Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau.
Triệu Ngọc Như tỉnh dậy rồi.
Tối hôm qua cô ta uống không ít, nên cô ta cảm thấy hơi nhức đầu.
Cô ta thð một hơi dài và ngồi dậy.
Sau đó cô ta lại đột nhiên phát hiện ra một chút gì đó không đúng.
Triệu Ngọc Như kéo tấm mền ra nhìn cơ thể của mình và hoảng hốt.
“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”
Triệu Ngọc Như liền hét lên.
Tiểu Hàm cũng thức dậy: “Sao vậy Ngọc Như?”
“Cô ta mau nhìn đi, sao bộ đồ của tôi biến thành đồ ngủ rồi.
Tôi nhớ là hôm qua khi hai chúng mình uống rượu, tôi vẫn còn mặc đồ của tôi mà, sao mà nó biến thành đồ ngủ được chứ?”
“Là cô ta thay đồ giúp tôi sao?”
Triệu Ngọc Như liền hỏi rằng.
Tiểu Hàm cũng căng thẳng hơn rồi, cô ấy liền gấp rút hỏi xem cô ấy có cảm giác gì khác hay không.
“Cô ta thử suy nghĩ kỹ lại xem, đồ hôm qua cô ta mặc có phải là do cô ta thay không đấy?”
Triệu Ngọc Như xoa giữa cặp mày và không thể suy nghĩ ra được. Truyện Quân Sự
“Không phải, hôm qua tôi say xong rồi ngủ sớm lắm luôn đấy.
Là cô ta xuất hiện ảo giác rồi đúng không, có ai mà thay đồ ngủ cho cô? Đậu xanh, vậy không phải là phải cởi bỏ hết những bộ đồ cô ta mặc ở trên người sao?”
“Hôm qua, tôi giống như có mơ một giấc mơ rồi, tôi mơ thấy được Khải Minh, anh ta đỡ tôi lên giường ngủ, chuyện về sau tôi đã quên mất cả rồi! Aiya, sốt ruột thật sự đấy, sao lại ra như vậy được chứ?”
Trong lòng của Triệu Ngọc Như kinh ngạc nói rằng.
Nhưng sau khi Triệu Ngọc Như cẩn thận cảm nhận cơ thể của mình, cô ta thật sự không cảm thấy được bất kỳ điều gì lạ thường cả nên mới an tâm hơn được một chút.
Lúc này cô ta vẫn tiếp tục thu thập đồ đạc để chuẩn bị chạy đến hiện trường đại hội trong tâm trạng khó hiểu đó.
Khải Minh với lại Thiên Long Địa Hổ cũng theo đội để đi đến hiện trường đại hội.
Tối ngày hôm qua, khi Triệu Ngọc Như chưa kịp nói xong chuyện nữa thì đã bắt đầu nôn mửa ra rồi, cô ta không những ói đầy trên người của cô ta, cô ta còn ói đầy trên người của anh nữa.
Thực ra đến nhà họ Phương cũng là một điều cần phải che giấu.
Không bao lâu sau đã có xe chuyên chở đến rồi, tất cả những người ở trên xe đó đều bị bịt cả mắt rồi, điện thoại đều phải tắt máy và chặn sóng cả rồi.
Rõ ràng là họ không muốn cho bất kỳ một ai biết được sự tồn tại của trang viên nhà họ Phương.
Và lúc này là buổi sáng tại trang viên nhà họ Phương.
Đã có các chiếc xe sang chảnh lẻ tẻ dần dần đến trước cổng nhà rồi.
“Ba, chuyện này còn mong ba nhắc đến thay con”
ở bên trong xe, Tư Đồ Dương nhìn sang ba của anh ấy – Tư Đồ Hằng và hỏi ông ta rằng.
Không được bao lâu sau thì cô ta đã bắt đầu cời bỏ đồ của cô ta rồi.
Khải Minh cũng thấy mệt lòng thật sự, nên anh đã lén lút đưa cho nhân viên phục vụ của khách sạn mười triệu linh năm mươi nghìn đồng để cho cô ấy giúp cho Triệu Ngọc Như thay một bộ đồ, sau đó dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đó trở lại.
“Hơ hơ, con yên tâm đi, lần này khi đối mặt với nhà họ Phương, ba sẽ tiên lễ hậu binh.
