Đúng lúc này, một giọng nói bỗng cất lên trong cửa tiệm.
Đây là một cửa hàng lưu niệm hạng trung, khá giống với trung tâm mua sắm sầm uất Ginzo Plaza cúa Nhật Bản.
Tiệm quần áo này chỉ là một trong những cửa hàng của trung tâm.
Có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đi tới bên này.
Cùng với sự xuất hiện của cô ta, rất nhiều nhân viên đều cung kính cúi đầu chào.
*Trời ạ, cô ấy thật xinh đẹp!”
*Đẹp giống tiên nữ vậy đó, thật sự là quá đẹp!”
“Lẽ nào cô ấy là chủ của cửa hàng này? Không thì tại sao tất cả mọi người lại tỏ ra tôn trọng như vậy?”
Ánh mắt của rất nhiều chàng trai tại đó đã phát sáng rồi. Trần Hạo quay đầu lại nhìn cô gái này, lông mày nhướng lên.
“Lâm Y Y?* Trần Hạo có chút bất ngờ.
Có thể nói cô ta để lại cho Trần Hạo một ấn tượng vô cùng sâu sắc, bữa tiệc chào mừng lần trước, cô nàng bạo lực này suýt chút nữa đã phá hỏng nhan sắc của anh, cuối cùng anh còn đánh mấy cái vào mông cô ta.
Đặc biệt, cặp đùi xinh đẹp của cô nàng này đã hoàn toàn khắc sâu trong đầu Trần Hạo.
Vừa dài vừa trắng.
Khuôn mặt cũng rất xinh.
Lúc này Lâm Y Y đi tới cạnh Trần Hạo.
Thực ra cô ta đã tới đây được một lúc, nhưng vừa đến đã thấy cảnh Trần Hạo.
bị mọi người vây quanh chí chỉ trỏ trỏ.
Khuôn mặt của Trần Hạo, chỉ sợ Lâm Y Y cả đời này cũng không quên được.
Dù sao thì, lần đầu tiên cô ta chịu sỉ nhục như vậy, cũng là do tên khốn này gây ra.
Hơn nữa, cha cô ta cũng đã nhiều lần dặn dò phải lấy lòng cậu Trần, bắt buộc! *Xin chào cậu Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lâm Y Y hơi hơi cúi đầu.
Hành động này làm cho tất cả mọi người có mặt đều giật mình.
*Gi cơ, người đẹp gọi cậu ta là gì? Cậu Trần? Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”
“Cái tên bốc phét đến mười tám tầng mây ấy lại quen nữ thần á?”
Dương Hạ khó tin chớp chớp mắt.
Cô gái mà từ đầu đến chân đều mạnh hơn mình gấp trăm ngàn lần lại gần gũi với Trần Hạo, chuyện này khiến trong lòng Dương Hạ khó chịu muốn chết.
Càng không nói cô gái này xinh đẹp hơn bản thân không biết bao nhiêu lần.
Dù cho Trần Hạo có lọt vào mắt xanh của một ả xấu xi, Dương Hạ cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
*Cô gọi anh ta là gì? Cô nhận nhầm người rồi phải không? Anh ta không phải là cậu lớn gì cả, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi!”
Dương Hạ chỉ tay vào Trần Hạo mà nói với Lâm Y Y.
Còn trong lòng Lục Thần thì bùng lên một ngọn lửa ghen ty.
Cô nàng này trông cũng được, sao lại tỏ ra cung kính với tên Trần Hạo thế chứ? Nếu cô ta đối xử với anh ta như vậy, khẳng định sẽ sướng muốn chết! *Đúng vậy đó cô Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi! Chà, vốn là tôi muốn mua một bộ quần áo, nhưng mà thẻ tín dụng của tôi hạn mức phải trên hai trãm nghìn tệ mới được!”
Trần Hạo nhún nhún vai bất đắc dĩ.
*Gì cơ? Thẻ tín dụng của thẳng ranh này có hạn mức trên hai trảm nghìn tệ?”
Nếu không phải nữ thần mà tất cả nhân viên phục vụ đều cung kính đang đứng ở đây, đánh chết bọn họ cũng không tin có chuyện này.
