Bây giờ Lưu Đức mới biết, vì sao phản ứng lúc lần đầu tiên thẳng nhóc này nhìn thấy mình không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.
Thì ra, cậu ta có thực lực rất mạnh, thậm chí là mạnh đến một trình độ không thể hiểu được.
Hơn nữa cậu ta cảm ơn mình là bởi sớm đã biết mình sẽ chết Bây giờ Lưu Đức rất hối hận.
Nếu mình không đuổi tới đây, thì sẽ không chết.
Nếu không đuổi tới đây, ngoan ngoãn quay về chế thuốc, nói không chừng lúc còn sống có thể tiến vào cảnh giới nội lực thần bí, Nhưng, tất cả đã muộn rồi.
“Cậu…Cậu muốn thế nào?”
Gi ờ phút này, Lưu Đức đã hít vào nhiều hơn thở ra “Mượn máu tươi của ông dùng, yên tâm, tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi, để ông toàn thây.
Ông hãy yên tâm đi đi!”
Nói xong, Khải Minh bóp cố Lưu Đức, nhẹ nhàng vặn một cái.
Hai mắt Lưu Đức mở to, đã chết rồi.
Khải Minh mượn dùng một ít thảo dược gần đây, luyện chế huyết tỉnh.
Sau đó mang theo con chó nhỏ, mai phục ở một bên.
Vẻ mặt Khải Minh cực kỳ khẩn trương, nắm chặt con dao màu đen trong tay.
Linh hồ có bản tính tham lam, nếu không như vậy linh hồ cũng không rơi vào con đường sắp đi đến tiệt chủng.
Ngay lúc này, con chó nhỏ mở to hai mắt nhìn.
Khải Minh nín thở.
Bởi vì, con linh hồ đó đã xuất hiện! Nó thật cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt nó đã bán đứng đáy lòng tham lam của nó.
Sau khi xác định tình hình xung quanh không còn gì khác nữa.
Con linh hồ này quyết định thử mạo hiểm một lần.
“Chỉ chỉ!”
Kêu lên một tiếng, linh hồ nhào xuống.
Cơ hội! Khải Minh sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Giơ tay xuống dao.
Con dao đen nhanh chóng bay ra Đánh trúng tử huyệt của linh hồ.
Thành công rồi! Khải Minh tiến lên, xách con linh hồ đã ngừng thở.
Không khỏi mừng rỡ “Lưu Đức, hôm nay ông đã giúp tôi một việc lớn rồi.
Máu của ông rất có sức mê hoặc linh hồ!”
Khải Minh mỉm cười.
“Ắng ẳng”
Lúc này con chó nhỏ cũng vui vẻ lắc lắc cái đuôi.
“Đương nhiên là còn có mày nữa.
Tao sẽ đưa mày ra, muốn ăn gì cũng được!”
Khải Minh cười nói.
Sau đó, cậu ôm con chó nhỏ, tìm được một cái sơn động gần đấy.
Nếu đã có được linh hồ, bây giờ phải nhanh chóng uống máu linh hồ.
Dựa vào ghi chép trên bách thú kinh Thời gian tồn tại của linh huyết cực ngắn, một khi kéo dài quá lâu, linh khí của linh huyết sẽ nhanh chóng bốc hơi hết.
Đương nhiên rồi, Khải Minh cũng từng nghe ông nội nói.
Linh huyết tập trung linh khí cúa trời đất.
Ẩn chứa năng lượng rất lớn.
Không những có thế bổ dưỡng tâm tính của mình, còn có thể cải thiện lực lượng nội lực của mình hiện tại.
Cho nên, sau khi uống linh huyết, mình cần phải sử dụng phương pháp hô hấp chuyên biệt, dung hợp cỗ lực lượng này.
Dựa theo tu vi của mình hiện tại, chỉ sợ phải cần ba ngày mới có thể dung hợp hoàn toàn.
“Chó chó mày lại đây, đợi tao lấp kín cái cửa động, sau khi tao uống linh huyết rồi sẽ rơi vào tình trạng ngủ sâu ba ngày.
Ba ngày này, mày chỉ cần bảo đảm đừng để những con côn trùng hay thú nhỏ tiếp cận tao là được!”
Khải Minh sờ đầu chú chó nhỏ.
“Gâu! Chú chó nhỏ le lưỡi, ý bảo đã đồng ý.
Một người một chó đi vào trong sơn động, Cùng lúc đó, Trong rừng rậm An Lĩnh.
Cũng có một nhóm người đang khổ sở tìm kiếm.
Nhóm người này, mang trang bị quanh người.
Hơn nữa, còn không dưới trăm người.
Trong đó có một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang đứng khoanh tay, mấy người lớn tuổi đứng bên cạnh anh ta.
“Vẫn chưa tìm được?”
Người than niên nhướng mày, hỏi.
“Vẫn chứ có manh mối nào!”
Thuộc hạ trả lời “Đưa người nhà họ Bùi qua đây!”
Người thanh niên càng nhíu chặt chân mày.
Sau đó liền nhìn thấy Bùi Thành Công đang có đầy vết thương trên người cùng với Võ Khang, rõ ràng là đã bị thương năng, bị người ép đến đây.
“Các ông chắc chẩn, cậu ấy đã đi vào An Lĩnh, các ông không lừa tôi đấy chứ?”
Người thanh niên hỏi.
“Cậu Long, làm sao tôi dám lừa cậu, cậu ta thực sự đã tới An Lĩnh.
Hơn nữa, chuyện giết hại tám người nhà họ Vũ, tuyệt đối không phải là do người nhà họ Bùi làm, mong cậu Vũ minh giá Bùi Thành Công sợ hãi nói.
