“Khải Minh, nếu không hai ta hòa hảo lại đi? Cho dù là làm vợ bé của cậu thì tôi cũng đồng ý!”
“Cô nói cái gì?”
Khải Minh trừng to hai mắt, anh nhìn Dương Lan Xuyên với ánh mắt không thể tin được.
“A2? Tôi… Tôi vừa rồi nói gì đó?”
Dương Lan Xuyên cũng hoảng hốt, bởi vì khẩn trương cho nên cô mới buột miệng nói ra những gì nghĩ trong lòng.
Cô ta lập tức hiện lên vẻ mặt xấu hổ.
“Tôi… Tôi nói bậy, nhưng mà Khải Minh này, hai ta vẫn là bạn bè đúng không?”
Khải Minh cười khổ một tiếng, nhưng mà anh cũng không có trả lời.
“Nếu không còn gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, Khải Minh xoay người rời đi, anh đi một cách lưu loát và dứt khoát.
Đã qua lâu như vậy rồi, cái loại cảm tình mới chớm nở đối với Dương Lan Xuyên cũng đã sớm chặt đứt.
Khải Minh đã không còn bất cứ cảm giác gì với cô ta, cho nên anh cũng không định có quá nhiều dây dưa.
Vừa lên xe thì Khải Minh nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới chính là Tô Bích Diệp.
Đã gần nửa tháng Tô Bích Diệp không liên lạc anh, nhưng Khải Minh lâu lâu vẫn gửi cho cô vài tin nhắn.
“Xong xuôi mọi việc rồi, hôm nay anh sẽ trở lại Huế, nhưng mà trước đó thì anh sẽ tới Vĩnh Long để tìm em!”
Khải Minh cười nói.
“Tốt nha! Phải rồi, nếu anh có tới gặp em thì cố gắng tới đây vào sáng ngày mai, ngày mai em nhận được nhận được nhiệm vụ phỏng vấn một nhóm khảo sát nước ngoài, trước khi đi em muốn gặp anh! Vô cùng, vô cùng muốn gặp anh!”
Tô Bích Diệp cũng không có kể cho Khải Minh nghe những ủy khuất mà mình gặp phải trong khoảng thời gian này.
“Bích Diệp, sao vậy em?”
Khải Minh cười hỏi.
“Anh… Anh xong việc rồi sao?”
Tô Bích Diệp hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Khải Minh vẫn luôn gửi tin nhắn thông báo cho Tô Bích Diệp biết mình đang làm gì, ở đâu, cho nên cô biết Khải Minh đang làm cái gì.
Bởi vì ý của chị Khải Lam đã quá rõ ràng, đó chính là Tô Bích Diệp cơ hồ không có khả năng tiến vào gia tộc Trần.
Như vậy cũng có nghĩa là cô và Khải Minh sẽ không thể cùng nhau nắm tay đi tới điểm cuối.
Nhưng mà chỉ cần có một tia cơ hội thì Tô Bích Diệp nguyện ý nỗ lực.
Cô muốn nỗ lực chứng minh bản thân không phải một bình hoa chỉ biết ái mộ hư vinh, mà là cô thật sự có thể ở bên cạnh Khải Minh và giúp đỡ anh ấy.
Mà đúng là nhờ vào sự nỗ lực này đã giúp Tô Bích Diệp có cơ hội dẫn đội đi lấy tin tức.
Nhưng mà càng là như vậy thì cô càng nhớ tới Khải Minh.
“Được rồi, vậy ngày mai thấy, ngày mai anh sẽ tới gặp em!”
Khải Minh cười nói.
Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.
Rốt cuộc lần gặp mặt cuối cùng của mọi người thì Khải Minh chỉ mới là một vị đại thiếu gia Hoàn Kim.
Nhưng mà từ sau ngày đó, bọn họ phát giác Khải Minh lại là đại thiếu cấp bậc thế giới, hơn nữa còn phi thường có tiền.
