“Cháu ạ?”
Khải Minh chỉ vào mũi mũi.
“Chàng trai, cô thấy cháu rất thông minh, cháu ở lại giúp cô làm mấy việc được không?”
Người phụ nữ vội giấu cảm xúc của mình.
“Vâng, để Khải Minh ở lại giúp cô làm việc đi ạ”
Phương Di nói, cứ như Khải Minh là người hầu của cô ta.
Khải Minh không thể từ chối, đành phải bất đắc dĩ nán lại đây.
Sau khi họ đã rời đi, người phụ nữ bỗng cầm tay Khải Minh, khiến Khải Minh kinh ngạc.
“Cô làm gì vậy ạ?”
Khải Minh vội hỏi.
“Chàng trai, mặc dù cô không biết cháu là ai, nhưng cô thấy cháu rất quen mắt, cháu có thể nói cho cô biết cháu đã lấy viên ngọc bội này ở đâu không?”
Người phụ nữ vừa nói vừa giơ viên ngọc bội lên, đó chính là ngọc bội của Tường Vy có khắc chữ Mộng Hân.
Khải Minh hơi hoảng sợ, nhưng vẫn nói: “Thứ này là của em gái cháu, sao vậy ạ?”
Người phụ nữ vội hỏi: “Tức là cô bé ấy là em gái cháu hả? Nó còn sống đúng không? Đúng không?”
Người phụ nữ liên tục lắc vai Khải Minh.
Khải Minh gật đầu: “Đó là tất nhiên”
Người phụ nữ trực tiếp chảy nước mắt.
Cho dù ngu ngốc thì Khải Minh vẫn có thể nhận thấy đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cảm xúc của người phụ nữ thật sự rất kích động.
Hơn nữa tới bây giờ, Khải Minh đã hiểu tại sao ban đầu mới gặp người phụ nữ, cậu lại thấy bà ơi quen quen.
Khải Minh bỗng nghĩ, mặc dù gương mặt của bà ấy đều đã bị hủy hoại, nhưng ánh mắt và biểu cảm cực kỳ giống Tô Tường Vy.
Chẳng lẽ… “Cô ơi, chắc cô không phải là em họ của cô Hà kia đâu nhỉ?”
Khải Minh dò hỏi.
“Cô… Là cô mà!”
Người phụ nữ vội lau nước mắt, che giấu nói.
Nhưng lúc nãy đã muộn rồi”
“Chữ Mộng Hân trên viên ngọc này là cô đúng không? Cô chính là Phương Mộng Hân?”
Khải Minh hỏi thẳng.
“Phương… Phương Mộng Hân là ai? Cô không biết! Cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Cháu nhầm người rồi”
người phụ nữ lắc đầu nguầy nguậy: “Cô chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn, từ nhỏ đến lớn vẫn sống ở đây, cháu nhầm rồi.”
“Cháu sẽ không nhận nhầm, bởi vì Tường Vy với cô quá giống nhau, hai người quả thực là một khuôn mẫu!”
Khải Minh rất kích động.
Cậu tốn biết bao tâm tư đến Thục Đô để làm gì? Chẳng phải là vì tìm Phương Mộng Hân sao? Nhưng Khải Minh biết muốn tìm thấy Phương Mộng Hân khó như lên trời, bởi vì xuất hiện mấy thế lực nhúng tay vào, ngay cả manh mối duy nhất cũng đến từ nhà họ Phương.
Khải Minh không biết nên làm gì thì lúc này, một người phụ nữ giống hệt Tô Tường Vy lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn kích động khi thấy ngọc bội như thế này, còn cần giải thích nữa sao? “Cháu nói con bé tên là Tường Vy hả? Nó giống cô lắm à?“ Người phụ nữ lại kích động hỏi.
“Vậy miếng ngọc bội này là cô ây đưa cho cháu à, cô ấy nằm mơ cũng muốn tìm được mẹ mình.
Bao nhiêu năm qua cô ấy luôn lẻ loi một mình, ăn không ngon mặc không ấm, lớn lên trong trại trẻ mồ côi.”
Khải Minh nói.
Người phụ nữ rơi nước mắt, vừa khóc vừa bất lực ngồi trên ghế.
“Cô còn không thừa nhận cô là Phương Mộng Hân sao?”
Khải Minh hỏi.
Cuối cùng người phụ nữ cũng che mặt gật đầu: “Chính là cô.”
Sau đó bà đứng bật dậy, kéo tay Khải Minh: “Cô van cháu, cháu cho cô gặp Tường Vy đi.
Bất kể cháu thuộc phe nào, cô cũng đều đồng ý đi theo cháu, chỉ cần cháu cho cô gặp Tường Vy.