Dương Hạ trợn trừng mắt: “Trần Hạo, anh nói linh tinh, anh trúng thưởng tổng cộng hai trăm nghìn tệ, còn có hai trăm nghìn nào nữa, anh đây là định lừa ai?”
*Ai nói với cô là tôi chỉ trúng hai trãm nghìn!”
Trần Hạo cười gượng.
Trên mặt Lâm Y Y vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là, lúc nhìn thấy thứ Trần Hạo muốn mua là một bộ quần áo chỉ dành cho phụ nữ, trong lòng Lâm Y Y thoáng qua một chút chua xót.
Đúng vậy, yêu cầu của Lâm Y Y thực ra rất cao.
Hơn nữa cô ta cũng có nhiều yêu cầu rất khắt khe với phẩm chất của một người.
Nhưng mà, khi một người đi đến một đỉnh cao nhất định, ánh hào quang sẽ giấu đi tất cả khuyết điểm của anh ta.
Người khác có thể không biết, nhưng Lâm Y Y lại rất rõ ràng.
Trần Hạo là người thừa kế độc nhất của gia tộc lâu đời có số tài sản bảng một nửa của thế giới! Cho nên, muốn nói đứng trước kiểu người có giá trị như Trần Hạo, nội tâm không rung động là chuyện không thể nào.
“Cậu Trần, nếu cậu đã thích, vậy tôi tặng cậu mấy bộ đồ này, được chứ?”
Lâm Y Y nhẹ nhàng hít vào một hơi, thản nhiên nói.
Trăm mấy chục nghìn tệ, với Trần Hạo mà nói, chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông mà thôi.
*Vậy được, hôm nay không tiện rút tiền, quần áo tôi sẽ cầm trước, vài hôm nữa trả lại tiền cho cô sau”
Lúc này, người qua đường tụ tập lại đây ngày càng nhiều.
Trần Hạo không tỏ ra khách sáo nữa.
Anh cũng không muốn bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình như vậy.
*Cậu Trần, để tôi tiễn cậu”
Lâm Y Y vừa dứt lời, nhẹ khoác tay mình lên cánh tay của Trần Hạo, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai người đi xuống lầu.
*Chuyện này…”
Dương Hạ hoảng rồi.
Cô gái vừa rồi gọi Trần Hạo là gì? Cậu Trần? Còn nữa, Trần Hạo vừa rồi nói cái gì, thé của anh ta không thể chỉ trả cho số tiền dưới hai trăm nghìn tệ, việc này chứng tỏ trong tay Trần Hạo còn có một khoản! Vậy thì có thế khẳng định rồi.
Trần Hạo không chỉ có vẻn vẹn hai trăm nghìn tệ, nhất định anh ta còn có nhiều hơn thế nữa! Chỉ tính riêng hai bộ quần áo kia, tổng cộng cũng đã hơn một trăm nghìn! Dương Hạ bỗng cảm thấy Trần Hạo của bây giờ thật xa lạ.
Lục Thần đứng ở đây càng xấu hổ hơn, chỉ muốn kéo Dương Hạ rời khỏi chỗ này.
*Thưa anh, hai bộ quần áo mà anh đặt chúng tôi đã đóng gói xong rồi, tống cộng là ba mươi sáu nghìn tệ, xin hỏi anh muốn trả tiền mặt hay là dùng thẻ?”
Nhân viên phục vụ đã nhanh tay lẹ mắt đứng chặn trước mặt Lục Thần.
Bây giờ muốn không mua cũng không được rồi.
Nói thật lòng, hôm nay Lục Thần chơi lớn như vậy, thật ra là muốn làm Dương Hạ cảm động, sau đó hai người có thể kéo nhau đi khách sạn.
Nhưng mà không khí hiện giờ sao lại hơi sai sai! Dù bây giờ anh ta bỏ ra ba mươi sáu nghìn tệ để mua đồ, cũng là bỏ tiền mua lúc mất mặt thôi.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không thể không mua.
Nghiến răng trả xong khoản tiền ba mươi sáu nghìn tệ, Lục Thần mới cùng Dương Hạ xấu hổ rời đi.
Tầng dưới cửa hàng lưu niệm.
Dương Huy rất tự giác đi đến trước cửa trường học đợi Trần Hạo.
Còn Lâm Y Y vẫn khoác hờ cánh tay của Trần Hạo, đi tới phía bên đường.
