“Khải Minh, tôi đây!”
Đẩy cửa phòng ra, Bùi Hạnh ló đầu nhìn vào rồi bước vào.
“Bùi Hạnh, cô không về phòng nghỉ ngơi đi, còn tới đây làm gì?”
Khải Minh cười bất đắc dĩ.
Mình vừa trở về thì Bùi Hạnh đã chạy đến tìm mình.
Hỏi mình làm thế nào mà có sức mạnh lợi hại như vậy.
Khải Minh cũng không có ý định giấu cô, liền nói với cô vài câu.
Sau đó đuổi cô về phòng.
Không ngờ bây giờ cô lại tới rồi.
“Tôi về phòng càng nghĩ thì càng kích động, hừ, anh không có thành ý gì cả.
Ở trên tàu, chúng ta đã nói xong rồi mà, sau này chúng ta là bạn bè.
Anh sẽ tới tìm tôi, kết quả là anh không tới tìm tôi, còn lừa tôi.
Hóa ra anh giỏi như vậy!”
Bùi Hạnh ngồi xuống nói.
“Ha ha, được, coi như tôi sai rồi!”
Khải Minh cười khổ một tiếng.
Bùi Hạnh nhìn Khải Minh rồi cười ngọt ngào: “Thế anh nói đi, anh có còn coi tôi là bạn bè không?”
“Tất nhiên là có rồi!”
Khải Minh nói.
“Thế thì tốt.
Thế anh dạy cho tôi bản lĩnh phi dao của anh đi.
Tôi cũng muốn học!”
“Bây giờ là xã hội nào rồi, học mấy cái đánh đánh giết giết làm cái gì?”
“Không, tôi đã từng gặp người rất lợi hại, người có cơ thể ở giới hạn siêu việt, tôi cũng muốn như vậy!”
“Sau này có cơ hội, thế này đi.
Đợi ngày mai, tôi có thể dạy cô một chiêu nửa thức.
Nhưng mà học cái đó, cần có tỉnh lực dồi dào, cho nên cô hãy nhanh chóng quay về nghỉ ngơi đi!”
Khải Minh không nói gì cười cười.
“Được! Anh nhớ đấy, nói lời phải giữ lấy lời, nếu không không phải đàn ông! Tôi đi đây!”
Bùi Hạnh vui vẻ đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa: “Chị, sao chị lại tới đây?”
“Hạnh à, thì ra là em ở đây.
Chị đến tìm cậu Minh có chút việc, em đi trước đi!”
Người đến chính là Bùi Tuyết.
Còn Bùi Hạnh thì sao, trong đầu toàn là chuyện ngày mai học kỹ năng, cũng không nghĩ nhiều mà đi luôn.
“Cậu Minh, muộn thế này rồi tôi còn tưởng là anh đã đi ngủ rồi!”
Bùi Tuyết đi vào phòng, cười nói.
Khải Minh nhìn cô ta một cái.
Cậu không có ấn tượng tốt gì với Bùi Tuyết này, vẻ mặt đầy bụng tính toán.
“Có chuyện gì?”
Khải Minh nói.
“Cậu Minh, tôi nghe ba nói, cậu tới Bắc Giang là muốn đi an lĩnh tìm linh huyết.
Chuyện này, nhà họ Bùi chúng tôi có khi có thể giúp được cậu.
Ngoài ra, sau này cậu có tính toán gì không?”
Bùi Tuyết nói.
Bây giờ Khải Minh đã chứng minh thực lực của mình.
Đương nhiên là Bùi Tuyết sẽ không khinh thường Khải Minh nữa.
“Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, tôi còn chuẩn bị đi nghỉ! Khải Minh lạnh nhạt nói.
“Là thế này cậu Minh, nhà họ Bùi chúng tôi đồng ý xem cậu như khách quý, đối đãi giống với đại sư Khang.
Hơn nữa con nối dõi của cậu Minh sau này cũng sẽ nhận được tiếp đãi long trọng của nhà họ Bùi! Không biết ý cậu thế nào?”
Bùi Tuyết bị ba mình phái tới làm thuyết khách.
Còn Bùi Tuyết thì am hiểu nhất là loại đàm phán này.
Mặc dù cô ta mới hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi.
Nhưng đã sống thành tỉnh rồi.
