Nhân viên bán hàng bị ngữ khí của Khải Minh dọa sợ.
Ngay cả đám người phe mợ Cả cũng cảm thấy vậy.
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trong giọng nói của Khải Minh tỏa ra mùi ngoan cố cực đỉnh, khiến cho người nghe không rét mà run.
“Xí! Cậu muốn mua mười bộ, ở chỗ này mỗi cái áo thôi cũng phải từ hai trăm triệu đổ lên, mười bộ, phải tầm tiền tỷ đổ lên, chỉ với cái túi của cậu thôi á?”
Mợ Cả rất không hài lòng với cảm giác chấn nhiếp mà Khải Minh mang lại.
Cậu ta vậy mà lại muốn mua tới mười bộ? “Không sa cả, anh đã nói mua cho em thì nhất định phải mua cho em! Đúng dịp, mấy bộ vừa rồi em thử anh đều thấy rất hợp với em, như vậy đi, những bộ em đã thử anh mua hết! Phục vụ, gói lại hết tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi quẹt thẻ!”
Lúc này Khải Minh từ trong túi lấy thẻ ngân hàng của anh ra.
Mấy cô nhân viên bán hàng lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Chð chút, tôi không bảo cô, tôi ‘sai’ cô kia cơ, đi đi, đi gói quần áo lại cho tôi!”
Khải Minh chỉ tay sang bên cạnh, chỉ đúng mặt cô nhân viên vừa rồi còn chế giễu anh.
“Vâng, thưa ngài!”
“Ha ha!”
Bà ta cười hờ hững.
Dương Bối Nhi cũng kéo cánh tay của Khải Minh lại nói: “Anh họ thôi bỏ qua đi, bác Cả nói vậy là đúng, chúng ta mua không nổi quần áo ở đây đâu, thôi mình đi”
Cô ta thoáng sợ hãi, lật đật đem quần áo đi gói lại, tổng cộng đúng mười bộ.
Tổng giá tiền là 1 tỷ 5O triệu.
“Ha ha ha, đúng là đề ngu, 1 tỷ 50 triệu, coi thử số tiền này có đè chết hắn ta không!”
“Đúng vậy đấy, thứ nghèo nàn mà còn dám lên mặt thành phú hộ, 1 tỷ 50 triệu tiền quần áo, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến!”
Mai Sương đứng bên cạnh, như nở hoa trong bụng.
Đám em họ Khải Minh cũng không ngừng khinh bỉ anh.
“Hừ, để tôi nhìn xem Khải Minh đào đâu ra 1 tỷ 50 triệu!?”
Mấy bà mợ nhìn nahu, liếc mắt khoanh tay cười lạnh.
Máy quẹt thẻ được nhân viên đem tới.
Khải Minh ung dung nhấn mật mã.
Nhưng khi Khải Minh nhấn đến nút cuối cùng, nhân viên bán hàng bỗng nhiên kinh hô.
Hơn nữa, cô ta cũng chẳng cần động miệng, đã có thể có được một đơn hàng khổng lồ thể này.
Hơn nữa xung quanh mọi người xúm lại rất đông, cô ta quá xúc động.
Nên do vậy ấn nhầm thêm một con số 0 nữa.
Thế nhưng, đợi đến khi cô ta la lên xong, Khải Minh đã nhập mật mã xong, máy quẹt thẻ hiển thị đã nhận được tiền…… “Thưa ngài, tôi thực sự ngại quá, tổng cộng lạ 9 tỷ 500 triệu mà tôi nhầm chỉ còn 1 tỷ 50 triệu, thật sự rất xin lỗi!”
Nhân viên bán hàng liên tục gập đầu xin lỗi.
“Không sao cả, không cần xin lỗi, dù có lầm ít hơn mấy con số 0 đi chăng nữa, nó cũng không có khả năng chỉ trả đâu!”
“Thưa ngài chờ đã, tôi đếm sai rồi!”
Còn cô nhân viên bán hàng, vừa rồi cũng thực sự rất căng thẳng, dù sao thì, tiêu thụ 1 tỷ 50 triệu, tiền thưởng mỗi ngày của cô ta cũng chỉ tầm 9,10 triệu, sao có thể không vui cho được! Mợ ba cười nói.