Cuối cùng Khải Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tìm được Phương Mộng Hân rồi.
“Cô ơi, cô yên tâm, cháu sẽ cho cô gặp Tường Vy, lần này cháu cũng dẫn cô ấy đến Thục Xuyên mà”
Khải Minh cũng rất vui vẻ, đầu tiên là vì hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là đã tìm được mẹ cho Tường Vy.
“Tường Vy cũng đến hả? Nó ở đâu?”
Phương Mộng Hân hỏi.
“Cô ấy đang ở trong biệt thự của cháu, cháu kêu cô ấy chỡ tin tức.”
Khải Minh cũng cảm thấy Phương Mộng Hân rất thân thiết, lập tức nói: “Nhưng cô Hân, cháu biết trước kia cô là mỹ nhân nổi tiếng, có phải sau này cô đã gặp chuyện gì không ạ?”
Phương Mộng Hân sờ mặt mình: “Cháu đang hỏi gương mặt của cô đúng không?”
Khải Minh gật đầu.
“Cô tự tay hủy diệt nó đấy.
Cháu cũng biết, có rất nhiều người tìm cô, để có thể tiếp tục ẩn náu, cô chỉ còn cách này thôi.
Cho nên 20 năm trước, cô đã hủy hoại khuôn mặt mình, sau đó đặt chân ở thôn Thanh Thủy.
Trước kia cô với chị Hà vẫn phối hợp với nhau, chỉ cần có người tìm được chị Hà, chị Hà sẽ dùng cách này để bỏ trốn, ha ha, không ai ngờ một người phụ nữ nông thôn xấu xí lại chính là Phương Mộng Hân năm xưa! Nếu không phải thấy viên ngọc bội này, cháu cũng sẽ không nghĩ đó là cô đâu nhỉ.”
Phương Mộng Hân nói.
“Vâng, cháu thật sự không ngờ.”
“Khi thấy cô bé đi cùng cháu, cô suýt nữa mất khống chế.
Con bé tên là Bảo Nhi hả? Con gái của anh trai cô đúng không? Chắc chắn rồi! Trước kia cô thường xuyên bế con bé, lúc nãy cô suýt nữa mất khống chế, bởi vì cô không muốn gặp lại cứ ai của nhà họ Phương.
Mãi đến khi nhặt được viên ngọc bội này, cô mới không kìm được nữa, con gái của cô, ngày nào cô cũng nhớ nhung nó…”
“Cô đã từng căm hận ông trời vô số lần vì đã bất công với mình, nhưng bây giờ ông trời tốt với cô quá, con gái cô còn sống, còn đi đến bên cạnh cô.”
Phương Mộng Hân khóc nói, Khải Minh rất hiểu cho tâm trạng của bà ấy.
“Đúng rồi chàng trai, tên cháu là gì? Cô nghe lúc này Phương Di kêu cháu, tên cháu là Khải Minh hả? Cháu là người nhà họ Khải ở Huế à?”
Phương Mộng Hân hỏi.
“Cháu…”
Khải Minh không ngờ Phương Mộng Hân lại biết nhiều như thế, không khỏi lưỡng lự.
“Chắc chắn là thế.
Máy bay trực thăng vừa rồi là do cháu kêu tới đúng không? Đây là máy hộ vệ vệ tinh của nhà họ Khải chứ gì? Cháu thuộc đời thứ mấy nhà họ Khải? Cháu biết Khải Bình An không?”
Phương Mộng Hân liên tục hỏi.
Khải Minh thật sự đầu hàng, xem ra mình thật sự không có bí mật nào trước mặt bà ây.
“Cháu cũng không biết cháu là đời thứ mấy, cũng chưa từng nghe nói tới Khải Bình An.
Cháu chỉ biết có người ở nhà họ Khải muốn gặp cô.
Cô Hân, cháu sẽ cho cô đoàn tụ với Tường Vy, nhưng sau đó cô phải đi theo cháu, cháu chỉ có điều kiện này thôi.”
“Ha ha, cháu là người nhà họ Khải, cô biết.
Khải Minh, sau khi gặp con gái, cô sẽ đi theo cháu.
Năm xưa ân oán là do bọn cô gây ra, bây giờ cũng nên kết thúc”
Phương Mộng Hân vuốt tóc Khải Minh, cứ như đang vuốt tóc con của mình: “Nhưng cô cũng có điều kiện, cô không biết cháu có quan hệ gì với Bảo Nhị, nhưng cháu phải hứa với cô, đừng tiết lộ thân phận của cô với người khác, nhất là nhà họ Phương.”