“Ông ta nói trước khi chúng ta tìm đến thì cũng từng có một nhóm người đến hỏi ông ta về chuyện hai mươi năm trước, cùng với tung tích của quản gia đó.”
Chu Minh nói.
Khải Minh khó hiểu, sẽ là ai nhỉ? Cậu còn tưởng ba chỉ kêu mình tìm một người mà thôi, không ngð chuyện này lại phức tạp đến thế.
Nhưng Khải Minh không suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Việc cần làm bây giờ là phải mau chóng tìm được người hầu kia.
Khải Minh lập tức lên kế hoạch chuẩn bị đến huyện Hồng vào hôm nay, đồng thời gọi điện thoại kêu Thiên Long Địa Hổ mau dẫn người đến đó.
Đồng thời group chat của lớp có tin nhắn vang lên, là đạo viên gửi đến.
Khải Minh lấy điện thoại ra xem.
Đồng thời, trong một chiếc siêu xe.
“Cô chủ, mặc dù chúng tôi còn chưa tìm thấy tung tích của cô cả, nhưng cuối cùng nhận được một manh mối quan trọng, đó là tung tích của cô Hà, người hầu trước kia của cô cả.
Năm đó cô cả và Hà đã từng tá túc trong một nhà khách… Phương Bảo Nhi nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo, gật đầu nói: “Đã phái người đến đó chưa?”
“Chúng tôi đã tăng thêm số người.
Ngoài ra tôi còn có chuyện muốn báo cáo với cô chủ, đó là hình như không chỉ có chúng ta muốn tìm tung tích của cô cả.
Lúc nãy người của chúng ta từng ởi tìm ông chủ nhà khách năm đó xác nhận, ông ta nói là cũng có một nhóm người khác đang truy tìm, hơn nữa ra tay cực kỳ hào phóng.”
Phương Bảo Nhi gật đầu: “Được, vậy thì mau lên.
Đúng rồi, lần này trong số các gia tộc đi cùng thì dẫn theo mười hai thầy cô trước kia của tôi.
Năm đó cô làm việc gọn gành lưu loát, đắc tội không ít người.
Cho dù cần tìm thì cũng nên để người nhà họ Phương chúng ta tìm được mới đúng.”
“Thuộc hạ đã hiểu”
Phương Bảo Nhi ra lệnh xong, một tin nhắn bỗng vang lên trong group chat lớp, là đạo viên gửi đến.
Mặc dù bình thường Phương Bảo Nhi không giao lưu với bạn bè cùng lớp, nhưng vẫn tham gia vào group chat của lớp, cô lập tức lấy ra xem.
Thì ra đạo viên nói sáng mai trong khoa sẽ tổ tức hoạt động du lịch, trùng hợp là đến huyện Hồng, không ít người đều tham dự, người phụ trách cụ thể là Vương Tiểu Bàn ở lớp bên cạnh.
“Tiểu Bàn đúng là càng ngày càng ra dáng ra hình.”
Phương Bảo Nhi cười khổ, sau đó xuống xe về trường học.
“Là ai?”
Phương Bảo Nhi nhíu mày.
“Xin lỗi cô chủ, chúng tôi còn chưa tra được.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên cần thận chút thì tốt hơn”
Vương Văn nhìn Khải Minh không giống như có bạn gái.
Cô không có ý gì khác, chẳng qua nghĩ Khải Minh lừa gạt mọi người là có bạn gái vì thể diện, cho nên mới muốn giới thiệu bạn gái cho cậu.
Khải Minh cũng không về trường học mà báo với bên nhà trường một tiếng, sau đó vội chạy đến huyện Hồng ở Thục Xuyên.
Huyện Hồng cách Thục Xuyên không quá xa, bây giờ đang tiến hành khai phá dự án.
Chu Minh đã phái rất nhiều cấp dưới đến đây làm việc.
Bởi vì sốt ruột nên Khải Minh dẫn mấy người đến trước.
Nhóm Tô Tường Vy, Chu Minh thì chờ Thiên Long Địa Hồ dẫn theo đàn em rồi mới đến đây.
Khải Minh không có sức đâu mà tham gia hoạt động du lịch của trường.
Dưới gara, Khải Minh cầm ví tiền, đang định đi thang máy về phòng thì một giọng nữ bỗng vang lên.
Khải Minh quay sang, không khỏi bất ngờ, cô gái đó chính là Vương Văn.
Bên cạnh Vương Văn còn có Lương Mạnh và một nữ sinh khác.
“Trời ơi, đúng là Khải Minh, trùng hợp vậy!”
Thấy Khải Minh quay sang, một nữ sinh khác cũng kinh ngạc nói.
Ban đầu Khải Minh không nhận ra cô gái này, mãi đến khi cô ta lên tiếng.
“Hừ, Khải Minh, còn biết tôi không?”
Nữ sinh nói, chẳng qua giọng điệu lại có vẻ thượng đẳng.
“Đương nhiên biết, cô là Hầu Hiểu Hà.”