Nói như thế, cô gái Bùi Tuyết này trưởng thành trong môi trường buôn bán, bảy tám thương nhân giàu kinh nghiệm đều không chơi lại cô ta.
Cô ta nhìn Khải Minh ăn mặc quần áo bình thường, nghĩ đến, cũng không chống cự được cám dỗ của tiền tài và phụ nữ.
“Các cô muốn lôi kéo tôi, làm việc cho nhà họ Bùi các cô?”
Khải Minh nói.
“Đúng thế, tôi nghĩ là cậu Minh không có lý do gì để từ chối những cái như đồ ăn ngon quần áo đẹp, được người kính nể! Bùi Tuyết híp mắt lại, tự nghĩ là bắt lấy Khải Minh không phải là chuyện khó.
“Nhà họ Bùi? Là cái thá gì?”
Khải Minh thản nhiên nói.
Thẳng thừng làm cho Bùi Tuyết sững sờ.
“Tôi hiểu ý của cô.
Nhiều lời vô ích, ngày mai cầm bách thú kinh, đợi tôi xem xong sẽ trả lại cho nhà họ Bùi các cô.
Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Khải Minh không khách khí nói thẳng.
Đúng là một kẻ không biết suy xét.
Bùi Tuyết bực tức trong lòng, lập tức nói: “Đúng là nhà họ Bùi không là cái thá gì, nhưng không biết cậu có từng nghe qua nhà họ Vũ ở Bắc Giang không?”
Bùi Tuyết nói xong, đôi mắt xinh đẹp chằm chằm Khải Minh.
Cô ta muốn nhìn thấy sự kinh hoàng và giật mình trong mắt Khải Minh.
Như thế thì tiếp theo sẽ dễ nói chuyện rồi.
Nhưng không ngờ, Khải Minh vẫn là vẻ mặt không Sao cả.
“Nhà họ Vũ? Cũng là cái thá gì?”
Khải Minh nói.
“Cậu!”
Bùi Tuyết gật mạnh đầu, không tiếp tục nhiều lời nữa.
Trái lại cô ta lại cười đến phẫn nộ: “Nếu cậu đã coi thường miếu nhỏ này của chúng tôi, vậy thì được, ngày mai nhà họ Bùi chúng tôi sẽ đưa bách thú kinh cho cậu, làm quà đáp tại!”
Nói xong, cô ta xoáy người rời đi.
Chẳng qua là lúc đóng cửa, Bùi Tuyết hít một hơi thật sâu, lạnh lùng liếc mắt nhìn căn phòng một cái.
Đợi đến sáng sớm hôm sau.
“Thầy!”
Bùi Hạnh đi tới đẩy cửa phòng Khải Minh, trong tau còn bưng một cốc trà sâm.
“Thầy?”
Khải Minh nhìn thấy cô, không khỏi lắc đầu.
Lúc đầu còn định nhắc nhở cô lần sau vào phòng thì gõ cửa trước có được không.
Sau đó, cậu chỉ cười.
“Tất nhiên rồi, tôi đến bái sư a, ha ha ha.
Anh từng nói là muốn dạy tôi bản lĩnh.
Tôi đến kính trà bái sư!”
Bùi Hạnh mỉm cười nói.
“Không cần đâu, tôi chỉ dạy cô một vài kỹ năng tự vệ, coi như là bạn bè tặng cho cô!”
Khải Minh nói.
“Không được không được, nhất định phải nghiêm túc một chút.
Truyền dạy này nọ dựa theo quy củ của nhà họ Bùi chúng tôi, đều phải kính trà bái sư!”
“Thầy ở bên trên xin nhận của học trò Bùi Hạnh một lạy!”
Nói xong, Bùi Hạnh cúi đầu làm kễ, đang cốc trà đến trước mặt Khải Minh.
Khải Minh bất đắc dĩ tiếp nhận, uống một ngụm.
Cậu cười khổ nói: “Như này đã được chưa?”
“Được rồi.
Nắm bắt thời gian, mau dạy cho tôi đi!”
Bùi Hạnh vui vẻ nhảy nhót.
Nhưng Khải Minh vừa đứng dậy thì khuôn mặt thống khổ, ôm chặt bụng của mình.
“Trà này!”
Sắc mặt Khải Minh tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“A? Sao vậy?”
Bùi Hạnh lo lắng hỏi.
