Nhìn Tô Bích Diệp rời đi, rất nhiều cô gái không nói thành lời, trong mắt bọn họ chỉ còn sư ghen tị.
Chỉ có Triệu Ngọc Như là có tâm trạng phức tạp.
Đúng thế, nếu ban đầu cô ta có thể chỉ nhìn vào phẩm chất của một con người, có lẽ cô ta sẽ lựa chọn yêu Khải Minh.
Dù sao thì lúc đó cô ta chưa từng yêu và muốn được yêu nên mới nhồờ Phạm Nam giới thiệu bạn trai cho mình.
Bởi vì vào đêm trước sinh nhật của Phạm Nam, cô ấy đã gọi điện cho Triệu Ngọc Như chỉ để nói về Khải Minh.
“Ngọc Như, cậu có thể gặp anh ấy.
Ngày mai anh ấy của nhà họ Khải, nên từ bé nó đã thiếu ấy rất tận tâm với tình cảm, cũng rất đẹp trai.
Cậu nghĩ xem, lần đầu tiên yêu, cậu cần tìm một người thật lòng, để cậu còn dễ quản! Vậy nên Khải Minh của chúng ta là ứng cử viên sáng giá nhất, và anh ấy sẽ đối xử với cậu rất tốt! ”
“Cắt, được rồi, cậu đã nói thế thì mai mình sẽ gặp, hehe!”
Khi đó Triệu Ngọc Như còn rất mong chờ, nghèo một chút cũng không sao.
Nhưng sau khi gặp anh, và nghe một số điều đáng xấu hổ về Khải Minh từ Xuân Đồng, Triệu Ngọc Như không thích Khải Minh nữa.
Cô ta cho rằng, dù có tìm thì vẫn phải tìm người khác giàu hơn.
Kể từ thời điểm đó, quan điểm về tình yêu của Triệu Ngọc Như thay đổi một chút.
Vì vậy, thật sự là chỉ còn một chút nữa thôi, cô ta đã ở bên cạnh Khải Minh, và tất cả những điều vinh quang của Tô Bích Diệp ngày hôm nay đều thuộc về cô ta.
của nhà họ Khải, nên từ bé nó đã thiếu dãy số, chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô ta không cần thiết phải tiết kiệm tiền để mua đồ xa xỉ.
Nhưng tiếc là … không có nếu như! Mọi thứ dưỡng như đã muộn.
Triệu Ngọc Như nắm chặt tay, trong lòng hoàn toàn không muốn.
“Ngọc Như, họ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Mấy cô gái không có hứng thú chơi.
Chẳng nhẽ các cô lên một con tàu du lịch để xem các hòn đảo của người khác trông như thế nào sao? Haha, đó là hòn đảo của chị gái Khải Minh, còn bọn họ chỉ có thể đứng từ một bên nhìn.
Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi, bọn họ đã thấy mình thật vô dụng.
“Tôi không cam tâm!”
Triệu Ngọc Như nhìn con tàu nói dối Tiểu Minh, nhưng cha mẹ tôi ở nhắc nhở bản thân.
Nói đến Tô Bích Diệp, giờ này cô đã ở trên đảo.
Toàn bộ hòn đảo, đúng như cậu Dương đã nói trước đây, là một cung điện lớn.
Quá đẹp, quá sốc! Rõ ràng là cô đã vào khu biệt thự, nhưng nếu muốn đến chỗ Khải Lam, cô phải đi một chiếc xe chuyên dụng nữa.
Sau khoảng nửa giờ ngồi xe, cô mới đến một biệt thự trong trang viên, sau đó mới bước ra khỏi xe.
“Mau cho tôi xem chị dâu như thế nào, tôi muốn xeml”
“Vội gì chứ, cô ấy sắp đến rồi!”
Tô Bích Diệp vừa ra khỏi xe liền nhìn thấy một cô gái đang tranh cãi với một chàng trai, ầm ï cướp điện thoại.
Và anh chàng đó có chút mập mạp, Tô Bích Diệp đã từng gặp anh ta, chẳng phải là cậu Hoàng – Hoàng Vĩnh Hào sao.
“Ừ! Chị dâu đến rồi!”
Hoàng Vĩnh Hào nhìn thấy Tô Bích Diệp và vội vã chạy đến.
Dù sao thì những gì xảy ra trong ngày đã khiến Hoàng Vĩnh Hào sợ hãi.
“Ừm!”
Tô Bích Diệp gật đầu.
“Hả? Cô ấy là Tô Bích Diệp, bạn gái của anh?”
Cô gái kia cũng chạy đến, cắn môi tò mò, nhìn lên nhìn xuống Tô Bích Diệp.
Cô ấy có vẻ khoảng mười tám tuổi, dễ thương và xinh xắn.
“Em tên là Trần Tiểu Man, xin chào chị Bích Diệp!”
Trần Tiểu Man bắt tay với Tô Bích Diệp.
Hai người họ khá thân.
Nhưng vì Khải Lam có chuyện tìm Tô Bích Diệp, cho nên Tiểu Man và Hoàng Vĩnh Hào không nói chuyện nhiều, để Tô Bích Diệp đi vào bên trong.
“Tiểu Man và Vĩnh Hào đều là em nuôi của đại tiểu thư.
Hoàn cảnh của Vĩnh Hào khá hơn.