Đing! Bỗng nhiên máy quẹt thẻ ‘đing’ một tiếng.
Trên màn hình hiển thị đã chuyển tiền thành công.
Sau đó, phía dưới máy có một hàng giấy dài từ từ đẩy raI “Cái gì?”
Mợ Cả với mấy cô em họ, còn có cả Mai Sương, đều chấn động, toàn thân như bị tê liệt, há mồm há mắt, trông vào thực sự rất buồn cười.
Giao dịch thành công rồi sao? Trong thẻ ngân hàng của Khải Minh? Thế mà…… Lại có đủ 9 tỷ 500 triệu? Trời đất thiên địa quỷ thần! Bà ta không nằm mơ đấy chứ? Mai Sương há to mồm hết sức có thể, gương mặt văn vẹo khó tin.
Còn đám mợ Cả chỉ biết trân trối nhìn nhau, sắc mặt ai cũng khó coi tới cực điểm.
Khải Minh nghèo khó từ nhỏ, thế nhưng bây giờ, anh có đâu ra nhiều tiền đến vậy, thẻ ngân lại có đủ 9 tỷ rưỡi để thanh toán mười bộ đồ? “Thôi khỏi, không cần thối lại, ở đây mua nhiều sẽ có thể hội viên không phải sao, làm cho em họ tôi một tấm thẻ hội viên là được, chuyển hết số tiền dư vào thẻ đó cho em họ tôi luôn!”
Khải Minh lấy lại thẻ ngân hàng, nhàm chán cười một tiếng.
Mấy câu trào phúng vừa rồi của đám bọn họ, so với Khải Minh, chút chuyện nhỏ đó anh vẫn có khả năng kiềm chế được.
Nhưng mà, chọ Bối Nhi tức khóc thành cái dạng này, vậy thì anh còn nhịn để làm gì nữa.
Nhớ lại đoạn ân tình khi xưa mẹ anh đã nhận từ cậu Năm, đoạn ân tình đó có dùng tiền cũng không cách nào trả hết được.
Nhân viên bán hàng sợ hãi tới cực điểm, choáng váng lùi về sau mấy bước: “Thưa ngài, tôi vô cùng xin lỗi, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng gửi lại tiền thừa cho ngài! Thật sự thật sự rất xin lỗi!”
Cho nên, Khải Minh đang muốn giúp Bối Nhi xả giận.
Nhưng không lại không ngờ rằng, một lần quẹt hết 9 tỷ rưỡi.
Có điều cũng không quan trọng, 9 tỷ rưỡi với 1 tỷ rưỡi, đối với Khải Minh của ngày hôm nay mà nói, ngoại trừ con số có chút chênh lệnh ra, cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác.
“Anh họ, chuyện này…… Quá đắt! Anh mau bảo họ đưa tiền thừa lại đi!”
Bối Nhi kinh hoảng không biết làm gì, cô chỉ đành dậm chân tại chỗ biểu thị sự hoảng hốt của mình.
“Có biết nhiêu đâu thối lại làm gì, cậu ta đã bảo người ta cho hết vào thẻ, vậy thì cứ chuyển hết vào thẻ đi, ha ha ha, ngu chết được, trong khoảng thời gian ngắn mà cậu dám tiêu số tiền lớn đến vậy, để tôi xem xem sau này cậu có còn cơm để ăn không?”
Bà mợ Cả mặc dù có bị số tiền này làm cho rung động.
Nhưng không hiểu bà ta nghĩ kiểu gì mà trong lòng lại có chút hả hê.
Bởi vì số tiền này một khi cho vào thể hội viên, ngoại trừ tiêu vào cái tiệm này để mua quần áo, ngoài ra cũng chẳng rút ra được.
Khải Minh, để tôi xem cậu còn đắc ý được bao lâu! Chớp đó, tâm trạng đi dạo phố cũng bị phá hủy.
Mai Sương cũng vậy, một cái váy gần 300 triệu vẫn phải cân nhắc tới lui, đã vậy còn xem thường Khải Minh, người ta chơi lớn bay luôn 9 tỷ rưỡi!! Mai Sương đột nhiên cảm thấy rất mất mác.
Cũng đúng lúc này, từ một cửa hàng bên cạnh, Tần Nhã bước ra.
