“Người này là sai? Sao lại mất lịch sự vậy? Không biết quy củ gì cả.”
“Đúng thế, cửa nhà tổng giám đốc Chu mà cậu ta muốn vào là vào được à? Không thấy chúng ta đều đang xếp hàng chờ sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người đều xì xào bàn tán.
Hồ Huệ Mẫn và Từ Dương Dương cũng đang chð xem trò cười của Khải Minh.
Ố Thục Xuyên, thế lực của Chu Minh rất lớn, hơn nữa con người ông ta rất coi trọng quy tắc, một khi có người vượt rào thì sẽ bị cho biết mặt.
Khải Minh vừa gõ cửa, một quản gia mở cửa ra.
“Thằng nhóc này chỡ chết đi!”
“Nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể giành trước được sao? Ha hai!”
“Còn trẻ đã thích thể hiện, chắc chắn sẽ không có tiền đồ!”
Đám người nhao nhao cười nhạo.
“Cậu… Cậu Khải! Là cậu đấy à?”
Quản gia kinh ngạc nói, sau đó khẽ khom người chào.
Nếu nói Khải Minh không phải là khách quý thì trên đời này sẽ chẳng có khách quý nào.
“Cái gì?!”
Cảnh tượng này khiến đám người bên ngoài đều cả kinh.
“Đây là cậu chủ nhà nào vậy? Cậu Khải? Chưa từng nghe nói, nhưng chưa bao gið thấy quản gia Mạc cung kính như thế.”
“Đúng vậy, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?”
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Hồ Huệ Mẫn cũng khó tin há hốc mồm, tim đập thình thịch, thậm chí khiến cô ta hoảng sợ sẽ gặp phải điều mình không mong muốn nhất.
Đúng thế, từ hồi cấp 3 cho tới bây giờ, Hồ Huệ Mẫn vẫn luôn khinh thường Khải Minh.
Mặc dù hồi cấp 3, Khải Minh vẫn luôn chăm chỉ học hành, song Hồ Huệ Mẫn lại biết cậu sẽ không có tiền đồ gì lớn lao.
Trong cuộc sống, mọi người đều biết Hồ Huệ Mẫn nhanh mồm nhanh miệng, đôi lúc nói chuyện quá thẳng thắn sẽ xúc phạm người khá, nói trắng ra gì Hồ Huệ Mẫn vẫn luôn có cảm giác thượng đẳng trong giới của cô ta.
Ví dụ như ở trước mặt Thẩm Quân Văn, Vương Kiện, Hồ Huệ Mẫn nói chuyện nhỏ nhẹ biết chừng nào.
Nhưng cô ta lại rất khinh thường Khải Minh.
“Ừ.
Tôi thấy các ông có vẻ bận nên đứng bên ngoài chờ một lát.“ Khải Minh cười khổ.
“Vâng vâng vâng, mời cậu Khải vào trong.”
Quản gia vội mời Khải Minh đi vào.
Bây giờ thì sao? Cô ta phát hiện người mình khinh thường lại rất giàu có, khác hẳn trước kia, còn giàu hơn cả mình.
Hồ Huệ Mẫn thật sự rất khó chấp nhận.
Cô ta tự thuyết phục mình rằng có lẽ Khải Minh trúng sổ xố nên mới giàu lên, không được mấy năm số tiền đó sẽ bị xài hết.
Hơn nữa cho dù Khải Minh giàu có thì cũng vô ích, bởi vì cậu ta không có mạng lưới quan hệ.
Ở xã hội hiện đại này, mạng lưới qua hệ còn quan trọng hơn cả tiền bạc.
Do đó Hồ Huệ Mẫn mới lấy lại cân bằng trong lòng.
Nhưng bây giờ cô ta đến tìm tổng giám đốc Chu phải đứng chờ, còn Khải Minh lại có thể qua lại tự do, có lẽ quan hệ giữa Khải Minh và tổng giám đốc Chu không đơn giản chút nào.
“Không ngờ Khải Minh lại quen biết với tổng giám đốc Chu”
Từ Dương Dương sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn không có cách nào.
Không ai giúp mình, hy vọng duy nhất là tổng giám đốc Chu, hơn nữa chưa chắc ông ta đã chịu giúp mình giải quyết chuyện này.
“Huệ Mẫn, hay là em gọi điện thoại cho Khải Minh đi, có cậu ta nói đỡ thì chuyện lần này sẽ dễ làm hơn.”
Thẩm Quân Văn nói.
“Em á?”
Hồ Huệ Mẫn cảm thấy mặt nóng rát như bị ăn tát.
“Đúng đấy Tuệ Mẫn, chị đi van xin Khải Minh đi, chắc chắn cậu ta sẽ giúp đỡ.”
Từ Dương Dương cũng chịu thua.
