*Cậu Trần, chúng tôi lập tức chuẩn bị xe đưa cậu về!”
Nữ quản lý đại sảnh kính cẩn nói.
Không lâu sau, một chiếc BMWSs 7 series có giá hơn một triệu tệ chạy tới đứng đợi ở bên ngoài.
Về phần Vương Dương, bọn họ đã sớm trợn tròn mắt rồi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng hai mươi nghìn tệ kia đã bị Trần Hạo tiêu sạch, nhưng ai mà biết được, Trần Hạo nhà người ta không chỉ trúng mỗi hai mươi nghìn tệ.
Mà là còn trúng được nhiều hơn nữa! Đồng thời mọi người cũng đều đã nhận ra, Trần Hạo cầm trong tay năm mươi nghìn tệ đã chẳng để ý gì rồi? Nói cách khác, Trần Hạo trúng thưởng lớn tới mức một người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi được.
*Đồng Hân, hay là cậu về cùng với tớ đi?”
Trần Hạo ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống cười với Tô Đồng Hân.
Nói thật lòng, Trần Hạo vẫn luôn có thiện cảm với vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Đồng Hân, hơn nữa còn có cảm giác với một cô gái bụng dạ lương thiện như cô.
Nói bụng dạ lương thiện cũng không hẳn là chính xác lầm.
Nhưng ít nhất Tô Đồng Hân cũng không cùng một hạng người như Dương Hạ và Giang Vi Vi, chê nghèo ham giàu ăn vào máu.
*Được chứt”
Tô Đồng Hân chắp hai tay sau lưng rồi vui vẻ lên xe.
Mặt của Giang Vi Vi lập tức trắng bệch.
BMWs 7 series vừa nhìn đã biết là dòng xe được nhập từ nước ngoài, xe sang cả triệu tệ.
Cô ta cũng muốn ngồi thử một chút, nhưng cái tên Trần Hạo khốn nạn này không thèm nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi luôn.
Đặc biệt là Vương Dương, mặt xanh hết cả lên, lòng thầm rủa hận.
Trên đường.
*Trần Hạo, rốt cuộc cậu trúng được bao nhiêu tiền, có thể nói cho tớ biết được không?”
Tô Đồng Hân cùng Trần Hạo ngồi ở phía sau, tò mò hỏi.
*Chuyện này thực có chút hiểu lầm, thật ra tớ không trúng tiền, mua vé sổ số cũng là kiếm bừa lý do để nói!”
Tuy rằng Trần Hạo không muốn kể hết toàn bộ chỉ tiết sự việc, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Đồng Hân.
*Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Đồng Hân cảm thấy Trần Hạo càng ngày càng thần bí.
“Chờ sau này, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết! Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn bè một hai ngày thôi đúng chứ?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Tô Đồng Hân cũng nhìn ra được có lẽ Trần Hạo khöng muốn kể bí mật này của mình cho cô nghe.
Như vậy cũng tốt, nếu như toàn bộ sự việc đều được kể ra, không còn cảm giác thần bí nữa, ngược lại sẽ vô cùng nhạt nhẽo.
******** Trần Hạo để tài xế đưa Tô Đồng Hân đến cửa khu ký túc xá nữ.
Sau đó cũng xuống xe, bảo tài xế quay về, bản thân anh cũng tự quay về.
*Trần Hạo!”
Đúng lúc này, một nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa Trần Hạo nhảy dựng lên.
Vừa nhìn đã nhận ra là Trịnh Thiên Thiên.
*Sao cậu quay về nhanh vậy?”
Trần Hạo kinh ngạc nói.
So với Giang Vi Vi, Trịnh Thiên Thiên lại càng chê nghèo ham giàu, hám danh hám phận quá mức.
Không chỉ những chuyện hiện tại, mà còn dựa vào những gì mà trước đây Trần Hạo đã được nghe về Trịnh Thiên Thiên.
