Bàn tay nhỏ của Phương Di rất mềm và ấm.
Khải Minh không hiểu sao có cảm giác hơi kỳ lạ.
Phương Di mang cậu ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ trong hoa viên.
“Anh Tam, tôi đang nghĩ, tại sao hai người chúng ta vừa gặp như là đã quen biết, tôi cảm thấy hai ta có quá khứ giống nhau? Đừng tường tôi là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã sống sung sướng, cậu thì, nghe sư phụ cậu nói, từ nhỏ cậu đã vất vả khổ cực, còn gặp phải khó khăn như vậy, nhưng, quá khứ của hai chúng ta có những tương đồng, bởi vì chúng tôi từ nhỏ không có bạn bè, cũng không có vòng tròn của riêng mình!”
Phương Di nói.
Khải Minh gật đầu.
“Cậu biết không? Tôi từ nhỏ đã rất ghét, vì gia tộc, tôi và Kiển Niếp bị cấm túc.
Haiz, thực ra, tôi là một người không thể ngồi yên một chỗ.
Cậu cũng nhìn ra đúng không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nói chuyện yêu đương, trong nháy mắt, tôi đã gần 23 tuổi, tôi không biết cái gọi là tình yêu trong các bộ phim truyền hình là như thế nào! ”
Phương Di đỡ má nói.
“A ahl”
Khải Minh chỉ Phương Di, ra hiệu.
“Hahaha, cậu nói tôi đẹp, tìm bạn trai rất dễ, phải không?”
Phương Di cười nói.
Khải Minh gật đầu.
“Aiz, nói thật, khoảng thời gian này tôi không bị cấm túc, tôi cũng muốn thử yêu đương, tôi đã gặp qua rất nhiều thiếu gia công tử, nhưng cậu biết không loại cảm giác này, đối với bọn họ tôi không có cảm giác!”
Khải Minh gật đầu.
“Nhưng, cũng không phải là không có, Trước đây tôi có quen một người bạn, tôi có cảm giác với cậu ấy!”
Phương Di nói.
“Cậu ấy tên là Khải Minh.
Tuy chỉ thân với tôi trong thời gian ngắn, nhưng con người cậu ấy cũng khá tốt.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu! Cậu ấy rất tốt, tóm lại là tôi có chút cảm giác với cậu ấy!”
Khải Minh nhướng mày.
Lập tức cậu làm một động tác tay.
“Hử, anh hỏi tại sao tôi không nói cho cậu ấy biết?”
Khải Minh gật đầu.
“Hừm, nói ra thì dài, bởi vì dựa trên sự quan sát của tôi về cậu ấy, cậu ấy hơi giống tên cặn bã!”
“NA ah?”
Khải Minh ngạc nhiên nói.
“Câu biết không Anh Tam, người bạn này của tôi, tuy rằng đối xử tốt với mọi người, nhưng đáng ghét nhất là cậu ấy đối với mọi người rất tốt, đặc biệt là con gái! Cậu nói, như này có thể không phải là một tên cặn bã sao? Vì vậy, cảm giác của tôi dành cho cậu ấy đã biến mất! ”
Phương Di nói.
Khải Minh thực hiện một cử chỉ cổ vũ cô ấy.
“Yên tâm, tôi sẽ tìm thấy tình yêu mà tôi muốn!”
Phương Di mỉm cười nhìn Khải Minh.
“Mà này, Anh Tam, cậu có đặc biệt quan tâm đến cách người khác nhìn cậu không?”
Phương Di hỏi.
Khải Minh gật đầu.
Cậu chỉ có thể bất lực diễn.
Chỉ vào mặt mình, cậu lại tỏ vẻ kinh hãi.
“Ý anh là, sự xuất hiện của cậu sẽ làm cho người khác sợ hãi, sau đó không ai làm bạn với cậu, phải không?”
Khải Minh gật đầu.
“Tôi không sợ, tôi sẽ không khinh thường cậu, Anh Tam, cậu cởi mặt nạ đi?”
Phương Di nói.
Khải Minh bất ngờ, lắc đầu.
“Được rồi, nếu cậu không muốn tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng chúng ta là bạn, bất kể cậu như thế nào, tôi cũng sẽ không khinh thường cậu!”
Phương Di khẳng định nói.
Khải Minh không ngờ Phương Di sẽ nói như này.
Cậu gật đầu ngay lập tức.
“Cậu Tam, hoá ra cậu ở đây!”
Đúng lúc này, một người hầu đi tới.
“A ah?”
Khải Minh đứng lên.
“Cậu Tam, là như vậy, gần đây vai trái của đại tiểu thư lại bắt đầu đau nhức, cho nên cô ấy muốn mời cậu Tam đến xem một chút!”
Cô hầu gái nói.
Khải Minh gật đầu.
“Anh Tam, cậu đi khám bệnh cho Kiển Niếp trước đi, gần đây chị ấy rèn luyện rất nhiều.