Nhìn thấy Mai Sương có vẻ sa sút, vẻ mặt lại có chút hoang mang lo sợ, cô không khỏi cười nói: “Ủa, bé Sương nhà chúng ta đi dạo phố gặp phải chuyện gì không vui à? Sao chán đời thế?”
Mai Sương hít sâu một hơi nói: “Tần Nhã, cậu có tin vào vận mệnh không?”
“Hả? Vận mệnh gì cơ?”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn thấy rất kích thích, rất kinh ngạc, từ khi nào mà Khải Minh lại có nhiều tiền đến vậy? “Kiểu như có một người, xưa giờ nghèo kinh khủng nghèo, bỗng nhiên một ngày trở thành một đại gia, trở thành một đại gia cực kỳ có tiền!”
Mai Sương vội vàng nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Vừa rồi…… Tố bắt gặp Khải Minh!”
“Cậu bắt gặp Khải Minh?”
Tần Nhã rất ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác, chính xác là Khải Minh! Nhã ơi cậu biết không, Khải Minh bây giờ…… bây giờ thực sự không giống như trước kia nữa, trước kia, cậu ta là người nghèo nhất lớp, lúc đó trong lớp ai cũng khinh thường cậu ta, tớ cũng rất chán ghét cậu ta, nhưng bây giờ thì sao, giống như cậu ta đột nhiên trở thành một đại gia vậy? Chuyện này cậu biết không? Cậu ta không còn là một đỗ khỉ nghè như hồi nữa nữa!”
Tần Nhã quay đầu nhìn bốn phía, nhìn hoài vẫn không bắt gặp thấy hình bóng Khải Minh đâu.
Lúc này cô mới gật gật đầu theo bản năng trả lời: “Tiền của Khải Minh, là một con số mà cậu không thể nào tưởng tượng ra được đâu!”
“Hả? Cậu vừa nói gì cơ Tần Nhã?”
Mai Sương như sấm rền bên tai.
Hả? Tớ…… Tố có nói gì đâu!”
Lúc này Tần Nhã mới kịp hoàn hồn.
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, sau này đối xử tốt với Khải Minh một chút là được rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn học một thời với nhau!”
Tần Nhã lên tiếng nói.
“Ừ, Tần Nhã, đương nhiên phải vậy rồi, vừa rồi Khải Minh để cho tới thấy một khía cạnh rất khác của cậu ấy, đặc biệt là lúc cậu ta quẹt thử, rất có cảm giác như một người đàn ông thực thụ, xem ra sau này, thật sự phải thay đổi cách đối xử với cậu ta rồi!”
Tần Nhã nghe Mai Sương nói vậy, nơi đáy chợt của Mai Sương hiện lên ánh cười thân thương, trong lòng cô lại âm ỉ chút đau lòng…… “Tức chết mà, tức chết mài”
Trên đường trở về, Cao Quỳnh Như không ngừng đập tay vào tay lái.
“Con trai của người phụ nữ kia sao lại có nhiều tiền đến vậy chứ, 9 tỷ rưỡi, cậu ta đào đâu ra? Trúng số độc đắc hay gì?”
Cao Quỳnh Như nói câu này trên suốt đường đi.
Cũng như những người khác, chẳng ai hi vọng đôi thủ của mình mỗi ngày một giàu có.
“Đúng vậy nhỉ, 9 tỷ rưỡi, cho dù là đối với chúng ta mà nói, cũng là một số tiền không hề nhỏ, chị dâu Cả, nhưng chị có để ý không, lúc thằng nhóc đó quẹt thẻ mắt nó cũng không thèm chớp lấy một cái!”
Mợ Hai hùa vào theo.
“Bác Cả, mẹ, thím Ba, vốn dĩ chúng ta đều cho rằng lần đầu tiên gặp mặt Khải Minh, hắn ta chỉ cố tình giả vờ mà thôi, lên mặt vênh váo, che nên có một vài thứ chắc là cậu ta đi thuê về, nhưng gið xem ra, đêm những chuyện xảy ra ở quán bar hôm qua, rất có khả năng là thật!”
Lúc này, một cô cháu họ khác lên tiếng.
“Có ý gì? Đêm qua ở quán bar xảy ra chuyện gì?”