Tiểu Man là người đáng thương nhất.
Năm ba tuổi, cô ấy bị bỏ rơi.
Cô mới chỉ nhìn thấy bề nổi trong sức mạnh chiều cô ấy, vì vậy cô thấy cô ấy thường ồn ào, nhưng cô ấy có một trái tim rất nhân hậu! ”
Người quản gia vừa nói vừa dẫn Tô Bích Diệp vào.
Đến một phòng sách sang trọng, quản gia gõ cửa.
“Vào đi!”
Bấy giờ Tô Bích Diệp mới một mình bước vào.
Trên sân thượng lộ thiên, Tô Bích Diệp nhìn thấy Khải Lam tay cầm rượu vang, nằm trên ghế tựa, nhìn ra ngoài.
“Chị Khải Lam, xin chào!”
Tô Bích Diệp gật đầu.
“Cô không cần khách sáo với tôi, Bích Diệp, tôi biết tình hình của cô bây giờ.
Hôm nay, cô cứ coi tôi như chị gái của mình.
Chúng ta nói chuyện một chút.
Hơn nói dối Tiểu Minh, nhưng cha mẹ tôi ở người làm chị như tôi không thể không tiếp đãi cô tử tế được! Ngồi đi!”
Khải Lam đặt ly rượu xuống và đứng dậy, nhìn thấy Tô Mạt khẽ mỉm cười.
“Chị ơi, chị muốn nói chuyện gì?”
Tô Bích Diệp hỏi.
“Ừm, mặc dù tôi có một số thông tin, nhưng tôi nghĩ cô nói trực tiếp với tôi vẫn tốt hơn.
Nói xem cô và Khải Minh gặp nhau thế nào đi!”
Khải Lam hỏi.
Tô Bích Diệp không thể đoán được ý của Khải Lam, cô chỉ kể lại chuyện ngày trước.
Khải Lam nghe xong gật đầu nói: “Chính là nói, hai người đều không có trải qua chuyện gì khó quên.
Chỉ ở bên nhau bình yên như vậy?”
“Vâng, nhưng chị ơi, em nghĩ hai người ở bên nhau, chỉ cần còn yêu nhau là được, tại sao phải trải qua mới chỉ nhìn thấy bề nổi trong sức mạnh em nghĩ rằng nói dối Tiểu Minh, nhưng cha mẹ tôi ở làm đều khiến em khó quên!”
Tô Bích Diệp nghe Khải Lam hỏi, trong lòng có chút không thoải mái, bởi vì những lời Khải Lam nói đầy sức sát thương.
“Vậy tôi sẽ hỏi một câu nữa.
Cô ở bên Khải Minh, cô đã mới chỉ nhìn thấy bề nổi trong sức mạnh lai chưa? Nếu có, là bây giờ cô mới nghĩ? Hay cô đã nghĩ về điều đó trước đây, cảm thấy rằng Khải Minh là người cùng cô đi đến cuối cùng.”
Khải Lam hỏi.
Tô Bích Diệp cũng hiểu ý của Khải Lam.
Nếu cô chỉ yêu Khải Minh, điều đó không quan trọng với cô ấy.
Còn nếu muốn gả cho Khải Minh, trở thành người nhà họ Khải, e rằng không dễ dàng như vậy, hơn nữa chị gái Khải Minh cũng sợ rằng cô ở bên Khải Minh là vì tiền.
“Cô rất thông minh, Tô Bích Diệp, tôi nghĩ cô hiểu ý tôi, và cô cũng biết, Tiểu Minh thì, xét về chuyện nam nữ, nó thực sự rất ngờ nghệch, bởi vì một số quy tắc của nhà họ Khải, nên từ bé nó đã thiếu tình yêu thương.
Vì thế chỉ cần một cô gái đối xử tốt với mình, dù chỉ một chuyện nhỏ thôi, nó cũng sẽ cảm động! ”
“Tôi thực sự muốn biết Tiểu Minh có thực sự yêu cô không, và cô thích Tiểu Minh ở điểm gì? Tất nhiên, điều đó mới chỉ nhìn thấy bề nổi trong sức mạnh kết hôn hay không? Nếu không, OK, tôi sẽ không hỏi quá nhiều.
Còn nếu có thì tôi phải hỏi rồi, bởi vì nhà họ Khải có nhiều quy tắc và luật lệ nghiêm ngặt! Có một vài chuyện, đau ngắn còn hơn đau dài!”
Khải Lam nói.
“Chị à, ý chị là em với Khải Minh không thể đi đến cùng sao? Chị cho rằng em đến với Khải Minh là vì tiền sao?”
Tô Bích Diệp hỏi.
Khải Lam cười khổ: “Nói thật là phải, ít nhất dựa vào một số thông tin mà tôi biết thì là như thế.
Đương nhiên, tôi biết rất rõ tính cách của cô.
Tôi biết cô sẽ không nói dối Tiểu Minh, nhưng cha mẹ tôi ở đó, tôi e rằng họ sẽ không để cô và Tiểu Minh ở bên nhau, bời vì cô mới chỉ nhìn thấy bề nổi trong sức mạnh của cả nhà họ Khải.
Cô có thể hình dung quy mô của nhà họ Khải.
Vì vậy, nhà họ Khải đương nhiên có quy định và cách làm việc của nhà họ Khải!”