“Cậu Trần, không biết tôi có thể tò mò, bộ quần áo cậu vừa chọn muốn đem tặng cho bạn gái của mình sao? Rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào lại có diễm phúc như vậy?”
Lâm Y Y có chút ghen ty trong lòng.
Thông qua quan sát của Lâm Y Y đối với Trần Hạo từ lần khai trương nhà hàng Minh Hoàng.
Cô ta biết Trần Hạo không phải loại con nhà giàu chỉ biết dựa vào gia đình như tưởng tượng của cô ta, anh trầm ổn, mộc mạc, đối xử với mọi người lại rất chân thành.
Lần này nếu Trần Hạo thừa nhận có bạn gái thật thì cũng không khác gì những tên công tử nhà giàu khác, thích đổi thì đổi.
******* Có thể gả cho Trần Hạo, vậy chính là bà Trần tương lai rồi.
*Tôi định tặng cho một người bạn thôi, không phải là bạn gái.”
Trần Hạo cười cười, hôm nay Lâm Y Y đã giúp anh giải vây, cũng đã đú nể mặt mình rồi.
Đồng thời Trần Hạo cũng rất khó hiểu: *Xem ra cửa tiệm này là do nhà họ Lâm quản lí?”
Lâm Y Y nghe thấy Trần Hạo không có bạn gái, trong lòng có chút vui vẻ.
Lập tức cười cười: “Đúng vậy, những cửa hàng quà tặng như thế này, áng chừng nhà họ Lâm chúng tôi mở quanh tất cả các trường đại học ở tỉnh Giang Nam, đây chính là một trong số đó, ngày hôm nay có thời gian rảnh, tôi mới ghé qua một chút”
Nhưng có điều Lâm Y Y không nói, cho dù là rảnh rỗi đi dạo, cũng có chút cố tình trong đó, nếu không phải cậu lớn Trần Hạo anh học ở Đại học Kim Lăng, ai thèm đến tận đây đi dạo cơ chứ! Trần Hạo nói một tiếng cảm ơn với Lâm Y Y, định bụng quay gót rời đi.
Đứng cạnh cô gái xinh đẹp như vậy, cũng quá chói mắt mà.
*Cậu Trần, xin đợi một chút!”
Tiếng gọi của Lâm Y Y ngăn bước chân Trần Hạo: *Tuần sau có một buổi dạ tiệc, bọn Bạch Tiểu Phi đều tham gia, không biết cậu Trần có thời gian rảnh không, nếu có, chúng ta cùng tụ tập một chút?”
Lâm Y Y khẽ cần môi, chủ động đưa ra lời mời.
Bởi vì cô ta biết, tám phần mười là không có kết quả, Trần Hạo là ai cơ chứt Không ngờ Trần Hạo lại gật gật đầu: “Được đó, tuần sau tôi có thời gian, ra ngoài chơi cũng tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi!”
Không riêng vì hôm nay Lâm Y Y đã giúp mình một lần.
Càng quan trọng là Trần Hạo thật sự muốn thay đổi bản thân.
Không thể tiếp tục duy trì bộ dạng khúm núm, thậm chí nhu nhược hèn nhát như trước nữa, biện pháp duy nhất chính là làm quen nhiều người hơn! *Vậy là chúng ta chốt lịch hẹn rồi đó nha!”
Lâm Y Y hưng phấn vẫy vẫy tay với Trần Hạo.
Trần Hạo đi cùng Dương Huy trở lại kí túc xá.
Dương Huy đương nhiên đã rước được nàng về dinh.
Còn Trần Hạo muốn theo đuổi Tô Đồng Hân, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dù sao thi thời gian quen biết Tô Đồng Hân cũng quá ngắn, tùy tiện mở lời, liệu cô ấy có cảm thấy bản thân không đáng tin hay không? Di động của Trần Hạo đúng lúc này vang lên.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, Trần Hạo có hơi mừng thầm.
Là Tô Đồng Hân.
*Trần Hạo, cậu có bận học không, nếu rảnh thì đi tập lái xe với tớ được không?”
*Không bận”
Trần Hạo vui vẻ nói.
*Vậy được, tớ đang ở bãi tập xe, cậu qua đây đi, giới thiệu cho cậu một người bạn của tớ luôn.”