*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nỗi buồn khắp nơi và cửa khô? Cái này, cái này…”
Minh Tả Đường khóe môi run lên, trên đầu chảy ra một giọt mồ hôi lạnh: “Làm sao có khả năng?”
“Trần Hạo đã chết, Minh gia nắm quyền, đây chính là cơ hội để Minh gia của ta chuyển thế, thế nào đến cửa đông đủ?”
Minh Tả Đường không thể tin được, nặng nề đập vào tờ giấy trên bàn.
Không biết vì cái gì, giờ phút này hắn đã không có bất kỳ cảm xúc, nếu có cũng chỉ dấy lên ở sâu trong nội tâm một tâm trạng bất an “Mau hỏi Gia Khánh, anh ấy làm sao vậy, sao anh ấy còn chưa về!”
Minh Tả Đường nói.
Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt xuất hiện một màn sương độc màu xanh lục.
Đệ tử đang định gọi thì ngã xuống đất trước, miệng sùi bọt mép.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Sau đó, ngày càng nhiều người ngã xuống đất.
Minh Tả Đường hoảng sợ: “Đây là, Ngàn Năm Sương Độc!”
Sau đó, Minh gia mở to mắt, nhìn thấy trong đại sảnh Minh gia có một cái bình vỡ tung.
Trần Hạo, xuất hiện tại đình viện bên trong … Minh gia, cả nhà kêu rên! Đêm đó! Dương gia, Trần Hạo ở bên trong chỗ đình viện.
Cổ Vũ Tiêu nhàn nhạt tỉnh lại.
Từ từ nâng mắt lên, liền thấy Trần Hạo đang ngồi ở một bên uống trà.
Anh ấy tuy gầy nhưng lại cho người ta một loại rất lớn cảm giác an toàn.
“Lại là ngươi đã cứu ta?”
“Không phải ta thì là ai!”
Trần Hạo cười nhạt.
“Ta không muốn nợ ngươi, ta cũng không muốn nợ ân tình!”
Cổ Vũ Tiêu từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, dường như vừa nhìn thấy Trần Hạo thoáng qua một phát là đỏ mặt.
“Nói xem, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi, ta, Cổ Vũ Tiêu cho dù cố gắng hết sức cũng sẽ làm cho ngươi, từ đó về sau chúng ta không ai nợ nhau!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Lời nói của Quỷ tính tử đã ảnh hưởng sâu sắc đến Cổ Vũ Tiêu, cô yêu người này, nhưng người này sẽ không yêu cô.
Cổ Vũ Tiêu bên trong mạnh mẽ như vậy, nàng sẽ không bao giờ dung túng chuyện này xảy ra.
Nhưng là muốn giết Trần Hạo, nhưng lại không có khả năng này.
Thậm chí còn nói rằng khi Trần Hạo hôn cô, thực sự trong lòng cô đã phát sinh ra một cảm giác khác.
“Thật không? Vậy thì em cho anh làm vợ của em!?”
(e trêu thôi nha chứ làm ck chứ ai làm vk) Trần Hạo tinh nghịch treu ghẹo.
“Thằng khốn, ai là vợ của ngươi!”
Cổ Vũ Tiêu tức giận nói, trong mắt dường như mang theo nước mắt.
“Ta nói đùa với ngươi, ta có vợ rồi, cho dù ngươi muốn làm vợ ta, ta cũng không muốn, nhưng chung quy lại, ngươi nợ ta hai ân tình.
Bây giờ, ngươi có cơ hội trả trước một cái, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi phải nói cho ta biết!”
Trần Hạo để chén trà xuống nói.
Cổ Vũ Tiêu hít sâu một hơi: “Là cái gì?”
“Chuyến đi của ngươi tới đây là tìm Hải vương cung, là nhiệm vụ do bà của ngươi giao cho.
Vừa rồi trong mộng ngươi có nhắc tới hai người, một người là bà của ngươi, một là Thái nãi nãi, ta muốn biết, các ngươi phái người đến Hải vương cung nhiệm vụ là cái gì? Ta biết, chắc chắn sẽ không phải vì trộm mộ!”
Trần Hạo hỏi.
Chuyện này quả thực đáng ngờ, trừ khi giống như Minh gia, nếu không, ai lại phái người đi điều tra Hải vương cung? Cổ Vũ Tiêu nghe vậy trong lòng rối rắm, dường như đang suy nghĩ chuyện này, không biết có thể nói ra hay không.
“Ngươi nói cái gì không có quan hệ cái gì, ta có thể thú thật với ngươi, ta cũng là đi tìm Hải vương cung, nói chính xác là ta tới Hải vương cung tìm người chết!”
Trần Hạo nói.
Cổ Vũ Tiêu liếc nhìn Trần Hạo.
Từ trước đến nay cô khi nói chuyện luôn giữ lời hứa, Trần Hạo cũng có ý định đi tìm, nên xem ra Trần Hạo không cần phải giấu giếm.
“Ta cũng vậy, ta đi tìm một thi thể đem về Cổ gia, đây là nguyện vọng của bà nội và Thái nãi nãi! Xem ra thi thể này … có liên quan đến một bí mật rất lớn.”
! Có vẻ như cái xác này từ bên ngoài đến! ”
Cổ Vũ Tiêu nói.
“Về phần bí mật, hỏi ta cũng vô dụng, bởi vì ta không biết bí mật gì cả! Ta không biết nhiều như vậy!”
