Nguồn: Vastarel Chương 557: Sự kiên trì của Tần Nhã “Vì vậy, ta giữ bí mật này trong lòng.
Cha ta không trở về vì mạnh, mà chỉ vì sự hèn nhát.
Ông ấy là một anh hùng, nhưng ta chưa bao giờ thấy ông ấy khóc vì sợ hãi.
Đêm đó, ta nhìn thấy ông ấy.”
vừa hét vừa khóc! ”
“Phụ thân, ta là anh hùng trong lòng ta, thế nhưng kể từ đêm đó, ta liền rung động! Chuyện gì khiến cha ta trở nên như thế này, Thánh thủy ước hẹn đã xảy ra chuyện gì, ta muốn tìm hiểu! Ta sẽ làm bất cứ điều gì để cải thiện.”
sức mạnh của ta.
Ta sợ hãi khi thất bại! ”
Mạc Thương Long đỏ mắt nói.
”
Căn cứ theo ý của phụ thân ngươi, giống như đám người kia cũng chưa chết, mà là được đưa tới địa phương khác?”
Trần Hạo ngạc nhiên.
Điều này rất giống với tình huống của Tô Đồng Hân, bọn họ đều nhận được tín vật thông báo giống như mệnh lệnh Thánh Thủy, sau đó liền biến mất! Lúc đầu Trần Hạo nghi ngờ Tô Đồng Hân thật ra chưa chết, mà là bị bắt đi.
Và lời nói của Mạc Thương Long lúc này càng khẳng định điều này.
Những người nhận được Thánh Thủy lệnh và Tín vật Thái dương có thực sự bị bắt? Nhưng thế giới rộng lớn củng lớn, không lớn củng không lớn,vậy đến tột cùng sẽ bị bắt đến đi đâu đâu? “Đúng vậy, một chỗ cha ta sợ đến không dám đi!”
Mạc Thương Long nói.
”
Cầu xin ngươi, để ta chết tại thánh thủy ước hẹn!”
Mạc Thương Long thật sự quỳ xuống.
”
Lão tiểu tử này, thật đúng là cái gì cũng có thể làm ra!!”
Trần Hạo cứng họng.
“Dễ dàng tha cho ngươi không chết, ta muốn ngươi hứa với ta ba điều!”
Đường Trần Hạo lạnh lùng.
“Ngươi cứ nói!”
”
Chuyện thứ nhất, từ đây Mạc gia chỉ cần nhìn thấy người Trần gia, liền nhất định phải lùi cho ta tránh xa ra!”
“Ta … ta hứa!”
”
Chuyện thứ hai, thánh thủy ước hẹn chính thức trước khi bắt đầu, không cho phép ngươi lại bước ra khỏi Mạc gia, nếu không, ta chắc chắn sẽ giết ngươi, hiện tại ngươi, căn bản bây giờ ngươi không phải đối thủ!”
Trần Hạo lạnh lùng nói “Ta hiểu được, ta sẽ không xuất hiện!”
“Về phần thứ ba, Huyền Kinh của ngươi, tạm thời do ta cất giữ!”
Nói xong, Trần Hạo đưa tay tìm tòi, giấu ở Mạc Thương Long trong tay huyền kính trực tiếp bay đến Trần Hạo trong tay.
“Người ở trên thân thể ta trong cổ mộ, sẽ kiểm soát ngươi, chỉ cần ngươi vi phạm bất cứ điều gì trong 3 điều trên thì người này sẽ nuốt chửng nội tạng của ngươi.
Ngươi sẽ bị đầy đọa, không khác gì tự sát! ”
Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Mạc Thương Long khóe miệng giật giật.
Trần Hạo này quá độc ác! Còn không bằng giết mình cho tốt! Nhưng mà, Mạc Thương Long không còn cách nào, đành phải sống.
”
Ta...
Ta sẽ đáp ứng!”
”
“Cút đi!”
Trần Hạo xua tay.
Thả đi Mạc Thương Long, cũng không phải Trần Hạo nương tay.
Đó là ông nội không biết gì về Thánh Thủy ước hẹn, tương đương với việc lần đầu tiên đến đó, ông cũng không biết.
Luôn giữ một người chắc chắn và hiểu rõ Thánh thủy ước hen để đi theo bên cạnh.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong Thánh Thủy ước hẹn.
Nhưng Mạc Thương Long này là ứng cử viên sáng giá nhất.
Bởi vì ta hiện tại khống chế thần sắc của hắn, tha thứ cho tên cáo già này dù xảo trá đến đâu, hắn cũng phải thành thật.
Đếm ngày, chưa đầy ba tháng kể từ khi có giao ước về nước thánh.
Còn bí mật về chiếc quan tài trường sinh thì Trần Hạo vẫn cần tìm hiểu.
Hơn nữa, hiện tại ta đã vượt qua cảnh giới Tông sư, cũng không biết tử vong linh kia tiên liệu, còn linh hay không linh..
Vì vậy Trần Hạo nhanh chóng rời khỏi sa mạc.
Đến thị trấn.
Trên đường đi, Trần Hạo cũng cố gắng tìm kiếm Tần Nhã, nhưng không tìm thấy dấu vết của họ.
Nhưng ở một số dấu vết còn lại, Trần Hạo nhận thấy dường như Tần Nhã đã rời sa mạc.
Không có gì đáng ngạc nhiên, trong khách sạn ở thị trấn nhỏ.
Trần Hạo đã tìm thấy các cô.
Tuy nhiên, một số lượng lớn người đã rời đi.