“Cốc trà này, đã bị người khác bỏ độc rồi!”
Khải Minh đau đớn trèo lên giường, che bụng rồi quằn quại lăn đi lăn lại.
“Bỏ độc? Hả? Thầy, Khải Minh, anh đừng dọa tôi ai Nhìn thấy Khải Minh càng ngày càng đau đớn.
Bùi Hạnh cũng sốt ruột kêu to.
Còn Khải Minh, lại nhanh chóng ôm đầu mình giãy dụa.
“Đầu anh cũng đau à Khải Minh? Anh đừng làm tôi sợ?”
Bùi Hạnh lắc lắc người Khải Minh.
Nhưng không bao lâu.
Khải Minh ngừng vật lộn hai mắt thình lình nhắm lại, hai tay rũ xuống! “AI Khải Minh! Khải Minh anh tỉnh tỉnh! Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Bùi Hạnh lớn tiếng khóc hô.
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Liền nhìn thấy Bùi Tuyết đi vào.
“Chi, chị mau xem đi, hình như Khải Minh trúng độc rồi!”
Nhưng còn chưa nói xong, đã thấy phía sau có ba và mấy người chú hai đều đi vào.
“Ông hai, “A? Sao vậy?”
Bùi Hạnh lo lắng hỏi.
“Cốc trà này, đã bị người khác bỏ độc rồi!”
Khải Minh đau đớn trèo lên giường, che bụng rồi quằn quại lăn đi lăn lại.
“Bỏ độc? Hả? Thầy, Khải Minh, anh đừng dọa tôi ah”
Nhìn thấy Khải Minh càng ngày càng đau đớn.
Bùi Hạnh cũng sốt ruột kêu to.
Còn Khải Minh, lại nhanh chóng ôm đầu mình giãy dụa.
“Đầu anh cũng đau à Khải Minh? Anh đừng làm tôi sợ?”
Bùi Hạnh lắc lắc người Khải Minh.
Nhưng không bao lâu.
Khải Minh ngừng vật lộn hai mắt thình lình nhắm lại, hai tay rũ xuống! “AI Khải Minh! Khải Minh anh tỉnh tỉnh! Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Bùi Hạnh lớn tiếng khóc hô.
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Liền nhìn thấy Bùi Tuyết đi vào.
“Chi, chị mau xem đi, hình như Khải Minh trúng độc rồi!”
Nhưng còn chưa nói xong, đã thấy phía sau có ba và mấy người chú hai đều đi vào.
“Ông hai, chất độc này quả nhiên hiệu nghiệm, kẻ có sức mạnh như Khải Minh cũng khó mà chống cự lại được!”
Bùi Thành Công mỉm cưỡi gật đầu, “Ha ha, nói thật là lúc nhà họ Vũ đưa thuốc độc này cho tôi, tôi cũng nghỉ ngờ là thuốc độc có thể đầu độc được Khải Minh không.
Đặc biệt là người nhà họ Vũ nói với tôi rằng, chỉ cần bỏ một ít là được rồi, cho dù Khải Minh mạnh cỡ nào thì cho dù là uống một ngụm, cũng sẽ trúng độc.
Nhưng vì để chắc chắn thì tôi đã bỏ vào hơn một nửa! Cậu ta đã uống một hớp lớn trà sâm!”
“Chú hai, nếu theo như lời của người nhà họ Vũ thì có phải là Khải Minh sẽ không tỉnh lại được nữa đúng không, như vậy sẽ trở thành người sống thực vật à? Cứ ngủ mãi như này sao?”
Bùi Tuyết sửa lại sợi tóc, hỏi.
“Đúng vậy!”
“Ba, chị, mọi người đang nói gì vậy? Mọi người đã hạ độc ư?”
Bùi Hạnh khó mà tin được nói.
“Hạnh à, không còn việc của con nữa.
Quản gia, đưa Hạnh xuống nghỉ ngơi, không có lệnh của tôi thì không được thả nó ra ngoài!”
“Ba, Khải Minh đã cứu chúng ta, là bạn của chúng ta mà bai”
Bùi Hạnh khóc nức nở nói.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã bị quản giao kéo ra ngoài.
Lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, ngưỡi nhà họ Vũ đã tới rồi!”
“Hả? Mau mau đi mời!”
Bùi Thành Công hưng phấn nói.