Nếu như nhà họ Phương đồng ý rồi thì thôi bỏ, nếu như không đồng ý, hơ hơ, vậy thì đừng trách nhà họ Tư Đồ của chúng ta rồi”
Tư Đồ Hằng cười lạnh một cái.
Sau đó chiếc xe đó được lái vào bên trong trang viên, Tư Đề Hằng trực tiếp đến gặp mặt của ông cụ già của nhà họ Phương.
“Cậu Hằng, cậu đến gặp tôi có việc gì đấy?”
Đây là phòng sách của ông cụ già nhà họ Phương, Phương Bất Đồng nhìn Tư Đồ Hằng và hỏi rằng.
“Ông à, cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói về chuyện của hai người Kiển Niếp và con Dương đấy.
Ngài cũng biết mà, hai đứa bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ lúc còn nhỏ, quan hệ cũng rất tốt.
Hơ hơ, tôi không biết nhà họ Tư Đồ nhà tôi có số phận đó hay không, để cho con Dương của tôi trở thành con rể của nhà họ Phương, nếu như thật sự có được số phận may mắn này thật sự là quang vinh cả tổ tiên nhà Tư Đồ của bọn tôi rồi!”
Nhưng nào ngỡ con nha đầu Phương Kiển Niếp đó rất là cao ngạo, cô ấy không hề để tâm đến con trai của ông ta.
Thử hỏi xem những công lao to lớn mà Tư Đề Hằng đã làm ro cho nhà họ Phương này có mấy ai là nhìn thấy được và để tâm đến nớ? Theo đạo lý mà nói thì gia tộc của Tư Đồ Hằng được xem như là gia tộc phụ thuộc thì nào dám chủ động xin cưới hỏi với gia tộc chính.
Nhưng Tư Đồ Hằng cứ làm như thế đấy, ông ta muốn xem ông cụ nhà họ Phương sẽ làm gì.
Còn Phương Bất Đồng thì sao, ông ta chỉ là khẽ cau mày một cái.
“Cậu nói là việc cưới hỏi của Kiển Niếp với lại con Dương à?”
Tư Đồ Hằng cung kính nói rằng.
Ông ta cũng không phải là mới biết được con trai của ông ta mới thích Kiển Niếp một hai ngày này thôi.
Phương Bất Đồng cười cay đắng một tiếng rồi nói.
“Chắc là cái này cần phải nghe theo ý kiến của Kiến Niếp rồi! Hài, chuyện của những đứa trẻ mà, cậu Hằng hãy để cho những đứa trẻ họ tự lo đi”
Dù cho trong lòng của Phương Bất Đồng không vui, nhưng ông ta không hề nói ra thẳng mặt với Tư Đồ hằng.
Nhưng câu từ đó cũng được xem như là từ chối uyển chuyển rồi.
Đương nhiên là con gái của ông ta – Phương Kiển Niếp không thể nào ưng Tư Đồ Dương.
“Ý cha mẹ, lời mai mối, tôi tin rằng chỉ cần một câu nói của ngài, Kiển Niếp chắc chắn sẽ không từ chối đâu!”
Tư Đồ Hằng vẫn từ từ ép buộc ông ta.
“Không lẽ ngày cho rằng con Dương của nhà bọn tôi không xứng đáng xứng đôi với lại Kiển Niếp nhà của ông, sợ là con của tôi sẽ làm nhục mặt nhà họ Phương?”
Phương Bất Đồng trả lời lại.
“Hơ hơ, đó cũng là không phải!”
Phương Bất Đồng cười.
Lần này Phương Kiển Niếp chủ yếu phụ trách việc tổ chức của đại hội.
“Để ð đó đi, Kiển Niếp cháu làm việc, ông yên tâm”
“Kiển Niếp à, cháu đến đúng lúc lắm, tôi đang ở đây bàn luận về cháu với lại ông nội của cháu này!”
Tư Đồ Hằng nhìn sang Phương Kiển Niếp cười nói.
“Hở? Chú Tư Đồ đang bàn luận về cháu? Đó thật sự là niềm vinh hạnh của cháu đấy!”
Phương Kiển Niếp cưới lạnh một cái.
“Đúng vậy, tôi đang thương lượng với ông nội của cháu về chuyện cưới hỏi của cháu đấy.