Người trước mặt, tên là Vũ Kim Long, chính là con trai thứ hai của gia chủ nhà họ Vũ.
Bùi Thành Công đã nghe nói về người này từ lâu.
Anh ta là một người rất cao ngạo lạnh lùng, ra tay cực kỳ độc ác.
Bây giờ, tám người nhà họ Vũ mất mạng ở nhà họ Bùi.
Tất nhiên là nhà họ Vũ sẽ phái người điều tra, Bùi Thành Công chính là một thương nhân địa phương, Khải Minh nhà họ Vũ, coi như ông ta đã hiểu rồi.
Ông ta không đắc tội được với người nào hết.
Nói ra Khải Minh.
Vũ Kim Long đưa người đến đẳng trước tìm kiếm.
“Nhà họ Vũ ở Bắc Giang chúng tôi và Khải Minh đó dây dưa rất sâu, tiếp xúc cùng với nhà họ Bùi các ông cũng không chỉ là một hai năm.
Tôi hy vọng tổng giám đốc Công có thể nói sự thật.
Bãi nước đục này, đừng cố xen vào!”
Vũ Kim Long thản nhiên nói “Tất nhiên rồi!”
“Tất nhiên rồi!”
Bùi Thành Công vội vàng nói.
“Cậu hai, có manh mối rồi!”
Lúc này, có một tên thuộc hạ chạy tới báo.
Ngay tại phía trước không xa, phát hiện trên mặt đất có hai cỗ thi thể, ăn mặc như là người dân ở dưới chân núi.
Hơn nữa vừa mới chết không lâu, hiện trường vẫn còn dấu vết giấy dụa.
Cũng phát hiện ra dấu vết dâm lên cỏ rời đi.
“Gâu gâu gâu! Đúng lúc này, chó đánh hơi mà nhà họ Vũ dẫn tới bắt đầu chạy tới một nơi sủa! “Hữm?”
Vũ Kim Long hơi nhíu mày: “Quanh đây có người, xem ra là ở gần đây không xa.
Lập tức tiến hành tìm kiếm!”
Vũ Kim Long chỉ huy.
Thuộc hạ chờ xuất phát, tăng tốc tìm kiếm.
“Còn nhớ một năm trước, tôi từng theo gia chủ đến nhà họ Khải.
Cũng từng gặp Khải Minh đó, cậu ta khi đó vẫn chỉ là một nhóc con mới lớn, thân thể gầy còm!”
“Rốt cuộc một năm nay cậu ta đã trả qua những gì, tại sao lại mạnh như vậy.
Tám người trong đoàn Vũ Văn Hải cũng được tính là cao thủ của nhà họ Vũ, thế mà lại bị Khải Minh một kích giết chết.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!”
Lúc này, ông lão đứng bên cạnh Vũ Kim Long nhíu mày nói “Thì sao chứ, động đến cao thủ chân chính của nhà họ Vũ, thì Khải Minh là cái thá gì?”
Vũ Kim Long cười khổ.
“Tìm thấy rồi!”
Lúc này, trong các hang đắng trước có người hô to.
Vũ Kim Long bước nhanh tới.
Bên ngoài một thạch động, có một tảng đá lớn đã ngăn cửa thạch động, Lúc này, có một thuộc hạ đang che cổ nằm trên mặt đất, máu tươi chảy đầy người.
Mà bên trong động, còn có một thanh niên sắc mặt tái nhợt đang nằm, coi như không có tức giận. truyện tiên hiệp hay
“Khải Minh? Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi!”
Vừa nhìn vào, lông mày của Vũ Kim Long không khỏi dãn ra.
Sau đó mới chú ý tới thuộc hạ cạnh mình.
“Cậu ta sao vậy?”
“Cậu hai, là bị con chó dữ này cần ạ.
Con chó dữ này cũng rất bảo vệ chủ, tôi sẽ bắt nó làm thịt!”
Một tên thuộc hạ nói.
“Gâu gâu!I”
Con chó nhỏ bị người túm cổ.
Lúc này lại đang bày ra bộ dáng tấn công, lông khắp người đều dựng đứng thẳng lên.
Hơn nữa nó còn sủa to.
Thế mà lại làm cho chó đánh hơi của nhà họ Vũ đều lùi lại.
Còn có mấy con bị dọa đến đái ra.
“Ừm? Thú vị…”
Vũ Kim Long nhìn một cái: “Trước chưa giết nó, đưa nó với Khải Minh về nhà họ Vũ!”
“Cái tên này, nghe đồn cậu ta lợi hại lắm mà, sao lại nửa sống nửa chết thế này? Nhưng mà thế cũng tốt, tỉnh lại lại để cậu ta chạy mất”
Lúc khiêng Khải Minh ra, ông lão bên cạnh Vũ Kim Long thử bắt mạch cho Khải Minh, phát hiện cực kỳ mỏng manh.
Nhưng mà đây không phải là vấn đề chính.
Ông ta chỉ nghỉ ngờ nói một tiếng, không nhiều lời “Chạy ư? Rơi vào tay Vũ Kim Lòn tôi còn chạy được sao?”
Vũ Kim Long lạnh lùng nhìn ông lão một cái.
“Cậu hai nói phải!”
Ông lão gật đầu Nhưng mà, đúng lúc ông lão gật đầu bông nhiên phát hiện, Khải Minh bị người khiêng đi, sắc mặt trắng bệch của cậu ta trong nháy mắt lại lại lóe ra một trận ánh sáng đỏ, chợt lóe qua.