“Cô ấy là ngôi sao lớn Dương Phi Huyền, không ngờ đến đây, lại có thể gặp được cô ấy!”
Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên.
“Mấy ngôi sao lớn thường thích đến mấy khu phong cảnh thế này, mà Dương Phi Huyền nổi tiếng vậy, không ngờ cũng tới!”
Vương Văn cũng hơi kinh ngạc.
Dù gì thì cô ấy cũng đang học gây dựng sự nghiệp, mỗi chuyện đều cần biết một ít.
“Ha ha, nếu mình nhớ không lầm, Tuệ Mẫn, cậu chưa bao giờ làm fan của ngôi sao nào, nữ minh tỉnh duy nhất mà cậu ngưỡng mộ là Dương Phi Huyền.
Hồi học cấp ba, tấm poster của Dương Phi Huyền được dán đầy bên cạnh giường cậu.”
Hồ Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích tính kỷ luật của cô ấy.
Bao nhiêu năm qua, mình đều rèn giữa theo thói quen tự kỷ luật của cô ấy! Mình cũng đã xem hết tất cả tác phẩm của cô ấy”
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa, Tuệ Mẫn, cậu thấy không, rất nhiều người đến xin chữ ký, chúng ta cũng đi qua xin chữ ký đi…”
Xinh đẹp, có khí chất, chủ yếu là do tính cách bình dĩ, với ai cũng thân thiện.
Hình như cô ấy đang ở Hồ Chính Minh, một công ty điện ảnh và truyền hình do chị cô ấy làm chủ.
“Khải Minh, Khải Minh, cậu cũng đi cùng đi.
Chúng ta cùng đến chụp ảnh chung với cô ấy.
Bình thường làm gì có cơ hội như vậy!”
Vương Văn gọi Khải Minh.
Nhẹ gật đầu, cười một tiếng.
Khải Minh không nói gì.
Dẫu sao, nếu như muốn cùng các kiểu nữ minh tỉnh chụp ảnh, chỉ cần một câu là gọi cô ấy qua là được.
Đương nhiên không cần phải vội như đi cướp.
Sau khi Vương Văn gọi Khải Minh xong, cô ấy chạy lon ton đi.
Khải Minh định nhân cơ hội này để rời di.
Vừa quay đầu lại.
Nhìn thấy có mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy bước ra khu giải trí, bị một nhóm người vây quanh.
Mấy cô gái này rất đẹp.
Nhưng hình như họ không phải ngôi sao.
Giống con gái nhà giàu hơn, những người xung quanh đều là vệ sĩ.
Nhiều chàng trai muốn chụp ảnh cùng Dương Phi Huyền đều không kiềm được, dừng hình.
Suýt thì chảy nước miếng.
Mà Khải Minh cũng đứng ngây ra Không phải vì cô gái dẫn đầu quá đẹp mà ngây ra.
Là bởi vì Khải Minh nhìn cô gái đầu tiên, suýt chút nữa nhận nhầm cô ta là Tô Tường Vy.
Nếu tính trên thang điểm mười, thì cô gái này ít nhất phải tự bảy điểm với Tô Tường Vy.
Lúc đi ngang qua Khải Minh đang ngây người, cô gái có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Khải Minh, không khỏi chán ghét liếc nhìn Khải Minh một cái.
Sau đó mới rời đi.
Giống dã man! Khải Minh thầm nghĩ Vương Văn hiển nhiên cũng rất thích Dương Phi Huyền, lập tức nói.
“Được đấy, được đấy, mình cũng thích Dương Phi Huyền, chúng ta cùng nhau đến đó!”
Vương Tuấn Kiệt cùng Lương Mạnh, Thẩm Quân Văn cũng không có ý kiến.
Dẫu sao cũng là nữ thần trong lòng quần chúng, không chỉ được nhiều cô gái yêu thích mà còn là người tình trong mộng của bao chàng trai.
Khải Minh cũng thích nữ diễn viên này.
Lập tức bước đến khán đài bên cạnh ngọn núi, nhìn chằm chằm vào đội hình rất có thể lực kia.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia) Chương 347: Lớn chuyện rồi Thấy bọn họ ngồi xe xuống núi, Khải Minh lại ngẩn ra lần nữa.
Một hàng lớn những chiếc Rolls-Royce Phantom nối dài chờ đợi, giống như những chiếc chiến xa trang nghiêm đang xếp hàng.
“Khà khà, có thực lực chính là có thực lực.
Hôm nay mình đã lời to rồi.
Bao giờ lại có lắm cô lớn đến đầy như vậy chứ!”
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên mập mạp vừa đếm tiền vừa vui vẻ nhìn đoàn xe đi xa.
Ông ta là loại hướng dẫn viên du lịch ba không.
Không có giấy phép hướng dẫn viên, không đủ tư cách hướng dẫn đoàn, không có công ty lữ hành sắp xếp.
Một lần mà kiếm được mấy chục triệu.
“Đại ca này, đó là cô chủ nhà nào vậy?”
Khải Minh vội vàng hỏi.
Mà gã trung niên mập mạp nhìn quần áo Khải Minh mặc cũng không tệ, nhìn lên nhìn xuống một hồi, sau đó nói: “Khụ khụ, tôi làm sao biết được, chỉ biết là có tiền có thế!”
Người đàn ông trung niên mập mạp đếm tiền.
Khải Minh hiểu ý ông ta.
Từ trong túi móc ra 3 triệu tiền mặt đưa cho ông ta: “Nói rõ cho tôi.”