“Cổ gia? Cổ gia của ngươi ở đâu?”
Trần Hạo hỏi.
Quả nhiên, nó gần như là dự đoán.
Ngoài hắn ra, còn có một thế lực dường như biết rõ vài vị NữThần trên trời rơi xuống khi đó.
Tôi tìm kiếm người phụ nữ áo trắng để đưa cô ấy về chôn cất cùng vị thần trong cổ mộ, và xác nhận mối quan hệ bí mật giữa cô ấy và vị thần.
Còn Cổ Vũ Tiêu, tại sao lại một cái xác trở về Cổ gia? Nhưng nhìn bộ dạng của Cổ Vũ Tiêu, dường như không phải tự dối mình.
Nếu có cơ hội, cũng có thể ghé thăm Cổ gia.
“Thật có lỗi, Cổ gia chỗ, ta không thể nói!!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
“Tốt, ngươi không nói, ta cũng sẽ không ép ngươi, nhưng hi vọng, chúng ta cuối cùng đều có thể đạt tới mục đích của chúng ta,hạm đội của ta đêm nay liền sẽ đến.
Đã có sóng thần trong những ngày gần đây.
không thể ở đây lâu.
Hải vương cung là nơi ta và ngươi muốn đến,vậy nếu ngươi muốn, ta có thể dẫn theo ngươi! ”
Trần Hạo lại nói.
Cổ Vũ Tiêu không có lời nào, xem như ngầm thừa nhận.
Chẳng lẽ, đúng như quỷ tính tử nói, có một ít duyên phận, mình coi như là muốn trốn tránh, cũng trốn tránh không được.
Liệu có thực sự yêu người này? (yêu bắt chết rồi bày đặt hỏi vu vơ J) Trong lòng cô rối như tơ vò.
ngày hôm sau.
Hạm đội lớn của Trần gia đến nơi, Trần Hạo sau khi lên tàu liền khởi hành.
“Trần Thiếu, sóng quá lớn, lại có sóng thần, chúng ta nhanh tiếp tục khởi hành?”
Trần gia vệ sĩ bước lên nói.
Trần Hạo liếc nhìn bản đồ, đường biển đến Hải vương cung còn rất xa.
Hơn nữa, đã mấy trăm năm trôi qua, vị trí Hải vương cung, có hay không di chuyển cũng không rõ, Trần Hạo không dám trì hoãn “Tiếp tục lên đường, đêm nay trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải đến được Mạch Đảo, chúng ta cần ở nơi để điều chỉnh kế hoạch!”
Trần Hạo hạ lệnh xuống.
Đợt này hạm đội của Trần gia rất lớn đặc biệt cân nhắc kỹ về chuyện này.
Và để thích ứng với không khí nghiêm ngặt trên biển.
“Vâng!”
Các vệ sĩ nhao nhao đồng ý.
Khi nhìn thấy Đại Hải(biển) bao la rộng lớn, Trần Hạo đứng trên boong tàu, không khỏi nghĩ đến Tô Đồng Hân.
Đồng Hân, em đang ở đâu? Nếu như em không chết, em bây giờ đang làm gì?? (đang làm gì, ăn cơm chưa ) Trần Hạo hai tay nhéo nhéo đan nhau, trong nội tâm giãy dụa.
Bởi vì lúc này, tất cả các vấn đề đều đang di chuyển theo một hướng.
Đó là Thái Dương Minh.
Sự biến mất bí ẩn của Đồng Hân, Nhị thúc Trần Bình An.
Khi các vị thần giáng thế, xác của những thi thể này từ trên trời rơi xuống dường như có dấu vết tích của Thái Dương Minh.
Đây là một tổ chức rốt cuộc là như thế nào? Nó đã tồn tại hàng vạn năm, nhưng không ai có thể vén màn bí ẩn của nó hay sao.
Ngoài ra, điều gì đang xảy ra với vị thần giống hệt ta? Có thực sự có một thế giới vô danh khác ở phương trời xa xôi? Những thứ này làm cho đầu của Trần Hạo gần hiểu biết rộng hơn.
Nhưng, Trần Hạo cảm thấy rất nhanh, giải quyết xong phụ nữ áo trắng, sẽ tin tưởng tìm được Đồng Hân, sẽ không bao lâu nữa! Trần Hạo suy tư.
Và ánh mắt lo lắng của Trần Hạo, gương mặt đăm chiêu.
Giờ phút này, Cổ Vũ Tiêu nhìn hết toàn cảnh.
Cô đã đứng sang một bên nhìn Trần Hạo từ lâu, không ngờ khi anh ta mạnh mẽ như vậy thì lại có yếu đuối và phiền muộn như vậy.
Cổ Vũ Tiêu dường như đã phát hiện ra một mặt khác của anh.
“ta đi thay thuốc, nhưng ngươi cho ta 2 bộ, ta không biết dùng cái nào!”
Cổ Vũ Tiêu nói khẽ Trần Hạo sau đó thu hồi suy nghĩ, bước vào cabin.
Một vệ sĩ đứng trên boong đang nhìn chằm chằm đáy biển có chút nghi ngờ.
Bởi vì vào một khoảnh khắc nào đó vừa rồi, anh ta dường như nhìn thấy một con vật khổng lồ, một con rất lớn, đang từ từ băng qua đáy biển.