Cái gọi là một khi giá trị con người có sự thay đổi thì người nọ cũng như là thoát thai hoán cốt.
Mấy người Tô Mộng Hoàn như là chưa từng nhìn thấy Khải Minh, cả đám nóng ruột nhìn thấy người thật việc thật.
“Bích Diệp, thế nào rồi? Khải Minh có tới hay không?”
Tô Mộng Hoàn là bạn cùng phòng và cũng là thành viên sẽ cùng đi với Tô Bích Diệp ra ngoài lấy tin.
Lúc này cô nàng đang thu thập đồ vật cần thiết cho ngày mai, thấy Tô Bích Diệp cúp máy cho nên cười hỏi.
Lần này ra biển lấy tin tức, Tô Bích Diệp là phóng viên chính cho nên có quyền lợi mang theo hai trợ thủ.
Hai người trợ thủ này khẳng định chính là Tô Mộng Hoàn cùng với Ngô Lan Anh.
Tuy rằng trước đó Ngô Lan Anh vẫn luôn âm thầm so tài với Tô Bích Diệp, nhưng mà sau khi trải qua sự kiện đài truyền hình thì quan hệ giữa hai người đã trở nên rất tốt.
“Anh ấy nói là sẽ tới gặp tớ!”
Tô Bích Diệp nở nụ cười ngọt ngào.
“Wow, quá tuyệt vời! Khải Minh đích thân tới đây, tố có thể tưởng tượng trường hợp ngay lúc đó sẽ như thế nào! Đến lúc đó hội bạn trai đến tiễn chúng ta, Bích Diệp, hay là cậu giới thiệu bọn họ nhận thức đi?”
Tô Mộng Hoàn cười nói.
“Được rồi!”
Ba người vui vẻ cười nói.
Thùng thùng! Lúc này có tiếng đập cửa vang lên, sau đó cửa ký túc xá mở ra.
Người mở cửa chính là Nhã Nam.
“Bích Diệp, vừa rồi tôi xuống dưới lầu thấy có chuyển phát nhanh của ba người cho nên nhân tiện mang lên đây!”
Nhã Nam vừa nói vừa đưa cho ba người ba cái hộp bưu phẩm nhỏ.
“Hừ, cảm ơn!”
Ngô Lan Anh hừ lạnh một tiếng.
Lần trước chuyện cô ta trợ giúp Dương Hoa Lệ hãm hại Bích Diệp khiến mọi người tức giận vô cùng.
Nhưng mà hiển nhiên là Tô Bích Diệp không có ý so đo, cô cười tiếp nhận hộp bưu phẩm.
“Cảm ơn Nhã Nam!”
“Bích Diệp, vô cùng cảm ơn cậu, nhð cậu mà tôi có cơ hội làm trong một tiết mục của đài truyền hình, thật sự cảm ơn!”
“Đừng khách khí, chúng ta đều là bạn tốt mài Đúng rồi, mỡ ra nhìn xem trong hộp có gì đi!”
Tô Bích Diệp cười nói.
“Trời ạ, ai sẽ gửi bưu phẩm cho ba chúng ta, chẳng lẽ là mấy ông bạn trai? Ha ha, một trăm phần trăm là không phải!”
Tô Mộng Hoàn cười ngốc nghếch.
“Tớ nghĩ người gửi là đội khảo sát lần này, rốt cuộc thì ba người chúng ta cũng coi như là nhân viên của đội khảo sát!”
“Đúng đúng đúng!”
Nói xong, ba người bắt đầu mở hộp bưu phẩm.
“A? Đây là cái gì? Mặt dây chuyền? Không giống nha, hình dáng của nó thật là kỳ quái!”
Tô Mộng Hoàn cầm một thứ trông như là mặt dây chuyền lên rồi quan sát một chút.
Thứ này có chút giống mặt trời, tựa như một quả cầu lửa đang cháy.