Khải Minh cười nói.
Đến huyện Hồng, tìm một khách sạn ở trọ, sau đó Khải Minh kêu cấp dưới đi liên lạc với nhóm người kia.
“Khải Minh?”
Trước kia Hầu Hiểu Hà cũng là thành viên đội tuyển hồi cấp 3.
Cậu nhớ cô ta cùng lớp với Vương Văn, thành tích rất tốt.
Tính cách của cô ta thuộc loại cực kỳ có đặc sắc tuổi thanh xuân, khá giống Hồ Huệ Mẫn, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Hầu Hiểu Hà khá thân thiết với các nam sinh, đương nhiên đám nam sinh đó một là học hành chếnh mảng nhưng có quan hệ với đám giang hồ, hai là trong nhà có tiền có quyền, nói tóm lại là có mùi giang hồ, nổi loạn, nhưng thành tích học tập lại rất nổi bật, khá cảm tính.
Nói đến đây thì hồi đó Khải Minh cùng cô ta còn có chút chuyện nhỏ không thể nói rõ.
Bây giờ Hầu Hiểu Hà hẳn là đến đây với Vương Văn, đều thi đậu đại học Thục Đô.
Mấy ngày trước gặp Vương Văn, cô ấy còn nói với Khải Minh một tiếng.
“Ừ, mấy ngày nữa tôi sẽ rời đi.”
Khải Minh thấy Hầu Hiểu Hà nói chuyện có vẻ châm biếm, chẳng lẽ cô ta vẫn còn nhớ rõ hiểu nhầm năm đó.
Nhưng Khải Minh không trò chuyện nhiều với cô ta mà nhìn Vương Văn hỏi: “Vương Văn, các cậu làm gì ð đây vậy?”
“Bọn ớt chuẩn bị tham gia liên hoan ở đây.
Bạn trai Hiểu Hà có vé tham dự nên bọn tớ đến đây chơi cùng.”
Vương Văn cười nói với Khải Minh.
“Ái chà, Hiểu Hà có bạn trai cơ à?”
Khải Minh phụ họa.
Hầu Hiểu Hà đắc ý trợn trắng mắt nhìn Khải Minh.
“Ha ha, cậu biết bạn trai của Hiểu Hà là ai không? Con trai của tổng giám đốc công ty niêm yết đấy!”
Lương Mạnh cạn lời.
“Ha ha”
Hầu Hiểu Hà nhìn Khải Minh một lát, không khỏi khinh miệt nói: “Nghe Vương Văn nói là cậu đến Thục Đô, còn chưa đi đâu à? Hơn nữa sao cậu lại có thể ở trọ trong khách sạn sang trọng như thế này?”
“Chà chà.”
Khải Minh ra vẻ kinh ngạc gật đầu.
“Cậu ta chính là Khải Minh hồi cấp 3 mà các cậu kể đấy hả?”
Nữ sinh bên cạnh lên tiếng hỏi, có lẽ là bạn học với Vương Văn và Hầu Hiểu Hà, trông rất xinh đẹp.
Hiển nhiên Hầu Hiểu Hà đã từng kể lại chuyện cấp 3 với cô ta, cho nên Khải Minh thấy nữ sinh này nhìn mình có vẻ lơ đễnh.
Hơn nữa không biết có phải là mặt mình dính gì không mà thấy mình, nữ sinh này lại bĩu môi ra vẻ khinh thường.
Vương Văn chắc chắn sẽ không nói nhiều, nhưng Hầu Hiểu Hà thì chưa chắc.
“Ừ, chính là tôi đây.
Hồi cấp 3 chúng tôi từng cùng chung một đội tuyển”
Khải Minh vẫn cưỡi nói.
“Đúng rồi Khải Minh, còn chưa kịp hỏi cậu, cậu có bạn gái chưa? Nếu chưa có thì tớ có thể giới thiệu cho cậu.”
Vương Văn cười nói.
“Thôi đi, chắc chắn là không có đâu.
Chi bằng kêu Khải Minh suy xét Nhã Phi.
Nhã Phi à, mặc dù Khải Minh hơi nghèo, nhưng tính cách thành thật, chẳng phải mẹ cậu đã nói là sẽ giới thiệu một người thành thật đôn hậu cho cậu hay sao? Đừng có giống như chồng trước của cậu.”
Hầu Hiểu Hà nói như đùa.
“Ôi chao Hiểu Hà, cậu còn nói thế thì tớ sẽ giận đấy! Cậu hư quá!”
Vương Nhã Phi đùa giỡn với Hầu Hiểu Hà.
Hiển nhiên cho dù đã ly hôn, Vương Nhã Phi cũng chướng mắt Khải Minh.
Nghe vậy, Khải Minh chỉ cười khổ lắc đầu.
Mà lúc này, một giọng nam vang lên, một người đàn ông mặc tây trang tuấn tú đi tới: “Hiểu Hà, các em đang làm gì vậy? Sao còn chưa lên trên?”