta có thể lại tiến thêm một bước!”
Đôi mắt long lanh.
Thiết Hồng trong lòng ham muốn nên chuẩn bị động thủ.
Bỗng nhiên.
Xào xạc! Nhiều giọng nói vang lên từ mọi hướng.
Ngay sau đó liền nhìn thấy tám bóng người, tám bóng người này rất nhanh liền hướng bên này chạy tới.
“Lão bà, dựa vào ngươi, ngươi xứng sở hữu bảo vật này sao? Trần Hạo thuộc về chúng ta!”
Tám bóng người nhanh chóng lướt qua.
Bao vây lấy Thiết Hồng và Trần Hạo.
Tám người trong số họ, sắc mặt tái nhợt, giống như người đã chết vài ngày, nhưng giọng nói vô cùng lớn.
Trần Hạo sợ hãi nhìn bọn họ.
Tám người này cực kỳ mạnh mẽ, và mỗi người trong số họ dường như không yếu hơn Thiết Hồng.
Chuyện gì đã xảy ra? Vẫn còn tồn tại những thế lực mạnh mẽ như vậy sao? Và rất nhiều người đã xuất hiện cùng một lúc! Thiết Hồng Thiết Thành, và tám người này, điều kỳ quái nhất chính là nội lực trong người, hoàn toàn khác với những gì họ đã tu luyện.
Giống như nội lực của bọn họ, Tiên Thiên mang theo trong mình một loại nội lực chấn động.
Vừa rồi nghe Thiết Hồng nói tam giáo, cửu lưu là như thế nào, rõ ràng hiện tại dường như có hai thế lực đối nghịch nhau.
Một bên là Vân Tình Bên kia, tám người này.
Điều chắc chắn điều duy nhất là đôi bên dường như đang cùng chung hướng cùng một mục tiêu.
“tốt, vậy nhìn các ngươi xem có bản lãnh lĩnh hay không mà dám tranh đoạt!”
Đang khi nói chuyện, Thiết Hồng khóa chặtTrần Hạo bằng một đôi mắt lạnh, nhanh chóng hướng về phía Trần Hạo.
Mà tám người đồng thời củng hành động, lần lượt lao đến Trần Hạo.
Bùm bùm bùm! Liền nhìn thấy tay chân và vai của Trần Hạo, đều bị tay họ nắm chắc.
Lôi kéo trần hạo về một phía.
“không xong rồi, không xong rồi!”
Trần Hạo đau như muốn chết Chân tay sắp bị chúng xé toạc. Truyện Phương Tây
“Ngọc bội! Ngọc bội! Ngươi có phải là Linh khí không? Nếu như nghe được tiếng của ta, xin hãy giúp ta! Ta không muốn chết,càng không muốn chết trong hoàn cảnh bây giờ!”
Trần Hạo đạu đớn thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ hy vọng ngọc bội này có thể nghe thấy tiếng khóc của anh.
Nhưng ngọc bội không có chút động tĩnh nào cả.
Mà Trần Hạo sắp bị bọn chúng xé toạt ra nhiều mảnh.
Trong miệng máu tươi trào ra ngoài.
“A!”
Trần Hạo đau đớn gầm lên.
Toàn thân nổi gân xanh.
Đột nhiên, một luồng nội lực cực lớn đột nhiên bao phủ toàn thân Trần Hạo.
Ầm! Nguồn lực này phát ra ngoài.
Như thể một vụ nổ lớn đã xảy ra tại chỗ.
Làn sóng khí cực mạnh đã tống một số người văng ra ngoài.
Còn Trần Hạo 2 cặp mắt đen láy,rồi ngất đi.
Khi Trần Hạo tỉnh dậy lần nữa, anh thấy mình đã nằm trong phòng.
Và có một vòng tròn những người xung quanh anh ta.
Đường Nhiên, Tô quốc An, Vương Tuệ Mẫn Họ đều ở đó.
“Trần Hạo thiếu gia, ngài tỉnh rồi!”
Và bên cạnh, là đang ngồi với Mã Tiến.
Hiển nhiên, hắn ta vừa đang giúp Trần Hạo băng bó xong vết thương.
“Ừ, cám ơn ngươi Mã Tiến!”
Trần Hạo ngồi dậy, ôm chặt vết thương.
“Vương Tuệ Mẫn, Tô thúc thúc,là các ngươi cứu ta trở về đây sao?”
Trần Hạo chỉ nhớ là mình đã suýt bị Thiết Hồng làm cho đến chết.
Đối mặt với đại nạn, anh đã cầu xin ngọc bội giúp đỡ một lần trong lòng.
Lúc đó, như được tiếp thêm sức mạnh.
Và rồi sau đó không thể nhớ những điều xảy ra sau đó.