Chỉ có một số người từ nhóm du lịch, và một cô gái trong nhóm thám hiểm.
Cô ấy đã ở lại, dường như làm việc trong một khách sạn.
“Trần Hạo! Thật vui khi gặp lại!”
Khi cô gái nhìn thấy Trần Hạo, hai mắt đỏ hoe.
“Cô Tần Nhã, sao cô còn ở đây? Tôi nói, tôi không phải Trần Hạo, tôi tên là Trần Huyền!”
Thấy cô không sao, Trần Hạo cuối cùng cũng yên tâm.
Không ngờ, cô ấy vẫn ở đây.
“Ngươi còn muốn nói dối ta, ta biết, ngươi là Trần Hạo, bởi vì thân thể có thể thay đổi, tính tình có thể thay đổi, nhưng ánh mắt của ngươi không bao giờ thay đổi, ngươi là Trần Hạo!”
Tần Nhã đặt đĩa bánh xuống, chạy tới nói.
Trần Hạo xem qua.
“Nếu không cùng đoàn thám hiểm trở về, tại sao lại chạy tới đây phục vụ món ăn cho khách? Công việc tốt như vậy, không cần nữa sao?”
Trần Hạo tránh đi ánh mátTần Nhã nói.
“Không, ta chỉ muốn chờ ngươi trở về, một ngày không thấy ta sẽ đợi ngươi, một năm không thấy, ta ở đây chờ ngươi một năm.”
, và ta sẽ đợi trong mười năm! ”
Tần Nhã vừa khóc vừa nói: “Ta muốn hỏi ngươi tại sao lại nói dối ta.
Trên đời không có hai người giống nhau hoàn toàn, ngươi có thể giấu ta chuyện gì, nhưng ánh mắt của ngươi không bao giờ nói dối.
Nói, tại sao ngươi lại nói dối.
ta?”
Khi Tần Nhã hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều khách mời.
Còn Trần Hạo thì vẫn rất xúc động.
Cô gái ngốc này, thật sự định đợi ở đây vĩnh viễn sao.
Nhưng Tần Nhã, em thực sự không thể làm tổn thương anh lần nữa, em hiểu không? Trần Hạo trong lòng hét lên.
“Cô Tần Nhã, tôi nghĩ cô thật sự nhận ra sai người rồi, tốt lắm, tôi có thể hứa với cô, cho tôi một năm, tôi sẽ giúp cô tìm được Trần Hạo mà cô muốn!”
Trần Hạo nói.
“Được rồi, cô đã nhìn thấy tôi, cô hãy về chăm chỉ làm cho tốt đi, cô Tần Nhã!”
Sau đó, Trần Hạo cũng không định vào khách sạn nữa, xoay người rời đi.
Bụp! Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng rơi xuống đất.
Đó là Tần Nhã mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
“Tiểu Nhã!”
Trần Hạo xem xong vội vàng chạy về.
“Ngươi…… Ngươi nói ngươi không phải Trần Hạo, hơn nữa giọng nói cũng không thay đổi, giống như Trần Hạo!”
Tần Nhã chật vật nắm lấy cánh tay của Trần Hạo: “em sẽ không để cho anh chạy trốn lần nữa, cho dù cả đời theo anh như vậy, em cũng nguyện ý!”
Tần Nhã ôm chặt lấy Trần Hạo.
Còn Trần Hạo thì cau mày: “Cô điên à, tôi chỉ theo dõi cô vì vô là bằng hữu, thật ra cô nói dối tôi? Thôi, tôi không muốn có gánh nặng nữa, chúc may mắn!”
Trần Hạo nói xong liền xoay người rời đi.
“Trần Hạo!”
Mà Tần Nhã lập tức đứng dậy đuổi theo.
Bước chân của Trần Hạo rất nhanh, nhưng Tần Nhã vẫn liều mạng đuổi theo hướng Trần Hạo rời đi.
Tất cả các con đường ra khỏi thị trấn, có một con đường cát dài vô tận trước mặt, bạn có thể đến quốc lộ qua con đường cát dài này.
Trên con đường này không còn một bóng người, chỉ có những hàng thông và bách.
Tần Nhã không biết mình đã đi trên con đường này bao lâu, sắc mặt tái nhợt, môi nhếch lên, nhưng vẫn đuổi theo hướng Trần Hạo rời đi.
“Trần Hạo, ta không cho anh chạy nữa,anh cứ như vậy trốn tránh ta, tại sao?”
Cô thì thầm.
Dưới lòng bàn chân không biết đã nổi lên bao nhiêu bọt nước, đôi giày Tiểu Bạch, dường như đã thấm đẫm máu.
Thỉnh thoảng lại có cảm giác chóng mặt, cô luôn bị chóng mặt như vậy kể từ khi ở sa mạc về.
Việc ngất xỉu vừa rồi rõ ràng là không phải giả vờ.
Bụp, cô quỳ xuống, cô thật sự không còn sức nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn nghiến răng đứng dậy.
Trần Hạo bước về phía trước với đôi mắt ngấn lệ.
Trời càng ngày càng tối, đi cả ngày, Tần Nhã như nhũn cả chân ra.
Cuối cùng, cô nhìn thấy đường cái, và có một quán trà trước mặt.
“Ừ, cô gái, trông cô xấu quá, sao cô không đến uống một tách trà?”
Ông chủ cười hỏi.
“nhiêu … bao nhiêu là một cốc?”
“Rẻ, mười đồng tiền…”
Ông chủ nói.
Tần Nhã sờ sờ túi quần, vội vàng đuổi theo, trên người không có lấy một xu …