“Đưa…… đưa mấy cô ấy về nhà?”
Lương Tam kinh ngạc nói.
“Ông nghe không rõ lời anh ấy nói sao?”
Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.
“Vâng vâng vâng, lập tức đưa, lập tức đưa thưa ông chủ!”
Lương Tam liên tục gật đầu.
Các cô gái thì quay sang liên tục gật đầu cảm ơn Khải Minh: “Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ!”
“Ừm, các cô mau về nhà đi!”
Khải Minh mỉm cười, nói.
Bản thân Khải Minh không phải là người độc đoán, huống chỉ mùi vị bỏ nhà ra đi Khải Minh cũng đã từng trải qua, cái cảm giác chua xót khó chịu ấy không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được.
Huống chỉ, các cô ấy bị mua đảm đương làm người hầu, nhận hết biết bao lần lăng nhục.
Tất cả các cô gái trong nhóm người hầu đều đã đi hết.
Nhưng cuối cùng vẫn còn lại hai người, họ đứng chôn chân tại chỗ, không ngừng rơi lệ.
“Tại sao các cô vẫn chưa đi?”
Khải Minh hỏi.
“Tôi…… mẹ tôi bị kẻ bắt cóc tôi đến nơi này sát hại, tôi…… tôi không còn nhà nữa thưa ông chủ!”
Một người phụ nữ nhẹ giọng nói.
“Ông chủ, ông hãy để chúng tôi ở tại chỗ này đi, chúng tôi nhất định hầu hạ tốt ông chủ, chỉ cần ông chủ cho chúng tôi cơm ăn!”
Người phụ nữa khác lại nói.
“Được, nếu các cô đã tự nguyện ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi, nhưng mà các cô yên tâm, từ nay về sau, không ai có quyền được sỉ nhục các cô nữa!”
Khải Minh mỉm cười.
“Ngọc Nhi cảm ơn ông chủ!”
“Lam Nhi cảm ơn ông chủ!”
Hai người cùng nói lời cảm tạ.
Đặc biệt người phụ nữ tên ngọc Nhị, lúc này cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt Khải Minh.
Khuôn mặt tuấn tú kia của Khải Minh đã làm cho tim của Ngọc Nhi không ngừng đập loạn xạ.
Ngọc Nhi đã nhìn thấy quá nhiều kẻ ác độc và đáng khinh ð nơi này, nhưng vị ông chủ mới này không hề giống với những người trước, một chút cũng không giống nhau.
Anh ấy có tấm lòng vô cùng tốt bụng.
Cứ như vậy, Khải Minh ở trong này dàn xếp ổn thỏa mọi thứ.
Hơn nữa, vẫn còn lại một ít tiền, anh ấy để cho Thẩm Văn Sơn dùng nó để chiêu mộ hơn một trăm thanh niên có thể lực xuất sắc và nhân phẩm trung nghĩa về đây.
Đảm đương trách nhiệm làm vệ sĩ của Tập đoàn Thiên Long Trong giai đoạn đầu, Thầm Vạn Sơn tự mình huấn luyện bọn họ.
Trong hai tuần tiếp theo, Khải Minh sẽ đích thân rèn luyện cho những người mới.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, thực lực và phẩm chất của nhóm người này đã tăng lên đáng kể.
Không hề thua kém đội vệ sĩ của nhà họ Trần.
Hôm nay.
Tại trang viên.
“Ngọc, cô ngồi lựa ngân nhĩ ngâm như vậy có mệt hay không?”
Lam Nhi nằm ở trên giường, không khỏi nhìn bàn tan kiên nhẫn của Ngọc Nhi đang kiên trì lựa lựa cái gì đó, nở một nụ cười gượng gạo.
Chưa đầy một tháng trôi qua, khí sắc của Ngọc Nhi và Lam Nhi không biết đã tốt hơn trước kia biết bao nhiêu.
Đặc biệt là Ngọc Nhi, bây gið tâm trạng đã tốt lên, nhan sắc đã trở nên vô cùng ngọt ngào, xinh đẹp, say đắm lòng người khiến người ngoài không khỏi thương xót.
“Không mệt, anh ấy mấy ngày nay huấn luyện vệ sĩ rất vất vả, còn phải quản lý tập đoàn, tôi làm cho anh ấy một chén canh ngân nhĩ rồi mang tặng cho anh ấy!”
Ngọc Nhi cười ngọt ngào nói.
“Đúng vậy, anh ấy thật sự rất tốt, nhưng mà cô bên cạnh anh ấy cũng rất tốt, cơ hồ chuyện gì cũng thay anh ấy nghĩ, làm cho anh ấy! Ha ha!”
Lam Nhi cười nói.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Nhi đều đi theo bên cạnh Khải Minh.
Từ ăn uống, sinh hoạt, đến việc ăn mặc, đi lại của anh ấy đều do Ngọc Nhi lo liệu.
“Đúng rồi Ngọc Nhi!”
Lam Nhi giống như nhớ tới cái gì, cô ngồi xuống nói: “Một tháng trước, anh ấy từng nói muốn giải thoát cho chúng ta, lại còn cho chúng ta một ít tiền.
Không phải trước kia cô vẫn luôn mong muốn trở về quê hương sao? Nếu như bác gái đã qua đời vậy cô vẫn phải còn những người thân khác chứ? Tại sao cô lại không đi?”. Ngôn Tình Hay
“Chẳng lẽ nào, cô đã thích anh chủ của chúng ta rồi?”
Lam Nhi che miệng cười nói.