Hồ Huệ Mẫn rối rắm một lát, sau đó nói: “Thực ra em với cậu ta không thân nhau, cho dù nhð vả thì chưa chắc cậu ta sẽ giúp đỡ.
Để em thử xem”
Sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Khải Minh.
Đương nhiên bất cứ ai cần nhờ vả một người mà mình từng khinh thường, hơn nữa từng xúc phạm nhiều lần thì cũng sẽ cảm thấy ngượng nghịu.
Nhưng chuyện này lại thực sự cần được Khải Minh giúp đỡ.
Khải Minh không ngờ một kẻ ngạo mạn như Hồ Huệ Mẫn lại gọi điện thoại cho mình, không khỏi cười khổ.
“Chuyện gì?”
Khải Minh hỏi.
“Khải Minh, cậu… Cậu có quen với tổng giám đốc Chu không?”
Hồ Huệ Mẫn nói lí nhí.
“Quen, có việc gì nói đi.”
Khải Minh thản nhiên nói.
“Nếu cậu quen, cậu cũng biết đấy, chúng tôi gặp phiền phức rất lớn, mong cậu có thể giúp chúng tôi được gặp tổng giám đốc Chu.”
Hồ Huệ Mẫn đỏ mặt nói.
“Giúp thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng tôi có thể đạt được ích lợi gì? Tại sao tôi lại phải giúp cô?”
Khải Minh cười hỏi.
“Đúng đấy Huệ Mẫn, dù gì cậu ta cũng từng thích em, hai người còn là bạn học, em nói sẽ có ích hơn là bọn anh.
Không thì cho dù chúng ta xếp hàng chờ đến chiều cũng chưa chắc đã thấy tổng giám đốc Chu”
Thẩm Quân Văn sốt ruột nói.
“Tôi…”
“Thế này đi, cô với Từ Dương Dương vào đây nói chuyện đi, chỉ được hai người thôi.”
Khải Minh nói.
“Được rồi”
Sau đó Khải Minh cúp máy.
Mà nhóm Từ Dương Dương cũng nghe thấy cuộc điện thoại này.
“Chị Huệ Mẫn, chị đoán Khải Minh kêu hai chúng ta vào đó làm gì? Chị cũng biết đấy, em từng đánh nhau với cậu ta, cãi nhau vô số lần, em thực sự lo lắng cậu ta kêu em vào để… Dường như nghĩ tới chuyện gì, Từ Dương Dương không khỏi đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.
“Cậu ta dám… Tôi không tin cậu ta có thể làm gì.
Tôi biết cậu ta, chờ vào nhà, tôi nói chuyện với cậu ta là được, cô đi theo sau tôi đi!”
Sau đó dưới sự dẫn dắt của chuyên gia, Hồ Huệ Mẫn và Từ Dương Dương vào biệt thự.
Biệt thự của tổng giám đốc Chu rất rộng lớn, chỉ riêng người hầu dưới lầu đã có đến mười mấy ngưỡi.
Chuyên gia dẫn họ vào một phòng họp lớn trên tầng hai.
“Cậu Khải ở bên trong”
Người hầu cung kính nói.
“Vâng, cảm ơn.”
Hồ Huệ Mẫn khẩn trương mở cửa vào phòng, sau đó thấy người trong phòng họp này rất đông, đa số đều là người trung niên cùng với thư ký của họ, tổng cộng khoảng ba bốn mươi người.
Hơn nữa những người trung niên này đều là nhân vật tầm cỡ ở Thục Xuyên.
Ngay cả Hồ Huệ Mẫn cũng từng thấy họ trên báo chí nên có biết tên mấy người, huống chỉ Từ Dương Dương là người bản xứ, biết rõ những người này đều là ông lớn trong vùng.
Hồ Huệ Mẫn thầm nghĩ, không phải Khải Minh có bản lĩnh sao? Nhưng nếu tôi không sợ thì cậu còn làm gì được tôi? Hai người đều rất khẩn trương, sau đó lại thấy Khải Minh ngồi trên ghế đầu trong phòng họp, còn tổng giám đốc Chu thì ngồi bên cạnh Khải Minh.
“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi trò chuyện với họ một lát.
Tổng giám đốc Chu, lát nữa ông bận việc xong thì cũng lại đây đi.
Khải Minh nói.
“Vâng, thưa cậu Khải.”
Đoàn người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh kêu.
Cảnh tượng này khiến Hồ Huệ Mẫn và Từ Dương Dương hoảng sợ.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, Hồ Huệ Mẫn và Từ Dương Dương mới hoàn hồn.
Khải Minh cười nhìn họ: “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”
“Khải Minh, sao… họ lại đều gọi cậu là cậu Khải vậy?”
Hồ Huệ Mẫn nuốt nước miếng, khó tin hỏi.