Nguồn: Vastarel Chương 588: Một bông hoa môt thế giới Trần Hạo bơi vào cùng hai người họ.
Cái hang động này tuy hẹp nhưng trông giống như một cái dạng hồ lô.
Sau khi bơi vào,thì nhận ra rằng có một thế giới khác bên trong.
Cho đến khi Trần Hạo họ đến một hang động khác.
Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên khi thấy cửa hang này thực sự đầy quỷ đóa hoa.
Xung quanh, phấn hoa tràn ra bố phía “Nín hơi thở lại!” Trần Hạo nói với họ.
Trần Hạo nhìn trên bảng thiết bị điều khiển, trên đó bóng dáng của bà lão đã biến mất, chính là ở đây mà lại biến mất.
Bà ấy nhất định ở bên trong.
Bà già này rất tinh ranh, nếu không cẩn thận sẽ bị dính chiêu.
Lúc này, Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành đồng thời cảm thấy khó chịu.
Nói một cách khác, phấn hoa ở cửa hang này dày đặc hơn.
Ngay cả sự cố điều khiển nhận thức của Trần Hạo cũng phần nào không chịu được dưới tác động mạnh mẽ do quỷ đóa hoa mang lại.
Bà già đó chắc đang giở trò.
Chẳng mấy chốc, Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu, hai người đã hôn mê.
Và đối mặt với một cú sốc tinh thần mạnh mẽ.
Buzz! Trần Hạo rốt cuộc nhịn không được, cảm thấy không gian tứ phía đều bị bóp méo.
trước khi vào cơn mê, thấy một khuôn mặt xấu xí và kỳ dị xuất hiện trước mặt Trần Hạo … Tối tăm, vô thức, không hề hay biết.
Không biết đã bao lâu rồi Trần Hạo mới từ từ tỉnh lại.
Sự kích thích đến tinh thần của bộ não này không khác gì nỗi đau mà gây ra khi dồn hết vào trí nhớ một số ký ức và võ thuật của vị thần kia.
Mọi người vẫn đang ở dưới đáy biển, nếu không có hòn đá nước thạch, e rằng bây giờ bọn họ đã chết đuối rồi.
Còn Thiết Thành, sắc mặt tái nhợt, hôn mê nặng.
Trần Hạo chịu đựng đau đầu, đi tìm Cổ Vũ Tiêu.
Nhưng sau đó phát hiện ra.
Cổ Vũ Tiêu mất tích? Chuyện gì đã xảy ra? Trần Hạo bế Thiết Thành, không khỏi có chút tỉnh táo lại.
Bởi vì giờ còn sống, Hải vương cung ở ngay trước mắt, có thể Cổ Vũ Tiêu đã trôi vào cái hố trước mặt kia.
Với hy vọng này, Trần Hạo đã đánh thức Thiết Thành.
Cả hai tiếp tục.
không biết đã bơi trong hành lang này bao lâu rồi.
Bùm! Đột nhiên, những con sóng to lớn xung quanh dâng trào dữ dội, như thể một lượng lực khổng lồ đang điên cuồng hút Trần Hạo về phía đó.
Thiết Thành nhìn Trần Hạo, ra hiệu đây là dòng chảy ngầm, nhưng lượng lực quá lớn, Trần Hạo mặc dù linh hoạt dưới nước, cũng dùng sức chống lại.
Tuy nhiên, không thể chống lại được lượng lực lớn như vậy.
Cơ thể hai người điên cuồng lao vào một hang động ngày càng chật hẹp.
“Súc Cốt Công!” Không gian càng ngày càng nhỏ, chiều cao của một người lớn bây giờ chỉ bằng một đứa bé bốn năm tuổi, lỗ hổng vẫn đang co rút lại.
Trần Hạo nhắc nhở Thiết Thành.
Hai người đông thời thi triển võ công.
Thích ứng với môi trường này.
Nếu không, vóc dáng đáng sợ của Trần Hạo cũng sẽ bị đường hầm này ép thành vũng thịt.
bùm! Cuối cùng, cuộc hút này đã kết thúc.
Hai người họ bị ném vào không gian này theo quán tính.
Điều khiến Trần Hạo ngạc nhiên là.
