Cuộc gọi đến từ Lê Tâm.
“Sao vậy?”
“Cậu Khải, cậu đến chưa vậy? Số điện thoại mà tôi gửi cho cậu là của tổng giám đốc Chu Minh của Thục Đô.
Tài sản sở hữu của nhà họ Khải trải rộng khắp cả nước, và Thục Đô cũng không ngoại lệ.
Khi cậu đến đó, bất cứ việc gì cậu cũng có thể tìm Chu Minh này!”
Lê Tâm nói.
Cũng là vì sợ Khải Minh gặp phải nguy hiểm gì.
“Tôi biết rồi!”
“Còn nữa, cậu Khải, chuyện mặt dây chuyền ngọc bích mà cậu nhờ người tìm kiếm ở Thục Đô cũng luôn do Chu Minh xử lý.
Hiện tại ông ấy đã tìm được chút manh mối!”
“Được, vậy tôi sẽ gọi ông ta để hỏi!”
Sau khi cúp điện thoại.
Khải Minh nằm trên giường, gọi điện thoại Chu Minh.
Chu Minh rất hào hứng khi nhận được cuộc gọi.
Nhưng cũng vô cùng lão luyện.
Nhanh chóng vào chủ đề.
“Cậu Khải, chuyện về mặt dây chuyền ngọc bích tôi vẫn luôn nghe ngóng, và bây giờ đã có một chút manh mối.
Mặc dù không tra cụ thể là gia tộc nào, nhưng tôi đã từng mô tả hình dạng của mặt dây chuyền ngọc bích này cho một tiên sinh.
Ông ấy nói nếu tận mắt nhìn thấy, ông ấy có thể xác nhận được.”
“Được rồi, hiện tại đã muộn như vậy rồi, đợi đến sáng mai chúng ta gặp mặt, ông dẫn tôi đi tìm vị tiên sinh kial”
Sau khi hẹn xong.
Khải Minh theo thói quen muốn gọi cho Tô Bích Diệp.
Bởi vì trước đây mỗi lần Khải Minh đi ngủ, anh đều phải gọi điện cho Tô Bích Diệp đến để trò chuyện.
Nhưng bây gið, cũng không biết Tô Bích Diệp như thế nào rồi.
Từ chối cuộc gọi của anh rất nhiều lần rồi, Và đồng thời cũng giống anh.
Tô Bích Diệp ở trong ký túc xá bây gið cũng đang nghĩ về Khải Minh.
“Bích Diệp, đi mua chút đồ với tớ đi?”
Thấy Tô Bích Diệp vừa đọc sách vừa thất thần, Tô Mộng Hoàn liền đi tới, vỗ vai Tô Bích Diệp.
“Được chứ!”
Tô Bích Diệp đồng ý, hai người xuống lầu đi ra ngoài.
Trong khu chung cư của đài truyền hình, cũng có rất nhiều cô gái từ khắp mọi miền đất nước đến đây thực tập và học hành.
Trong siêu thị cũng có rất nhiều người “Hehe, đây không phải là Tô Bích Diệp sao! Cô làm việc chăm chỉ như vậy mà vẫn có thời gian mua đồ sao?”
Các cô gái cao ráo xinh đẹp nhìn Tô Bích Diệp, lạnh lùng nói.
“Dương Hoa Lệ, cần cô quan tâm à? Cứ thích xen vào chuyện người khác!”
Tô Mộng Hoàn bênh vực cho Tô Bích Diệp nói.
Dương Hoa Lệ, hình như là tới từ Thanh Hoá.
Nói về thành tích toàn diện.
Cũng chỉ kém hơn Tô Bích Diệp một chút.
Hai người là đối thủ cạnh tranh.
Lần này, là vì hạn ngạch số người trong lần hợp tác giữa nhóm giải trí và nhóm chuyên gia, một trong những thực tập sinh xuất sắc nhất sẽ được chọn tham gia nhóm giải trí.
Bằng cách này, người tham gia nhóm giải trí có thể trỡ nên nổi tiếng.
Và người có ý kiến ủng hộ cao nhất, tất nhiên là Dương Hoa Lệ và Tô Bích Diệp.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Dương Hoa Lệ hình như ở đây có chút quan hệ.
Vì vậy, cho nên không ít lần ở một vài lần đối đầu, luôn cố ý muốn phá hỏng sân khấu của đối thủ cạnh tranh Tô Bích Diệp, huống chỉ lần này còn là cạnh tranh giữ nổi tiếng và không nổi tiếng.
Dương Hoa Lệ khi nhìn thấy Tô Bích Diệp, đương nhiên sẽ vô cùng ngứa mắt.
Và nhìn Tô Mộng Hoàn, muốn cãi nhau với cô ta.
“Quên đi Mộng Hoàn, chúng ta quay về đi!”
Tô Bích Diệp nói.
Trực tiếp dời đi.
“Hừ, lần này vào nhóm giải trí, chắc chắn không có côi”
Dương Hoa Lệ ôm bả vai, lạnh lùng nói.
Khi Tô Bích Diệp trở về, “Bích Diệp, cậu đã về rồi.
Vừa nãy tớ đến kí túc xá tìm nhưng không thấy cậu đâu, đây là luận án biện đạo tờ vừa mới viết xong, cậu qua hướng dẫn tớ một chút nhé!”
Một cô gái tình cờ đang đợi trong ký túc xá của Tô Bích Diệp, lúc này cưỡi nói.