“Lam Nhi, cô đừng nói bâjy bạ, tôi…… tôi làm gì còn người nhà thân thích nào, chẳng qua là khi vừa nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, tôi đã có thể cảm nhận được cảm giác an toàn tỪ anh ấy, cho nên muốn ở lại nơi này, tôi làm gì có tư cách thích anh ấy cơ chứ!”
Mai má Ngọc Nhi bỗng ửng lên một chút đỏ, vội vàng nói.
“Nhưng thật ra Lam Nhi, cô còn muốn trở về quê hơn tôi, tại sao cô cũng không đi?”
Ngọc Nhi hỏi ngược lại.
“Tôi á, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là anh chủ là một người tốt, sẽ không giống mấy người trước mà ngược đãi chúng ta, anh ấy thật sự tôn trọng chúng ta, ở bên anh ấy tâm lý râst thoải mái! Thứ hai, cũng là cái quan trọng nhất, Anh Hồ đã hứa với tôi, một tháng sau sẽ tới đón tôi ra, tôi không nghĩ nên chạy lung tung.
Tôi sẽ chờ ở đây đợi anh ấy cứu được anh trai của anh ấy ra, anh Hổ đã nói rồi, một khi đưa tôi ra khỏi đây, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn!”
Lam Nhi vô cùng hạnh phúc nói.
“Nhưng mà Lam Nhi, cô thật sự tin tưởng người đàn ông đó sao? Đúng là anh ta đã hứa sẽ cứu chúng ta ra ngoài, nhưng mà, tôi vẫn không tin anh ấy sẽ tới đưa cô đi! Cô phải chuẩn bij sẵn sàng tâm lí! Đương nhiên, Anh Hổ là người cứu chúng ta, tôi tin tưởng anh Ngọc Nhi chỉ muốn khuyên nhủ Lam Nhi không nên quá tin tưởng như vậy để tránh bị thương tổn.
“Tôi biết Ngọc Nhi muốn nói cái gì, nhưng mà, tôi tin tưởng anh Hổ, anh ấy đang bận đi cứu anh trai.
Anh ấy nhất định sẽ tìm đến tôi, chúng tôi đều đã định ra hôn ước, tóm lại, nếu đợi một ngày không được, tôi sẽ đợi một năm, đợi một năm không được, tôi sẽ đợi cả đời, từng giây từng phút đều đợi anh ấy!”
Lam Nhi đưa hai tay lên má rồi mỉm cười.
“Được rồi, không phải ai cũng cuồng dại đuợc như cô đâu, đi thôi, chúng ta đi làm canh, sau đó đưa đến phòng cho anh chủ!”
Hai người cười nói xong liền rời đi.
Lúc này, tại phía Bắc của tập đoàn Thiên Long.
Dựa vào một ngọn núi lớn.
Phía trên ngọn núi lớn.
Có một nhóm người đang đi bộ xuyên qua rừng.
Hơn một trăm người, chia làm năm đội, do năm anh em của Thẩm Vạn Sơn dẫn theo.
Ngọc Nhi và Lam Nhi cũng đã đi tới, trên tay cầm lấy hoọp cách nhiệt.
Tuừ xa đã nhìn thấy ông chủ đang ngồi trên ghế phơi nắng uống trà.
Phía sau anh còn có hai người vệ sĩ đeo kính râm, mặc vest đen, đang nghiêm nghị đứng đó.
Trong đó một người đứng chắp tay ra sau lưng.
Một người còn lại đang bung dù che nắng cho anh.
“Ông chủ, tôi làm cho anh một bát cánh ngân nhĩ Anh hãy nếm thử một chút!”
“Lần sau không cần phải phiền toái như vậy!”
Khải Minh đặt ly trà xuống, mỉm cười nói.
Nhìn thấy Khải Minh, Ngọc Nhi ngọt ngào nỡ nụ cười.
Cũng không biết sao lại thế này, cơ thể của anh ấy dường như thay đổi từng ngày.
Nếu so sánh với thời gian trước đây, các cơ bắp trên cơ thể của anh ấy không hề lớn đến như vậy.
Nhưng chỉ trong vài ngày gần đây, nó bỗng nhiên càng ngày càng dày lên.
Mà trong khoảng thời gian này, dáng người anh ấy lại khôi phục về như ban đầu rồi.
Chuyện đó Ngọc Nhi đã thấy hai lần rồi.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Liền nhìn thấy Thẩm Vạn Sơn cùng tiểu đội của anh âsy chạy tới.
Mấy người ở phía sau còn đang khiêng theo một người nữa.
“Anh Minh, vừa nãy chúng tôi lên núi đã phát hiện người này, có vẻ như đã hôn mê vài ngày, trên người cũng bị thương nghiêm trọng.
Anh ấy chỉ còn lại một hơi, tôi liền khiêng anh ta tới đây!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Nói xong, mấy người trong tiểu đội nhanh chóng đặt người thanh niên đang hấp hối kia xuống đất.
Lúc nhìn đến thanh niên này.
Lông mày của Khải Minh gắt gao nhíu lại, tim hãng đi một nhịp.
“Bichl”
Lam Nhi đang bưng hộp giữ nhiệt bỗng nhiên toàn thân run lên, cả khay đều đánh rơi trên mặt đất.
“Phi Hổ?”
“Anh Hổ!”
Khải Minh bất ngờ đứng lên.
Lam Nhi òa khóc vội chạy lại.
Người đang hấp hối này không phải ai khác mà là Phi Hổ
- người thứ hai của anh em Thiên Long Địa Hổ Khải Minh cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Phi