Ngay khi mọi người đang luống cuống.
“Bảo Nhi, cậu kêu tớ ra đây làm gì?”
Phương Di hỏi, sau đó chợt ngộ ra: “À, tớ hiểu rồi, chẳng lẽ cậu muốn…?”
Phương Di bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói thật thì bình thường chúng ta đều không vừa mắt Từ Dương Dương.
Cậu nhìn cô ta đối xử với bạn cùng lớp kìa, hơn nữa Thẩm Quân Văn cũng là tên ngốc.
Họ chọc phiền phức thì kệ họ, cậu việc gì phải ra tay?”
“Trời ơi, Bảo Nhi, tớ phát hiện trình độ nhạy cảm của cậu có thể viết tiểu thuyết được đấy.
Đây chỉ là một vụ đụng độ đơn giản thôi mà.”
Phương Di cạn lời.
“Tớ biết, nhưng chúng ta không thù không oán với họ, dù gì cũng là bạn học với nhau, họ chưa từng đắc tội tố, hôm qua lúc thi đấu, mấy nữ sinh đều ra sức cổ vũ tớ, kể cả Từ Dương Dương.
Nếu cứ bỏ mặc họ thì tớ cũng không đành lòng, hơn nữa tớ cũng nghe nói tới Mạnh Xuyên rồi, là đàn em của Tư Đồ Dương, không chừng trong chuyện này còn có bóng dáng của Tư Đề Dương ấy chứ”
Phương Bảo Nhi nói.
Phương Bảo Nhi lắc đầu: “Tớ cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, có lẽ là trực giác mách bảo, đương nhiên tớ cũng mong là tớ đã nghĩ nhiều, nhưng dù gì cũng là bạn học, chúng ta giúp được thì cứ giúp đi”
Sau đó không tình nguyện lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Dương.
“Sao vậy Bảo Nhi? Sao em lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh?”
Tư Đồ Dương hỏi.
“Không có gì, có lẽ tôi có việc cần anh giúp.
Mạnh Xuyên là đàn em của anh đúng không? Bây giờ cậu ta đang nổi xung đột với bạn học của tôi, tôi mong anh hãy khuyên cậu ta thu tay lại.”
Phương Bảo Nhi nói.
Mặc dù Phương Bảo Nhi không muốn cho anh ta đến đây, nhưng dù gì cô cũng có việc nhờ người nên không thể từ chối.
Có một vài chuyện nhà họ Phương sẽ không ra mặt, hơn nữa mặc dù Phương Bảo Nhi đã kế thừa sản nghiệp của ba thì cũng không có nghĩa là nhà họ Phương sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, ít nhất là không phải vào lúc này.
“Hả? Thế à? Em đang ở trên trường đúng không, vừa hay anh đang ở gần trường em đây, anh sẽ tới tìm em nói chuyện.”
Tư Đồ Dương vội nói.
Cho nên Phương Bảo Nhi chỉ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Không lâu sau, Tư Đồ Dương đã đến trường, còn cầm theo một bó hoa tươi: “Bảo Nhi, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện thoại hẹn gặp anh”
“Đừng vô nghĩa nữa, anh đã giải quyết xong chưa?”
Phương Bảo Nhi khoanh tay nói.
Tư Đồ Dương ngẩn ra, sau đó cười nói: “Anh gọi điện rồi, nhưng lần này thằng nhóc Mạnh Xuyên đó bị đánh ác quá nên hoàn toàn không nghe lời anh.
Anh cũng đâu có cách nào khác, chẳng lẽ lại đánh nhau với thằng Xuyên? Với lại hình như lần này là do bạn của em ra tay trước đúng không? Anh chặn giữa chừng thì cũng không ổn lắm.”
“Anh!”
Phương Bảo Nhi nao nao: “Được rồi, nếu anh không ra mặt thì tôi sẽ tìm người của gia tộc khác”
Phương Bảo Nhi cũng không ngờ Tư Đề Dương lại không giúp mình chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho người của mấy gia tộc phụ thuộc khác để họ ra mặt áp chế, nhưng họ lại đều mượn cớ từ chối.
Tư Đồ Dương âm thầm cười trộm.
Phương Bảo Nhi chợt hiểu, chuyện này quả nhiên không đơn giản như mình nghĩ.
Mấy gia tộc phụ thuộc này rõ ràng đã coi nhà Tư Đồ là chủ mà nghe lời răm rắp.
“Anh cút đi!”
Phương Bảo Nhi lập tức phản ứng lại, hất tay Tư Đồ Dương ra, đồng thời bởi vì dùng sức quá mạnh nên bó hoa bị rơi xuống đất.
Thấy hoa hồng rơi vãi, sắc mặt Tư Đồ Dương cứng đờ.
Không ít nữ sinh đi ngang qua đều dừng lại nhìn cảnh tượng này.
“Wow, tỏ tình thất bại à?”