Người đàn ông trung niên mập mạp vui vẻ cầm lấy tiền rồi nói: “Đây là cậu tự đưa chứ tôi không đòi đâu nhé.
Cậu hỏi cô gái này hả.
Cô ấy tổng cộng đến đây chơi hai lần.
Còn cụ thể là nhà nào, một kẻ tàng tàng ở Thục Xuyên như tôi thật sự không biết, chỉ biết cô ấy có tiền có thế, hỏi thăm cũng không tìm được thông tin gì.
Nói xong, gã trung niên mập mạp chạy bay như một làn khói Mợ nó… Trong lòng Khải Minh không nói nên lời.
Thoạt nhìn, người đàn ông trung niên béo tốt này chính là loại bất lương.
Ông ta chắc chắn biết gì đó.
HAI”
Một số cô gái sợ đến mức hét toáng lên.
“Quá ngang ngược!”
Hồ Tuệ Mẫn cũng hơi nóng máu.
Thấy Lưu Hải Thăng muốn tới túm tóc Dương Phi Huyền.
Hồ Tuệ Mẫn chạy đến kéo Dương Phi Huyền tránh sang một bên.
Tên ngang ngược, độc đoán như Lưu Hải Thăng cũng không đoán trước được, tau không có điểm tựa, chân trượt một phát.
Khải Minh nhìn sang đó.
Chỉ thấy một vài vệ sĩ, và kéo đám người đang chụp ảnh với Dương Phi Huyền ra.
Một thanh niên giàu có tay đút túi quần, bước tới.
Mà thấy người thanh niên giàu có này.
Nhiều người dân địa phương rất thức thời lui một bên.
Mà Dương Phi Huyền đang chuẩn bị chụp ảnh chung với Hồ Tuệ Mẫn, bị một bảo vệ vứt bay điện thoại di động.
“Anh làm cái gì thế!”
Hồ Tuệ Mẫn quýnh lên.
“Làm cái gì là làm cái gì? Cậu chủ Lưu của chúng tao muốn mời Dương Phi Huyền nói chuyện, cút ngay!”
Tên vệ sĩ tức giận nói.
“Tuệ Mẫn, Tuệ Mẫn, mau trở lại!”
Lúc này, Vương Tuấn Kiệt ð bên cạnh đã tái nhợt, vội vàng gọi Hồ Tuệ Mẫn lại.
Dù mới tiếp xúc chưa bao lâu, Vương Tuấn Kiệt cũng biết Hồ Tuệ Mẫn là một người nóng tính.
Vì vậy, ngay lập tức, vội vàng kéo Hồ Tuệ Mẫn tránh sang một bên.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
“Sao vậy?”
Hồ Tuệ Mẫn mặt lạnh nói.
“Cái cậu họ Lưu này tên là Lưu Hải Thăng.
Anh ta là cậu chủ của một trong những gia tộc quyền thế nhất đất Thục Xuyên.
Xem ra anh ta và Dương Phi Huyền có chuyện gì đó, đừng xen vào!”
Vương Tuấn Kiệt vội vàng nói.
Khải Minh nghe thấy, nhìn dáng dấp, có vẻ Lưu Hải Thăng rất kiêu ngạo và độc đoán.
“Các anh muốn làm gì?”
Thấy có chuyện sắp xảy ra, người đại diện của Dương Phi Huyền lập tức can thiệp.
Cô gái này rất giống Tô Tường Vy, đây có phải chính là manh mối không? Khải Minh suy nghĩ.
Đang định đuổi theo gã trung niên béo mập kia dò hỏi.
Lúc này, liền nghe thấy ao suối nước nóng bên cạnh truyền đến tiếng ầm ï.
“Tránh ra cho tôi! Đừng có xúm lại nữa, tránh ra hết cho tôi!”
Khải Minh nghe đại khái, về cơ bản công ty của Lưu Hải Thăng từng tìm Dương Phi Huyền làm người đại diện, nhưng Dương Phi Huyền từ chối.
Bây giờ, Dương Phi Huyền lại làm đại diện cho doanh nghiệp của đối thủ cạnh tranh với bọn họ, vì vậy Lưu Hải Thăng mới điên máu.
Hơn nữa, chuyện này thật sự có vẻ phức tạp.
Lần này Dương Phi Huyền đến Thục Xuyên, trên đường đã từng bị xe vây lại.
Buộc Dương Phi Huyền phải hủy việc làm đại diện.
Nhưng Dương Phi Huyền không đồng ý.
Thế là xảy ra mâu thuẫn, rồi ra cảnh này.
Mà Lưu Hải Thăng cũng được xem có là người có vị thế, lúc có một đám người ở hiện trường nhưng không ai dám chụp ảnh.
“Tôi nói rồi, không đồng ý chính là không đồng ý!”
Mà Dương Phi Huyền rõ ràng cũng rất cứng rắn, tuyệt đối không chịu thỏa hiệp.
“Mẹ kiếp, đừng trách tao không khách sáo!”
Sau đó có vệ sĩ tiến đến xô ngã Dương Phi Huyền.
Vệ sĩ của Dương Phi Huyền định đi lên bảo vệ, mâu thuẫn đột ngột phát sinh, người hai bên đều động tay động chân.
Anh ta nhào hụt, kết quả, cứ thế cắm thẳng đầu vào bồn đá bên cạnh.
Âm một phát.
Nhất thời, mặt Lưu Hải Thăng loang lổ máu! “Cậu Thăng!”
Các vệ sĩ đều kinh hãi hét lên.