“Đi thôi đi thôi, có gì đâu là không ổn!”
Phương Di trực tiếp kéo Khải Minh ra khỏi phòng.
Khải Minh cũng tò mò không biết Phương Di tìm mình làm gì.
Sau khi vào phòng, Phương Di đưa tay lên môi ra hiệu cho Khải Minh im lặng.
“Phương Di, cậu đã về rồi hả?”
Đúng lúc này, giọng Bảo Nhi vang lên trong buồng vệ sinh, sau đó cô mỡ cửa ra, Khải Minh ngây người, chỉ thấy lúc này Phương Bảo Nhi chỉ mặc một cái áo ngủ, đôi chân thon thả lộ hết ra ngoài.
Cô vừa tắm xong, đang dùng khăn mặt vừa lau tóc vừa nói chuyện với Phương Di.
“Á!”
Thấy Khải Minh đứng trong phòng nhìn mình, Phương Bảo Nhi đỏ mặt, vội trốn về buồng vệ sinh.
Từ nhỏ đến lớn, Phương Bảo Nhi chưa bao giờ đứng trước mặt một nam sinh như thế này.
Thực ra Phương Bảo Nhi vẫn luôn cảm thấy tình yêu hay là mờ ám gì đó đều chỉ là hư vô, bởi vì cô chưa từng tiếp xúc với nhiều nam sinh nên lúc này cô rất hoảng hốt.
“Phương Di, sao cậu lại dẫn cậu ta vào phòng tớ?”
Tiếng kêu xấu hổ và giận dữ của Phương Bảo Nhi vang lên từ buồng vệ sinh.
“Ha ha ha! Đương nhiên phải làm thế, không thì sao Khải Minh chịu giúp chúng ta!”
Mặc dù không bằng cảnh tượng mà Phương Di mong muốn, nhưng cũng tạm được.
Theo ý Phương Di thì đáng lẽ Khải Minh phải thấy cảnh Phương Bảo Nhi tắm rửa mới đúng.
Mặc dù biết Phương Di đôi khi làm việc không dùng não, nhưng Phương Bảo Nhi vẫn không ngờ Phương Di lại dám chơi lớn thế này.
“Thôi không phá rối nữa, Khải Minh, tôi gọi cậu tới là vì thật sự có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Chỉ có mình cậu mới giúp được chúng tôi.”
Phương Di nói.
Phương Bảo Nhi đã thay váy dài đi ra.
Cô hung tợn trừng Phương Di rồi lại ai oán nhìn Khải Minh.
Khải Minh cũng rất xấu hổ, sð mũi hỏi: “Chuyện gì.”
“Thực ra cũng rất đơn giản, chúng tôi tính nhờ cậu giúp chúng tôi tìm một thứ”
Phương Di nói: “Chắc sẽ không khó với cậu đâu, hơn nữa cậu đừng cho rằng tôi không biết vừa nãy cậu nhìn gì.
Nếu cậu không giúp chúng tôi thì cậu có đáng với Bảo Nhi không?”
“Phương Di, cậu nói bậy gì thế hả?!“ Phương Bảo Nhi tức giận kêu.
Khải Minh cười khổ. ngôn tình tổng tài
Nói thật, Khải Minh cũng tính giúp hai chị em này.
Đây là cơ hội tốt để tiếp cận họ, hơn nữa người hầu của Phương Mộng Hân còn đang nằm trong tay họ.
Khải Minh ước gì có cơ hội này ấy chứ: “Cậu nói đi, muốn tìm gì?”
“Ùm… Tôi nhớ ngày mai bạn học đều sẽ đến đây du lịch, vậy thì cậu dẫn theo mấy người đáng tin rồi đi theo chúng tôi là được.
Đơn giản thế thôi.
Đương nhiên cậu phải dẫn đầu.”
Phương Di nói.
Khải Minh suy nghĩ, e rằng mình không thể biết đó là thứ gì vào lúc này, chờ khi nào tìm thấy thì cũng được, bèn gật đầu: “Được”
Sau khi Khải Minh rời đi, Phương Bảo Nhi quay sang nhéo tai Phương Di: “Cậu giỏi lắm, cậu làm tớ tức chết mất! May mà lúc nãy tớ mặc áo, không thì…”
Phương Bảo Nhi ngẫm lại vẫn còn sợ, trong lòng hận chết Phương Di.