“Ha ha ha, anh kia ăn mặc toàn hàng đắt tiền mà vẫn bị nữ thần từ chối à?”
“Đúng thế, nữ thần thì làm gì có chuyện dễ theo đuổi đến thế”
Đám nữ sinh che miệng cười nhạo.
“Bảo Nhi, em đừng bướng như thế, thực ra em chỉ cần nói chuyện đàng hoàng với anh thì đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc phụ thuộc kia, anh cũng không để vào mắt đâu.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, em biết không?”
Tư Đồ Dương nói, đồng thời thừa dịp Phương Bảo Nhi không chú ý mà nhéo tay cô một chút.
Mặc dù bình thường nữ sinh nhìn nam sinh đều không quan tâm xấu hay đẹp, mà chỉ xem quần áo, mặc đồ đẹp và đắt tiền thì dù trông hơi xấu cũng thành có khí chất.
Ăn mặc rẻ tiền thì dù đẹp trai đến mấy cũng chỉ là thằng loser.
Nhưng bây giờ nam sinh tỏ tình thất bại, cho dù mặc đồ đắt tiền cũng sẽ bị đám nữ sinh khinh thường.
Tiếng cười nhạo của họ đều lọt vào tai Tư Đồ Dương, khiến anh ta vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Nếu không phải vì Phương Bảo Nhi thì mình cần gì phải bị sỉ nhục đến mức này.
“Bảo Nhi, em có ý gì hả? Chẳng lẽ em không nhận thấy tình yêu của anh dành cho em sao? Em không muốn đáp lại anh sao?”
Cuối cùng Tư Đồ Dương cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Đồ điên”
Phương Bảo Nhi chát ghét nhìn anh ta, sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không muốn nghe anh ta nói tiếp.
Bởi vì Phương Bảo Nhi biết rõ ràng Tư Đồ Dương là người như thế nào.
Cô không có cảm xúc nào khác với cha con họ ngoại trừ chán ghét.
“Anh yêu em bao lâu nay, thế mà em thậm chí không cho anh cơ hội nói hết câu! Em đứng lại đó cho anh!”
Tư Đồ Dương cũng đỏ ngầu mắt, cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Trước kia còn chưa đến mức này, nhưng bây giờ ngay trước mặt mọi người mà Phương Bảo Nhi vẫn không để mắt tới mình.
Tư Đồ Dương lập tức đuổi theo, kéo tay Phương Bảo Nhi: “Anh bảo em nghe anh nói mài”
“Phương Di, chúng ta đi thôi.”
Phương Bảo Nhi kéo tay Phương Di rời đi.
“Phương Bảo Nhi, em độc ác lắm, anh được bao nhiêu nữ sinh quý mến, nhưng anh chưa từng đối xử với cô gái nào khác như em, bây giờ vì em, anh không tiếc từ bỏ tất cả, thậm chí là lòng tự trọng, thế mà em… vẫn không để mắt đến anh!!!”
Nhìn bóng lưng Phương Bảo Nhi, Tư Đồ Dương nắm chặt bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu.
“Bảo Nhị, vì chút chuyện nhỏ đó mà cậu lại đánh anh ta thì có ổn không?”
Phương Di cũng bận tâm nhà Tư Đồ nên vội nhắc nhở.
“Buông tôi ra, anh điên rồi!”
Bốp! Phương Bảo Nhi sốt ruột nên phản xạ cho Tư Đồ Dương một cái tát.
Thấy vậy, không ít nữ sinh đều kinh ngạc.
Còn Tư Đồ Dương thì hoàn toàn sững sờ.
“Hừ, chuyện nhỏ? Cậu thật sự cho rằng đó là chuyện nhỏ hả? Tớ biết Tư Đề Dương vẫn dây dưa tớ, nhưng cậu biết tại sao tớ lại ghét anh ta không? Bởi vì anh ta luôn thích coi người khác là kẻ ngốc.
Rất rõ ràng, thực tế chuyện này là do Tư Đồ Dương bày trò, anh ta chẳng những muốn tớ ghi nhớ ân tình của anh ta mà còn muốn cho tớ thấy rõ thực lực của nhà Tư Đồ bọn họ, nhưng gia tộc phụ thuộc khác đều đã coi nhà Tư Đồ là chủ nhân”
“Ân uy đều có, nhưng tớ chán ghét ai thì sẽ chán ghét cả đời, tớ không thể lừa gạt trái tim mình”
Phương Bảo Nhi nói.
“Tớ hiểu rồi, chẳng trách lúc cậu gọi điện thoại, anh ta lại đứng bên cạnh cười tự tin, đúng là thứ nham hiểm.
Thế thì chúng ta nên làm sao đây Bảo Nhi?”
Phương Di hỏi, sau đó trợn mắt lên: “Bảo Nhi nhìn kìa, đó chẳng phải là Mạnh Xuyên sao? Cậu ta dẫn một đống người vào khu nhà dạy học kìa!”