€ô ta có vẻ ngoài quả thực là xinh đẹp, ngực to chân dài, khuôn mặt của hot girl.
Là kiểu người vô cùng gợi cảm.
Chỉ có điều, cô ta thích chơi đùa với những người giàu có.
Từng yêu rất nhiều người.
Yêu cầu còn cực kỳ cao.
Nghe đâu trước đấy đã từng qua lại với tên Vương Dương kia.
Thế nên, Trần Hạo đối với cô ta cũng không có gì để nói.
“Hừ, cậu được đấy, vừa rồi có xe, đến cả mời tớ cũng không thèm mời!”
Trịnh Thiên Thiên không trả lời câu hỏi của Trần Hạo, ngược lại còn oán than trách ngược Trần Hạo.
Thái độ trước và sau của cô ta chuyển biến cũng nhanh thật.
Trần Hạo chẳng mấy chốc đã không thế chịu được.
*Trịnh Thiên Thiên, trời đã tối rồi, cậu mau mau quay về ký túc xá đi!”
Trần Hạo vội nói.
“Hứ, về ký túc xá tớ không ngủ được, thế nào, cậu rất ghét tớ đúng không, tớ biết, cậu chán thái độ trước đây của tớ đối với cậu, nhưng cậu biết tại sao không?”
Trịnh Thiên Thiên chống nạnh nói.
“Tại sao vậy?”
*Tớ biết con người cậu rất tốt, thế nhưng, mặc dù quần áo cậu mặc lúc nào cũng rất sạch sẽ nhưng phong cách lại quá cũ rồi.
Cậu xem xem bộ quần áo này cậu mặc, đều bạc hết cả màu rồi, mà tớ lại vô cùng ghét những người có phong cách như vậy!”
*Thật không thể hiểu nổi tại sao trước đây cậu và Dương Hạ lại có thể yêu nhau được, cho nên tớ cảm thấy, hi hi, có thể là cậu đang thiếu một người bạn gái hiểu thời trang đấy!”
Tư tưởng của Trịnh Thiên Thiên rất rõ ràng.
€ô ta chính là người như vậy, Trần Hạo hiện tại đang có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền! Nếu như làm bạn gái của Trần Hạo thì cô ta cược chắc rằng Trần Hạo sẽ tiêu đa phần số tiền đó cho cô ta.
Huống hồ, ngoại trừ việc Trần Hạo ăn mặc quá cũ kỹ thì quả thực anh rất khôi ngô.
Bây giờ lại có tiền, đương nhiên làm bạn trai của cô ta vô cùng xứng đôi.
Về phần trước đây đối với Trần Hạo như thế nào, hiện tại lại đối xử như vậy, liêm sỉ gì tầm này nữa? Trịnh Thiên Thiên: Ha ha, liêm sỉ có ăn được không? *Ơ… Bạn gái, bây giờ tớ chưa nghĩ đến việc có bạn gái!”
Trần Hạo nghĩ thầm, muốn tìm bạn gái cũng không dám nghĩ đến cậu đâu.
Không khéo lại bị cảm cho bao nhiêu cái sừng trên đầu mất.
*Phải nghĩ đến chứ.
Hừm, Trần Hạo, hay là tớ chịu thiệt một tí, làm bạn gái của cậu.
Hơn nữa đêm nay tớ cũng không muốn quay về ký túc xá nữa!”
Nói xong liền quay sang nháy mắt với Trần Hạo.
Nói thật lòng, Trịnh Thiên Thiên ngoài phẩm chất bại hoại, người cũng rất lẳng lơ.
Trong lòng Trần Hạo có chút bị lay động.
Đương nhiên không dám để cô ta làm bạn gái rồi, nhưng có thể tình một đêm với cô ta cũng coi như trả thù cô ta rồi.
Chính ngay lúc này, điện thoại di động của Trần Hạo đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn đã biết là cuộc gọi của trưởng phòng Dương Huy.