“Đội khảo sát cũng quá kỳ quái, bọn họ gửi cho chúng ta mặt dây chuyền này để làm gì?”
Trong ký túc xá chỉ có ba người Tô Bích Diệp, hiện tại còn có thêm Nhã Nam.
Hiển nhiên Nhã Nam cũng muốn thân cận với Tô Bích Diệp hơn, cho nên cô nàng cũng không có rời đi.
Ngô Lan Anh khó hiểu, “Hơn nữa chẳng hiểu sao mặt dây chuyền này lại khiến cho tớ cảm thấy không thoải mái!”
“Đúng là có chút kỳ quái!”
Tô Bích Diệp cũng kinh ngạc.
“Thôi thôi, mặc kệ nó! Ngày mai là thời cơ để chúng ta thi thố tài năng, như vậy đi, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn ngon một bữa, tớ mời!”
Tô Mộng Hoàn cười to làm quyết định.
“Được đấy! À đúng rồi, Nhã Nam, cậu có muốn đi với chúng tớ không? Chúng ta cùng đi!”
Tô Bích Diệp mở lời mời.
Nhã Nam đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, đêm khuya, một chiếc từ phi cơ từ Thục Đô bay đi Vĩnh Long đã thuận lợi đến nơi.
Sau đó lại có xe chuyên dùng đón đưa một đám người đi tới một cảng tàu.
Giờ phút này, một chỗ ở cảng tàu.
“Bốp!”
“Cút đi, thứ đê tiện!”
Bên cạnh là cửa một khách sạn ven biển.
“Mẹ nó, hiện tại mới nhớ tới tao! Lại còn dám tìm được tới tận đây, đi tìm chết đi! ”
Người đàn ông kia mắng chửi một câu sau đó lại giơ chân đạp vào bụng của cô gái kia.
Cô gái bị đánh đau, cuộn tròn trên mặt đất.
Mà cảnh tượng này cũng bị những người chuẩn bị lên thuyền nhìn thấy.
Một người đàn ông trẻ tuổi tát mạnh vào mặt một cô gái, hắn ta dùng sức rất lớn cho nên cô gái bị tát ngã xuống đất.
“Nếu mày làm bạn gái mới của tao hiểu lầm, coi chừng tao ném mày xuống biển làm mồi cho cái!”
Người đàn ông nói xong còn muốn đánh tiếp.
PhanhI! Bỗng nhiên tay của hắn ta lại bị ai đó nắm chặt.
Tên đàn ông kia tức giận hét to, nhưng khi hắn quay lại thì thấy người chặn tay mình là một thanh niên chừng hai mươi mấy.
“Mày… Mày là thằng nào?”
Mà người nọ chỉ bắt tay của hắn rồi hơi hơi dùng sức.
Tên đàn ông đau đến mức lập tức xin tha.
“it Người nọ chỉ đá một cái thì tên kia đã văng xa mấy mét.
Tên đàn ông nhìn thấy đội ngũ phía sau người thanh niên nọ, hắn ta tức khắc không dám nhiều lời, vội vàng chạy vào khách sạn.
Lúc này thì thanh niên mới ngồi xổm xuống rồi nâng cô gái kia dậy, sau đó anh ta ngẩn người.
“Là cô!”
Người thanh niên kinh ngạc nói.
Vừa rồi ở cảng thì anh đã cảm thấy cô gái này rất quen mắt.
Vốn dĩ anh cũng không định xen vào, nhưng tên đàn ông kia đánh quá độc ác.
Cho nên anh không đành lòng nhìn một cô gái bị đánh như vậy.
Mà cô gái kia đã bị đánh đến không thể đứng lên nổi, giờ phút này khi cô gái nhìn thấy rõ ràng người nọ là ai, đôi mắt cô lộ ra sự kinh ngạc, đồng thời giống như là bắt được cọng rớm cứu mạng.
“Khải Minh, là anh sao!?”