Chắc lại là bệnh cũ rồi! Đợi tối mai, tối mai tôi sẽ ở đây chờ cậu, chúng ta lại nói chuyện!”
Phương Di nói.
Khải Minh lại gật đầu.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, Khải Minh lấy hộp thuốc.
Cậu trực tiếp đến phòng của Phương Kiển Niếp.
Lúc này, Phương Kiển Niếp đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây.
Tóc dài xoã trên vai.
Khí chất tuyệt mỹ, lòng Khải Minh cũng có chút nôn nao.
“Cậu Tam, ban ngày cậu đi theo Tả đại sư, tôi cũng không tiện quấy rầy.
Chỉ đành đến buổi tối nhờ cậu xem giúp tôi cái bệnh cũ này!”
Phương Kiến Niếp nhẹ nhàng cười.
Khải Minh vội xua tay, tỏ ý không phiền.
“Vai của tôi bị đau âm ï, kể từ lúc tôi bị thương lần đó, đặc biệt là sau khi tôi tăng cường tập luyện trong khoảng thời gian này.
Đôi lúc nó đau kinh khủng!”
Phương Kiển Niếp ngồi xuống nói.
Khải Minh ra hiệu, hỏi cô ấy sao lại bị thương.
“Một người bạn của tôi đã vô tình làm tôi bị thương.
Tại một cuộc thi taekwondo, ban đầu tôi không nghĩ rằng cậu ấy giỏi như thế.
Tôi bất cẩn bị cậu ấy đánh ngã, bị thương ở vai trái.
Từ lúc đó, đã lưu lại cái tai hoạ ngầm này!”
Khải Minh đang xoa e vai trái của cô, nghe vậy cậu chấn động.
Nếu cậu nhớ không nhầm, cậu chính là người quật ngã cô ta? Không ngờ lại để lại cho cô ta những nguy hiểm tiềm ẩn này.
Bây giờ lại đến tìm cậu chữa trị, không biết có phải ý trời không.
Khải Minh xua tay, nói với cô ta là không đáng ngại, sau vài lần châm cứu sẽ khỏi bệnh! “Thật không? Vậy thì cảm ơn cậu Tam.
Đúng rồi, tôi có thể không gọi cậu là cậu Tam được không? Tôi cứ cảm thấy xa cách, tôi có thể gọi cậu là Anh Tam được không?”
Phương Kiến Niếp nhẹ nhàng cười nói.
Khải Minh gật đầu.
“Anh Tam, mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh Tả đại sư à? Có phải rất nhàm chán không? Sáng nay ở trên núi, tôi đã nhìn ra cậu không có nhiều bạn bè.
Ít người nói chuyện với cậu như vậy sao? Ngoại trừ Phương Di tung tăng nhảy nhót?”
Phương Kiển Niếp hỏi.
Không biết tại sao, ngay khi nhìn thấy Anh Tam.
Lại làm cho một cô gái như Phương Kiển Niếp sinh ra đồng cảm.
Hơn nữa, Anh Tam làm cho Phương Kiển Niếp có cảm giác kiên định.
Trái ngược hoàn toàn với những chàng trai khác.
Mặc dù Phương Kiển Niếp tiếp xúc xã hội muộn, nhưng ánh mắt nhìn người của cô khá chính xác.
Từ đôi mắt của Anh Tam, cô không nhìn thấy ánh mắt của cậu giống như những chàng trai đó nhìn mình, không lộ ra bộ dáng nịnh nọt, khinh thường.
Nó làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Vì vậy, Phương Kiển Niếp cũng thật lòng muốn trò chuyện với Anh Tam.
Đặc biệt, Anh Tam không thể nói, không giống như Phương Di lắm chuyện, sẽ đem tất cả những gì trong lòng cô nói ra.
Khải Minh ngay lập tức gật đầu.
“Anh Tam, cậu lớn lên ở thế giới bên ngoài, cậu hiểu được cảm giác yêu không? Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi…”
Tối nay đã xảy ra chuyện gì với hai chị em nhà này vậy? Tại sao lại nói với cậu về điều này? Khải Minh lắc đầu.
“Ôi, Anh Tam, cậu chưa từng yêu đương, tôi cũng chưa từng yêu đương, nhưng tôi không chắc, có phải tôi thích một người rồi không, tôi cũng không biết, không biết tôi đã thích cậu ấy từ khi nào rồi …”
Phương Kiển Niếp nhẹ giọng nói.
Khải Minh chỉ lắng nghe.
“Tôi đang nghĩ, có thể là khoảnh khắc cậu ấy đánh bại tôi? Hay là khoảnh khắc cậu ấy cứu tôi? Tôi bắt đầu có cảm giác với cậu ấy?”
Cơn đau đột ngột ở vai làm cho Phương Kiển Niếp bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Khải Minh vội xua tay xin lỗi.
“Không sao, Anh Tam, cậu cứ tiếp tục đi!”
Phương Kiến Niếp mỉm cười nhẹ nhàng nói.