*Ký túc xá trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trần Hạo tỉnh táo lại trong chớp mắt, vội vàng nghe máy.
*Lão Trần, mau quay về ký túc xá, nhanh lên, lão đại có việc!!!”
Người gọi không phải là Dương Huy, mà là bạn tốt của anh – Lý Duệ.
Nghe giọng điệu rất gấp gáp.
Trần Hạo cũng không nghĩ gì nữa, chạy vội về phía khu ký túc xá.
Trịnh Thiên Thiên hận đến mức giảm chân xuống đất một cái: “Hừ, Trần Hạo, cậu có trốn cũng không thoát được đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cậu phải quỳ gối dưới váy Trịnh Thiên Thiên tôi!”
Trần Hạo vì lo lầng cho Dương Huy nên chạy rất nhanh, ngay lúc này, anh đẩy mạnh cửa phòng ra.
Không ngờ nghênh đón mình là một lon bia vọt đến.
Văng hết cả lên mặt của Trần Hạo.
Theo đó là tiếng cười cực bựa của lũ bạn cùng phòng.
“Đệch, chuyện gì thế?”
Trần Hạo lau hết mấy giọt bia bán lên mật.
Thấy bọn Dương Huy Lý Duệ đều có mật.
Hơn nữa trên bàn của ký túc xá còn bày đầy bia rượu cùng vài món nhắm, vẫn còn chưa ai động đến, rõ là đang chờ Trần Hạo.
*Lão Trần, hôm nay quả nhiên là ngày lành tháng tốt, lão đại của chúng ta đã thoát ế rồi!”
Lý Duệ cười to nói.
Lúc này Trần Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, làm anh sợ hú hồn, còn tưởng Dương Huy xảy ra chuyện gì rồi chứ.
€ó điều vừa nghe Dương Huy thoát ế, Trần Hạo rất vui mừng.
“Chị dâu là ai thế?”
Trần Hạo nhận lấy chai bia Lý Duệ ném tới, uống một ngụm thật lớn, sảng khoái quá đi mất! *Từ Hà, tối hôm nay, bọn tớ cùng nhau ăn cơm tối tại căn tin, cô ấy cuối cùng cũng đã nhận lời tỏ tình của tớ rồi!”
Dương Huy gãi đầu, cười như một kẻ ngốc.
Trần Hạo cũng đã đoán ra được là Từ Hà.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Trần Hạo cũng biết, quan hệ của Từ Hà với Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm tuy rằng rất tốt, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác bọn họ không cùng một loại người.
Tính tình cô gái này cũng không tệ.
Lại nghĩ Dương Huy cũng thật lòng yêu Từ Hà, cuối cùng thì hai người cũng đã ở bên nhau rồi, Trần Hạo ngưỡng mộ và cũng rất vui mừng cho họ.
*Đến đây đến đây, vì lão đại thoát ế, chúng ta cùng cạn ly nào!”
*Cạn ly!!!”
Sáu anh em bọn họ cười vang khắp căn phòng.
Lúc này, điện thoại của Dương Huy có cuộc gọi video, là Từ Hà gọi tới.
“Dương Huy, cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng của Từ Hà vang lên.
*Anh em cùng nhau uống vài cốc bia thôi ấy mà…”
*Á á, chị dâu, lúc nào mới mời anh em chúng tôi uống rượu mừng đây?”
Nhìn sang bên kia màn hình, hội Lâm Kiều đã xông tới.
“Được lảm, vậy thì chờ anh em trong phòng tất cả thoát ế hết, các cậu cứ nghĩ ng đi nha!”
Dương Huy vừa cười, vừa quay camera về phía bọn Trần Hạo Trần Hạo nhìn sang phía bên cạnh Từ Hà là Triệu Nhất Phàm vừa mới gội đầu và đang chuẩn bị tẩy trang.
Mà hiển nhiên, Triệu Nhất Phàm cũng đang nhìn sang Trần Hạo…