Ở đây, không có nước biển, và nó hoàn toàn là một không gian khô hạn.
Còn Thiết Thành bị thương nặng, được Trần Hạo kéo lên.
“Tiên sinh, tôi thật vô dụng!” Thiết Thành yếu ớt nói.
“Không sao đâu, bởi vì chúng ta … hình như đã đến Hải vương cung!” Trần Hạo vỗ vai anh một cái, ánh mắt đã thoáng giật mình kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Thiết Thành cũng xoay người, nhìn về phía không gian này, đột nhiên há to miệng.
Bởi vì trước mặt, có một cung điện vô cùng huy hoàng.
Nó giống như một long cung dưới biển.
Trần Hạo ngẩn người.
Và ở chính giữa cung điện, có một cái bệ cao to rất lớn, phía trên bệ cao năm sáu thước, chính là lơ lửng một chiếc quan tài pha lê.
Nó cũng là một quan tài trường sinh! Trần Hạo ngạc nhiên.
Hóa ra sau khi người phụ nữ mặc áo trắng bị thiên thần tách rời, cô cũng được chôn cất tại đây trong một chiếc quan tài trường sinh.
Từ đó mỗi người một nơi.
Nhanh chóng tìm kiếm tới lui trong hang động, nhưng không có chút dấu vết nào của Cổ Vũ Tiêu! Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì? Trần Hạo trong nội tâm tự trách.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để đắn đo suy nghĩ.
Nhưng đời đời kiếp kiếp không gặp được.
Cuối cùng lão ăn mày có ý muốn thế nào? “Tiên sinh, bốn phía đều là bích hoạ, xem ra,, hình như trình bày lại những việc đã xảy ra!” Lúc này Thiết Thành chỉ vào những bức tranh tường xung quanh rồi nói.
Trần Hạo liếc nhìn quan tài trường sinh của nữ tử áo trắng, sau đó liếc nhìn những bức tranh tường xung quanh.
Giống như cung điện dưới lòng đất sa mạc, cung điện này cũng đầy những bức tranh tường.
(hay là bích họa đồ) Trần Hạo nhìn thoáng qua, quả nhiên là đang thuật lại chuyện chôn cất nữ tử áo trắng.
Và những bức tranh tường sau không thể gọi là tranh tường,vì chúng đều có những ký tự trừu tượng.
Chỉ là những chữ này Trần Hạo không nhận ra, rất khác với chữ trên tranh tường mà anh từng thấy.
Về phần các bức tranh tường, hầu hết các câu chuyện đều kể về quá trình chôn cất và nguồn gốc của nữ tử áo trắng này.
Những thứ Trần Hạo này đều biết hết.
“Đồng tộc ngữ?” Và Thiết Thành lúc này đã đọc xong bức bích họa, lại đến những bức tường đá này.
“Cái gì Đồng tộc ngữ?” Trần Hạo nhìn Thiết Thành.
“Thưa tiên sinh, bộ lạc trong hang động là một bộ tộc cổ đại.
Đây là chữ viết độc quyền của họ.
Trong nhà tôi có một bộ sưu tập da thú về bộ lạc này trong hang động.
Khi tôi còn nhỏ, bà tôi đã bắt tôi học ý nghĩa của những ký tự này!” Thiết Thành nói.
Trần Hạo lông mày hơi nhướng lên: “Vậy ngươi hiểu được sao?” Thiết Thành đại khái nhìn lướt qua: “Nhiều nhất hiểu năm sáu phần, cái khác phải dựa vào suy đoán!” Hắn gãi đầu một cái.
“Dù sao có ngươi hiểu ta củng thấy rất tốt.
Nhìn đi, đoạn văn trên này nói gì?” Trần Hạo vỗ vỗ vai hắn.
Thiết Thành chăm chú nhìn.
Sau thời gian 1 chén trà.
Hắn mới nói: “Nội dung trên quá bí ẩn, như thể nó đang nói một lời tiên tri …” “Và đã nhắc đến câu này nhiều lần …” Thiết Thành gãi đầu, chỉ vào mấy câu này, đọc từng chữ: “Câu này có nghĩa là hoa nở thành hai, mỗi người là một thế giới, và câu trả lời ngươi muốn là ở một trong hai!”