“Được chứ!”
Tô Bích Diệp nói.
Sau đó đi đến ký túc xá của nữ sinh, không lâu sau đã quay về.
Đây vốn là một ngày bình thường của Tô Bích Diệp.
Cũng là lúc này.
Liền nghe thấy tiếng xôn xao truyền từ bên ngoài.
Dường như có một cô gái đang khóc.
Cách đó không xa, đám người của Tô Bích Diệp cũng đi ra xem.
Đến từ ký túc xá của cô gái vừa tìm Tô Bích Diệp viết luận án.
Nhiều cô gái cũng nghe thấy tiếng động, đi qua xem.
Mấy người Tô Bích Diệp cũng đi qua.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Một cô gái hỏi.
“Tôi vừa đi mua sắm với bạn cùng phòng, nhưng khi về thì cái nhẫn kim cương mà bạn trai tặng đã mất rồi! Nhẫn kim cương rất là đắt, nhưng tôi tìm thế nào cũng tìm không ra!”
Cô gái lo lắng khóc, nói.
Lúc này, Dương Hoa Lệ cũng bước ra khỏi giường ngủ của mình ở bên cạnh.
“Hồng Vân, đừng khóc, nghĩ kỹ lại đi, có phải là em để quên ở đâu rồi không? Em cũng biết, em bình thường cứ hay vứt đồ lung tung, nhỡ đâu em để ở góc nào tìm không thấy thì sao?”
Dương Hoa Lệ nói.
“Nhưng chị Lệ, em nhớ rất rõ ràng là không thể đặt bừa bãi được.
Hơn nữa, thứ giá trị như vậy còn có giá trị hơn 1 tỷ 4.
Sao lại có thể vứt bừa bãi chứ?”
Hồng Vân vừa khóc vừa nói.
“Thật kỳ lạ, Hồng Vân, em nghĩ kỹ lại xem, hôm nay sau khi mấy em đi xuống, ai đã ở lại ký túc xá? Không phải là do cửu ký túc chưa đóng chặt, nên bị người có dụng ý lẻn vào đấy chứ?”
“Ai bảo em cứ khoe nhẫn kim cương giữa thanh thiên bạch nhật làm gì?”
Dương Hoa Lệ nói.
“Năm người chúng em cùng nhau đi mua sắm.
Hôm nay, Phạm Nam ở lại ký túc xá.
Cô ấy phải viết một bài luận văn biên đạo …”
Bạn cùng phòng khác nói.
“Không … không phải tớ, tớ không lấy!”
Phạm Nam sợ hãi nói.
“Cô là người duy nhất ở trong ký túc xá.
Không phải cô lấy thì làm sao mà mất được?”
Dương Hoa Lệ đột nhiên nói.
“Như vậy đi, cô có dám để chúng tôi soát giường và hành lý của cô không?”
Dương Hoa Lệ nói.
Tô Bích Diệp thấy Dương Hoa Lệ rõ ràng là thấy Phạm Nam bình thường có quan hệ tốt với mình nên lôi cô ấy ra trút giận.
Liền nói: “Tôi có thể chứng minh Phạm Nam không có đụng vào đồ của Hồng Vân, Phạm Nam không phải loại người như vậy!”
“Cô chứng minh? Cô dựa vào cái gì?”
Dương Hoa Lệ chỉ vào Tô Bích Diệp nói.
“A, em biết rồi, khi em đi ra lấy nước, hình như em có thấy Bích Diệp và Phạm Nam cùng đến ký túc xá của chị!”
Lúc này, một cô gái ở ký túc xá bên cạnh nói.
“Hà?”
Lúc này ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Bích Diệp “Chẳng trách, Tô Bích Diệp cô lại nói giúp cho Phạm Nam như vậy, hừm, xem ra, là hai người thông đồng với nhau sao?”
Dương Hoa Lệ lạnh lùng nói.
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy!”
Tô Mộng Hoàn lo lắng nói.
“Ha ha, thế nếu đã không phải là hai người, thế để chúng tôi soát đi, nếu không phải, các người căng thẳng như vậy làm gì?”
Dương Hoa Lệ nói.
“Bích Diệp… chị…”
Cô gái làm mất chiếc nhẫn kinh ngạc nhìn Tô Bích Diệp.
Rốt cuộc, cô ấy nghiêm túc mà nói đối với Tô Bích Diệp, quan hệ cũng vô cùng tốt.
“Được thôi, cô thích soát thì cứ soát đi!”
Tô Bích Diệp nói.
Sau đó Dương Hoa Lệ thực sự đã ởi soát.
Hành lý của Phạm Nam cũng bị soát, kết quả là không có gì.
Sau đó Dương Hoa Lệ dẫn theo các chị em của cô ta.
Đến giường ngủ của Tô Bích Diệp Lục đi lục lại, đột nhiên, khi cầm chiếc gối của Tô Bích Diệp lên.
Dương Hoa Lệ bất ngỡ: “Chúa ơi, Hồng Vân, đến xem thử đi.
Đây có phải là chiếc nhẫn của em không?”
Mọi người đều đã nhìn thấy cảnh này.
Hồng Vân đi tới nhặt nó lên và xem xét: “Đúng, đây chính là chiếc nhẫn của eml ”
Sau đó Hồng Vân nhìn Tô Bích Diệp có chút hoảng hối: “Bích Diêp, sao lai thưc sư là chỉ lấy được?”