“Hả?”
Mọi người nghe vậy, đều sững sờ, ào ào nhìn vào trong sân.
Bọn họ nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi tiến vào phòng.
Mà bên cạnh cậu là một con chó nhỏ có đôi mắt xanh thầm.
“Khải Minh!”
Mượn ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn rõ người đi tới.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
“Cậu ta tự chạy tới đây, cậu ta hôn mê cơ mà?”
Các thành viên trong nhà họ Vũ nói.
“Mặc kệ cậu ta, đến cũng tốt, chúng ta đỡ phải ra ngoài tìm cậu ta”
Cũng có thành viên của nhà họ Vũ lạnh giọng quát “Mọi người nhà họ Vũ, hôm nay chắc đều ở đây chứ?”
Khải Minh mỉm cười hỏi, chẳng qua cười như.
vậy lộ ra một chút tà ý, làm cho lòng người lạnh lẽo.
“Thẳng nhãi, kiêu căng cái gì, mọi người đều truyền tai cậu lợi hại ra sao.
Tôi không tin, hôm nay dạy cậu nhìn xem thế nào mới là huyết mạch chân chính nhà họ Vũ!”
Có thanh niên không phục.
Ngay sau đó, xông pha đi đầu, xông thẳng về phía Khải Minh mà tấn công.
Nhưng, quả đấm của anh ta vừa đến trước mặt Khải Minh đã bị Khải Minh nắm chặt.
Người này đã không thể động đậy được… Sau đó, bịch một tiếng.
Khải Minh đánh một chưởng mạnh lên mặt anh ta.
Xương cốt vỡ vụn, thân hình bay ngược ra.
Liên tiếp đụng đổ hơn mười cái bàn, tất nhiên đã chết “Cái gì?”
Mọi người kinh hoàng.
Ào ào lùi về sau một bước.
Khải Minh ở nhà họ Bùi, sức một người đánh chết tám người.
Bây giờ xem ra tin đồn là thật.
Còn Vũ Văn Sơn lại hít sâu một hơi nói “Cậu Minh quả nhiên là có thực lực.
Xem ra một năm nay cậu Minh đã có được rất nhiều tao ngộ* (cơ hội tốt, gặp gỡ tốt).
Nhưng tôi nơi này, xin khuyên cậu Minh hãy bình tĩnh.
Bởi vì nội tình nhà họ Vũ, cậu cũng rõ.
Nhà họ Khải chỉ dựa vào một mình cậu thì không thế chống lại nhà họ Vũ.
Bây giờ cậu đại sát tứ phương ở nhà họ Vũ, chẳng lẽ không sợ dẫn tai họa về cho nhà họ Khải các cậu sao?”
“Ha ha, tai họa? Sự tồn tại của nhà họ Vũ chính là tai họa của nhà họ Khải rồi.
Tôi sớm đã muốn tìm các người để thanh toán cho xong.
Giờ xem ra, thời cơ đã đúng rồi!”
Khải Minh thản nhiên cười một cái Sau đó, quét mắt nhìn mọi người một cái “Lời đó của cậu Minh hơi kiêu căng quá đáng rồi.
Tôi nhìn ra được, thực lực của cậu đúng là rất mạnh.
Nhưng cậu đừng quên, đứng trước mặt cậu là mấy trăm cao thủ trẻ của nhà họ Vũ, hai tay khó địch bốn tay!”
Vũ Văn Sơn lại khuyên bảo.
Thực lực của Khải Minh, ông ta cũng đành chịu.
Nhưng, vì tránh cho người vô tội của nhà họ Vũ hi sinh đố máu, ông muốn nâng Khải Minh.
Cố gắng hết sức để dọa Khải Minh lùi.
Dù sao, mấy trăm cao thủ nhà họ Vũ đều ở đây, những người trong gia tộc này đều là những người mà gia chủ đã vất vả đào tạo nhiều năm mới được.
“Tôi không quan tâm các người có bao nhiêu người, tóm lại hôm nay tôi dạy cho người của nhà họ Vũ ông, một người cũng không sống được!”
Khải Minh vừa động ý niệm.
Ngay sau đó một đạo khí thế điên cuồng, tuôn ra từ trên người cậu Hai mắt Khải Minh chớp mắt trở thành màu đỏ.
tươi, phát ra ánh sáng đỏ, đặc biệt thấm người.
“Thật coi mình là cái nhân vật nào, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu ngay tại đây, xem cậu lấy cái gì để ngông cuồng!”
Giờ phút này Vũ Kim Long nổi cơn tam bành.
Từ lúc anh ta xuất đạo, đánh đâu thẳng đó, sâu sắc được ba chân truyền.
Còn chưa bao giờ chịu khuất nhục như này.
Chỉ một người, dám diệt toàn tộc nhà họ Vũ, thật quá ngông cuồng! Vũ Kim Long nằm chặt nắm đấm.
Hơi thở nội lực quanh quẩn quanh người.
Bay người ra, một cước đá vào Khải Minh.
Tốc độ của anh ta cực nhanh.
Nhưng mà…Khải Minh càng nhanh.
Cũng nhấc chân đánh trả.
Răng rắc một tiếng.
Tiếng xương cốt bị nứt ra vang lên giòn dã, Vũ Kim Long quét ngang mà ra Thân thể trực tiếp đập gãy cột đá trong đại sảnh, một bên chân cũng bị gấy.
“Cái gì?”