“Được rồi, chuyện đã xong rồi kìa, quả nhiên tớ đoán không nhầm, Khải Minh quả là thích cậu, cậu không thấy chứ lúc nãy cậu ta dán mắt vào cậu kia kìa.”
“Cậu còn nói nữa? Tớ đánh chết cậu!”
Lúc này, trong một sơn trang, bốn năm chiếc siêu xe liên tục chạy vào, sau đó mọi người xuống xe, cùng nhau vào biệt thự.
“Cậu Dương, nhân viên đã đến đông đủ”
Một người trông như quản gia dẫn đám người này vào.
“Chào cậu Dương, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết cậu nhờ cậu Long kêu chúng tôi đến đây để làm gì không?”
Một người nước ngoài lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, mặt không biểu cảm.
“HA ha, đương nhiên, tin rằng Chí Viễn cũng đã dặn các anh rồi.
Sau khi đến đây, các anh đều phải nghe tôi chỉ huy.
Tôi cũng nói thẳng luôn, lần này tôi muốn các anh bắt cóc một người.”
Đây chính là Tư Đề Dương.
Lúc này vẻ mặt anh ta tràn đầy không cam lòng và tức giận.
Quản gia đưa ảnh chụp cho người cầm đầu.
“Một cô gái mà thôi, cậu Dương cần gì phải xé to chuyện”
Thanh niên cầm đầu khinh thường đặt ảnh chụp sang một bên.
“Anh đừng chủ quan, cô gái này không tầm thường, mười mấy người đàn ông to khỏe cũng chưa chắc đã làm gì được cô ấy”
Tư Đồ Dương nói: “Hơn nữa để bảo đảm chắc chắn, các anh cần dùng chút thủ đoạn khác, đương nhiên các anh chỉ cần dẫn cô ấy đến địa điểm xác định, còn lại cứ giao cho tôi làm là được.”
Đám sát thủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.
“Bác Phúc, thu xếp chỗ ở cho họ đi.”
“Vâng, thưa cậu Dương.”
Sau khi nhóm người này rời đi, một lão già có khuôn mặt nửa đen nửa trắng bước ra từ góc tối.
“Chú chín, chú kêu tôi tốn bao công sức tìm lũ người này có phải là quá dư thừa không? Mặc dù con bé Phương Bảo Nhi kia rất lợi hại, nhưng tôi vẫn thừa sức đối phó với cô ta.
Tư Đồ Dương oán hận nói.
“Phương Bảo Nhi thì không đáng lo, nhưng lỡ nhà họ Phương biết chuyện này thì sẽ rất bất lợi cho nhà Tư Đồng, do đó cậu cần tìm người khác xử lý chuyện này giúp cậu.”
Lão già này nói.
“Có lý.
Không biết nhà họ Phương đang làm chuyện quái quỷ gì nữa, không phải Phương Bảo Nhi luôn bị nhốt trong nhà sao? Bây giờ lại cho cô ta đến huyện Hồng.
Thuộc hạ của tôi nghe tin nói họ tới đây tìm một thứ, không biết là muốn làm gì”
Tư Đồ Dương nói: “Ba tôi kêu chúng ta điều tra rõ, ha ha, Phương Bảo Nhi, cô chưa bao giờ để mắt đến tôi, thế thì đừng trách tôi nhẫn tâm.
Lần này tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ của tôi.”
Nhớ lại hôm đó Phương Bảo Nhi cho mình một cái tát, Tư Đồ Dương lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bây giờ bắt cóc Phương Bảo Nhi chẳng những có thể khiến nhà họ Phương rối loạn mà còn có thể tìm được chỗ đột phá vào nhà họ Phương, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Chú chín nói đúng, nhờ Long Chí Viễn ở thủ đô giúp đỡ thì mình có thể nấp đằng sau ứng phó.
Long Chí Viễn và Tư Đồ Dương đã quen nhau từ lâu, hai người đều được coi là cậu chủ tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên sẽ gặp nhau nhiều lần.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe chạy vào sơn trang.
Tư Đồ Dương nhìn ra bên ngoài cười khẽ: “Long Chí Viễn đến”
“Anh Dương, đã lâu không gặp, anh khỏe không?”
Long Chí Viễn đút tay vào túi quần đi vào.