Kiển Niếp à, cháu cũng không nhỏ tuổi rồi, đã đến lúc nên suy nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình rồi đấy.
Cháu với thằng Dương là thanh mai trúc mã, e rằng hai đứa là một cặp đôi thích hợp nhất rồi!”
Và lúc này cánh cửa căn phòng sách được mở nhẹ ra.
Là Phương Kiển Niếp bước vào rồi.
“Ông nội, đây là sắp xếp hoạt động cần thiết và các khách mời quan trọng sẽ đến hiện trường, ông xem thử nhé!”
Tư Đồ Hằng cười mà nói rằng.
“Xin lỗi chú Tư Đồ, bây giờ cháu sẽ không suy nghĩ đến chuyện này đâu! Chú bảo con trai của chú đi tìm người khác đi!”
Phương Kiển Niếp lạnh lùng nói rằng.
Khi Tư Đồ Hằng nhìn thấy Phương Kiển Niếp không hề nể mặt của Tư Đồ Hằng một chút nào cả.
Sắc mặt của Tư Đồ Hằng đã thay đổi ngay lập tức.
Lúc này Phương Bất Đồng liền cưới nói: “Cậu Hằng à, cậu đừng cười tức giận.
Tôi nói rõ như vậy này, dù cho Kiển Niếp với lại cháu Dương là yêu nhau, hai người đó cũng không thể nào ở bên nhau được.
Bởi vì Kiển Niếp từ lúc mới sinh ra đã trời định rằng nó là người khác rồi!”
Lời này vừa thốt ra xong, Phương Kiển Niếp với Tư Mã Đồ đều kinh ngạc mà nhìn sang ông nội.
“Nhắc đến thì đây là một câu chuyện dài, cậu Hằng, Kiển niếp, chắc rằng hai người đều biết được một số ân oán của nhà họ Phương với nhà họ Trần chứ nhỉ?”
Phương Bất Đồng nói rằng.
Tư Đồ Hằng liền lạnh cả mặt và cau may lại, nhưng ông ta vẫn gật đầu.
“Hài, dù cho đó là chuyện dây dưa ân oán của đời trước, hai bên luôn ngầm giao chiến với nhau.
Nhưng mà giữa hai phía đã có một khoảng thời gian nằm trong thời kì hòa bình.
Lúc đó là gia chủ nhà họ Khải và cũng là ba của Khải Đức Hải – Khải Vũ Thương nắm quyền, khi tôi còn trẻ, tôi đã có một đoạn tình nghĩa anh em với lại Khải Vũ Thương.
Sau đó hai người bọn tôi tự ai nấy kế thừa vị trí gia chủ của nhà mình, cũng chính vì như vậy cuộc mâu thuẫn giữa hai nhà – nhà họ Khải và nhà họ Phương mới thôi đi! Với lại, khi có thái độ muốn liên minh rồi, việc nối liền cho sự liên minh giữa hai nhà chính là…”
Phương Bất Đồng vừa nói vừa nhớ đến chuyện thời xưa.
“Điều kiện liên minh chính là hôn ước của cháu sao?”
Phương Kiển Niếp kinh ngạc nói rằng.
“Ừm, nhắc đến thì nó cũng rất trùng hợp.
Kiển Niếp, cháu với lại đứa cháu đích tôn của Khải Vũ Thương sinh vào cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Khi đó hai người bọn ông đã hứa hẹn sẵn để cho cháu lấy cháu trai của Khải Vũ Thương!”
“Nhưng mà về sau, sau khi Khải Vũ Thương xảy ra mâu thuẫn với con trai của ông ta xong liền trực tiếp buông bỏ mọi thứ và không quan tâm gì nữa.
Từ đó cũng không còn hỏi thăm đến bất kỳ chuyện gì của nhà họ Khải.
Và Khải Đức Hải lại là một người vô cùng bá đạo, ông ta không hề chấp nhận việc liên minh, ngược lại ông ta muốn dựa vào chính năng lực của bản thân khiến cho nhà họ Phương của chúng ta khuất phục trước nhà họ Khải của ông ta.
Từ đó công cuộc chiến đấu từ trong ngầm cho đến ra mặt lại bắt đầu nữa rồi.
Sau đó nữa chính là việc cô của cháu xảy ra, hai nhà họ Phương và họ Khải chính thức sụp đổ hoàn toàn…”