“Ừ, Tiểu Hạo, ngươi lúc đó suýt chút nữa làm cho chúng ta sợ chết khiếp, bọn họ đều bị ngươi bắn bay ra ngoài, tứ phương rời đi, chúng ta mới vội vàng đưa ngươi trở về!”
Vương Tuệ Mẫn hiển nhiên vẫn là có chút sợ hãi.
Ngay sau khi Trần Hạo rời khỏi Tô gia, Thiết Hồng liền đưa người tìm tới cửa, xảy ra chuyện Tô Quốc Cường Đường Nhiên cùng Vương Tuệ Mẫn đang hóng sự tình.
Đây là cảnh Thiết Hồng đánh Trần Hạo.
Xem ra Thiết Hồng đã ở Kim Lăng mấy ngày rồi.
Cũng là mới dò thăm tung tích của Trần Hạo.
Trần Hạo nghĩ.
Còn ngọc bội này không đơn giản hơn như mình nghĩ, nó đã cứu mạng đến mấy lần liên tiếp.
“Trần Thiếu, lần này ngài thật sự là làm cho mọi người sợ chết khiếp.
Khi ngươi bị khiêng về, người đầy máu!”
Lý Chấn Quốc cũng hoảng sợ nói.
“Lần này đúng là gặp một đại nạn không chết! Mà này, đây là đâu?”
Chợt thấy xung quanh có một cảm giác khác lạ.
Trần Hạo không khỏi hỏi.
“Bây giờ chính là biệt thự Vân đỉnh giữa sườn núi.
Đỉnh núi đang phát triển, và phát động khai phá nên có lỗ chui qua, ước chừng có thể tìm được thứ Trần Thiếu muốn, cũng chỉ có thể là giờ phút này!”
Lý Chấn Quốc báo cáo.
“Không có gì lạ!”
Lá bùa ngọc trong tay phản ứng cực kỳ mạnh mẽ.
“A!”
Đúng lúc này, có một giọng nữ hét lên ở phòng bên cạnh.
Tiếp sau đó là tiếng đĩa rơi.
Giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh hãi.
Sau đó, một y tá nhỏ, khoảng 18 hoặc 9 tuổi, tình cờ bước vào.
“Bác sĩ Mã, người đàn ông bên cạnh đã thức tĩnh và đồng thời kéo đứt dây xích!”
Hắn hoảng hốt vội nói.
“Ừm?”
Lý Chấn Quốc cau mày.
Anh nháy mắt với mấy tên vệ sĩ trong nhà, vệ sĩ vội vàng chạy tới.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Hạo hỏi.
“Tối hôm qua chính là người muốn dùng dao giết ngươi.
Hắn hôn mê, chúng tôi đưa ngài trở về.
Không lâu sau, phát hiện hắn theo chúng tôi đến núi Vân Đỉnh! Lúc đó hắn không ngừng nói Trần Thiếu thì thầm trong miệng, ta tới cứu ngươi! hô nhiều lần như vậy! ”
“Chúng tôi không biết hắn là địch hay là bằng hữu, cho nên Lý tổng mới không để cho giết hắn!thay vào đó hắn bị trói bằng xích sắt.
Khi đó còn rất yếu!”
Vương Tuệ Mẫn sợ hãi nói.
“Là Thiết Thành!”
Trần Hạo ánh mắt lóe lên.
Bật người và ngồi dậy.
Cũng vội vàng sang phòng bên cạnh.
Vừa bước vào đã thấy vệ sĩ đứng ở cửa đều sững sờ.
Thiết Thành bị trói bằng hàng chục sợi xích làm bằng thép không gỉ.
Nhưng Thiết Thành, tay thô bạo, đem các sợi đó dựt đứt.
Một tên vệ sĩ cầm dùi cui điện nhìn thấy vậy không dám hành động, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn thấy một kẻ mạnh mẽ đến như vậy.
“Thiết Thành!”
Trần Hạo không khỏi chuyển sắc mặt khi nhìn thấy anh.
Thiết Thành nghe thấy tiếng động, toàn thân chấn động, đầu chợt ngẩng đầu.
“Trần … Trần Thiếu!”
Hắn ta nói rất chậm, như một đứa trẻ ba bốn tuổi, hắn ta không thể nói rõ ràng.
Nhưng qua đôi mắt của hắn.
Trần Hạo biết hắn đã tỉnh, mà lại không biết dùng phương pháp gì khiến hắn hồi phục nhanh như vậy.
“Thiết Thành, là ta!”
Trần Hạo nhìn hắn nói.
Ngày đó Thiết Thành chết để cứu chính mình, Trần Hạo luôn cảm thấy áy náy, nay lại thấy huynh đệ mình sống lại.
Mặc kệ biến thành bộ dạng thế nào.
Trần Hạo trong lòng vô cùng hạnh phúc …