Vũ Văn Sơn đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ông ta phát hiện, những người ở đây, bất kế là ai đều khó ngăn mà ngăn được một kích của cậu “Tất cả người nhà họ Vũ, cùng xông lên!”
Vũ Văn Sơn rống to một tiếng, vội vàng nói Người họ Vũ đã lên máu rồi, bao vây xông về phía Khải Minh mà tấn công.
Những người được gọi là cao thủ của nhà họ Vũ, không được coi là cao thủ ẩn tộc của nhà họ Vũ, cùng lắm chỉ là khổ luyện một thân võ công thôi Sao có thể làm đối thủ của Khải Minh được.
Lập tức, Khải Minh sát phạt như chém rau.
Chiêu chiêu mất mạng, “Qúa mạnh rồi! Qúa mạnh rồi!”
Vũ Văn Sơn nuốt nước miếng, nhiều người như vậy lại không ngăn được cậu ta Ông ta nhân lúc hỗn loại đi tới trước mặt Vũ Kim Long bị một kích đánh bị thương nặng.
“Cậu Hai, cậu sao rồi!?”
Vũ Văn Sơn vội vàng gào “Đứt rồi, kinh mạch của tôi bị cậu ra đánh đứt rồi”
Vũ Kim Long cố nén đau đớn.
“AI Giờ phút này, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Những người vợ người con của nhà họ Vũ, mặc dù bọn họ cũng từng thấy qua sóng to gió lớn.
Nhưng, chưa bao giờ gặp phải tàn sát.
Họ lập tức ôm lấy con của mình, hoảng sợ kêu lên.
Không được rồi, chúng ta không phải là đối thủ của Khải Minh, cậu ta quá mạnh.
Cậu hai, tôi đưa cậu rời đi trước, giữ được tính mạng quan trọng hơn!”
Mắt thấy từng người trong gia tộc nhà họ Vũ nằm xuống Vũ Văn Sơn nóng lòng như lửa đốt.
“Không! Tôi không cam tâm!”
Vũ Kim Long cần răng, “Thế cũng không được! Cậu ba đã xảy ra chuyện, cậu không thế lại xảy ra chuyện nữa.
Mọi chuyện đợi gia chủ trở về rồi giải quyết.
Cậu hai, chúng ta đi!”
“Mọi người dùng hết toàn lực, che chở cho cậu hai”
Vũ Văn Sơn hô to.
“GiếtII”
Giờ phút này, người nhà họ Vũ đỏ mắt, xông về phía Khải Minh Nhân lúc hôn loạn, Vũ Văn Sơn cõng Vũ Kim Long bỏ chạy.
“Tôi không thể đi, gia quyến của mọi người nhà họ Vũ vẫn còn ở đây.
Tôi không thể đi, tôi muốn giết Khải Minh!”
Vũ Kim Long đau đớn nói Vũ Văn Sơn cố chịu đựng, đưa Vũ Kim Long một đường chạy như điên.
Cũng có mấy cận vệ.
theo sau Vũ Văn Sơn, cùng nhau trốn thoát.
Bọn họ đều kinh hoàng và thống khổ.
Bởi vì giờ khắc đó, phía sau đã truyền đến tiếng.
kêu thảm của những đứa bét Không biết là đã chạy bao lâu, đám người Vũ Văn Sơn đưa Vũ Kim Long tới một đỉnh núi.
Quay đầu nhìn lại, toàn bộ nhà họ Vũ đang dấy lên một trận cháy lớn.
Tất cả mọi người đều đã biết kết quả là gì.
“Quản gia Sơn, lo ngại của ông là đúng.
Chúng †a đưa cậu ta về, dẫn sói về nhà, đã hại nhà họ Vũ”
Có vệ sĩ khóc nói Còn Vũ Văn Sơn sao lại không hối hận Đồng thời trong lòng cũng có một nỗi cay đẳng vô cùng Đúng thế, hao tâm tổn trí, một năm nay tìm kiếm Khải Minh.
Kết quả tìm được cậu ta rồi, nhưng mà dẫn đến lại là, nhà họ Vũ tai họa ngập đầu Bởi vì người này, thủ đoạn quá độc ác.
Phụ nữ trẻ em người già yếu đều không tha “Quản gia Sơn, ông mau nhìn!”
Có vệ sĩ chỉ tay vào biệt thự đang bốc cháy của nhà họ Vũ nói.
Nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ.
Họ nhìn thấy, đang có một đoàn người mặc áo đen, hướng về phía vị trí phụ cận biệt thự: Ước chừng hơn ba trăm người Chặn cửa.
Hễ là có người chạy ra, đều khó thoát khỏi vận hạn “Tiêu rồi! Tiêu rồi! Nhà họ Vũ tiêu rồi!”
Vũ Văn Sơn nhìn những con cháu nhà họ Vũ liều mạng chạy ra ngoài nhưng lại bị giết chết tàn nhẵn, ông quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm lấy bùn đất, “Cậu ta có chuẩn bị mà tới, người mang theo bên cạnh cũng là cao thủ.
Tất cả đều xong rồi, không được, mau chóng thông báo cho gia chủ, thế lực của nhà họ Khải đã không thể so sánh nổi!”
Vũ Văn Sơn nổi gân xanh, vội vàng nói.
“Tôi đã thử, nhưng hình như truyền tin của chúng ta đã bị người chặt đứt, căn bản là không liên lạc được!”
Người trong tộc khóc nói Vũ Văn Sơn trầm tư một hồi, bỗng nhiên nhíu mày: “Không ổn, chúng ta mau rút lui”